Chu Lê tắt camera, mở điện thoại lướt ứng dụng.

Thế giới này tụt hậu vài năm so với nơi hắn sống trước đây. Trả tiền qua điện thoại chỉ vừa phổ cập, video ngắn chưa phổ biến, game mobile cũng còn sơ khai. Trong máy chỉ có vài trò đơn giản như chém dưa hấu với ghép thú, đúng kiểu hoài cổ.

Hắn lướt xem lịch sử trò chuyện trên WeChat và QQ của nguyên chủ, có chút hiểu về mạng xã hội của nhân vật này, rồi mở game "chém dưa hấu" lên chơi.

Trò chơi gây nghiện hơn tưởng tượng, hắn chơi đến khi pin gần cạn mới ngừng, còn tí nước truyền cũng sắp hết, liền gọi y tá đến rút kim.

Tiểu hộ sĩ nói: "Nếu mai còn truyền nữa thì để nguyên kim lại nhé, khỏi rút?"

Chu Lê rất thành thật: "Tôi không đủ tiền, mang về theo dõi trước xem sao."

Tiểu hộ sĩ không khuyên thêm, tháo từng lớp băng, gỡ kim truyền. Thấy Husky vẫn nhắm tịt mắt, nằm im như xác không hồn, cô lo lắng: "Sao nó vẫn chưa tỉnh? Có phải đầu bị thương nặng quá không?"

Chu Lê giả vờ hoảng hốt: "Thế à? Để tôi xem."

Hắn liếc quanh, thấy trên quầy có quả cầu lông mềm, bèn cầm lên ve ve mũi chó.

"Hắt xì ——!"

Husky lập tức hắt xì một cái vang trời.

Chu Lê thả quả cầu xuống, nói: "Tôi nghĩ là nó không sao."

Tiểu hộ sĩ: "..."

Quý Thiếu Yến: "..."

Tiểu hộ sĩ trừng mắt nhìn hắn.

Chu Lê kể: "Trước tôi từng gặp một con chó bị chủ cũ ngược đãi nhiều năm. Cứu được rồi thì nó sống cũng chẳng thiết sống nữa, ánh mắt lúc nào cũng trống rỗng."

Tiểu hộ sĩ xúc động: "Thật vậy à?"

"Thật."

Chu Lê nói giọng đầy cảm xúc, "Mấy con vật nhỏ cũng có tình cảm, nhìn nó còn bé thế mà phải chịu nhiều đau đớn như vậy, tạm thời tự khép mình cũng là điều dễ hiểu thôi."

Tiểu hộ sĩ nhìn con Husky nhỏ gầy đáng thương, thở dài sờ nhẹ đầu nó một cái.

Quý Thiếu Yến: "..."

Chu Lê thấy thời cơ tốt thì dừng, thể hiện mình là người đầy ấm áp, nói sẽ đưa nó trở về với cuộc sống tốt đẹp, rồi chào tạm biệt, rời khỏi phòng khám.

Hắn đoán được đại khái suy nghĩ của Quý Thiếu Yến.

Quý Thiếu Yến biết đám côn đồ định bán mình, giờ lại đổ bệnh. Tâm lý kiểu "lỡ đầu tư rồi thì đầu tư tiếp" khiến chúng có thể sẽ tiếp tục chữa, ít nhất cũng để ở phòng khám một hôm nữa, tốt nhất là kiếm cớ xin thêm tiền rồi vứt hắn ở đây.

Nếu không chữa nữa, định đem đi hành hạ tiếp thì cũng cần chuyển nơi, trong quá trình đó Quý Thiếu Yến có thể tìm cơ hội trốn. Không có cơ hội thì anh ta cũng chẳng ngu, biết khi nào nên "tỉnh lại" để bảo vệ bản thân.

Tất nhiên đây chỉ là suy đoán, có khi vị đại gia này còn có chiêu gì khác.

Dù thế nào, Chu Lê vẫn quyết tâm giữ chân được "chó", tranh thủ kiếm hảo cảm.

Quý Thiếu Yến bị hắn ôm chặt, nghe Chu Lê ngân nga khúc gì đó, cảm thấy đối phương tâm trạng rất ổn định, chẳng có tí tức giận nào.

Biết không chạy được, Quý Thiếu Yến mở mắt, muốn xác định xem mình đang bị đưa đi đâu.

Chu Lê thấy thế, vui vẻ: "Ồ? Tỉnh rồi?"

Quý Thiếu Yến lười đáp.

Chu Lê dịu dàng vuốt lông: "Tao biết mày hận tao đánh mày, nhưng đó không phải tao. Tao là nhân cách thứ hai của thân thể này, nghiêm túc mà nói, là tao đã cứu mày."

Thủ phạm biến thành ân nhân, đẹp không tì vết.

Chỉ cần hắn còn làm chủ thân thể này, Quý Thiếu Yến sẽ không làm gì hắn. Nếu sau này hắn biến mất, Quý Thiếu Yến có trả thù thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Chu Lê háo hức chờ phản ứng.

Quý Thiếu Yến chẳng thèm để ý, chẳng buồn nhìn hắn một cái.

Chu Lê: "..."

Ơ kìa, người ta hoàn toàn không thèm để tâm.

Thật khó làm quá.

Hắn thở dài, vẫn diễn tiếp: "Để tránh cái người trước kia quay lại đánh mày, đợi màykhỏe lại, tao sẽ tìm một người tốt nuôi mày."

Dừng một chút, hắn nhịn không được chèn thêm: "Yên tâm đi, Cẩu Đản."

Quý Thiếu Yến: "..."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play