Sau một giấc ngủ sâu trong phòng khám, đầu Quý Thiếu Yến cũng đỡ đau hơn, tinh thần khôi phục được đôi chút. Anh bắt đầu quan sát kiến trúc xung quanh để xác định xem đây là đâu.

Trước đó, khi còn ở bệnh viện, em trai Quý Thiếu Yến đột ngột nổi cơn, anh phải vội vàng bỏ chạy. Sau một phen hỗn loạn, cuối cùng trốn được vào một chiếc xe tải chở thực phẩm mới có thể thoát thân.

Xe chạy suốt quãng đường mà không hề giảm tốc hay dừng lại, chứng tỏ không vướng đèn đỏ, tám phần là đã lên đường cao tốc. Căn cứ vào thời gian, khả năng cao là cao tốc nội thành.

Nghĩ đến việc em trai anh có thể tra ra chiếc xe ra vào bệnh viện, kiểu gì cũng sẽ lần ra dấu vết, nên anh không dám nán lại lâu. Đợi xe dừng hẳn, Quý Thiếu Yến liền tìm cơ hội nhảy xuống bỏ trốn, chạy suốt cả quãng đường.

Khi định tạm nghỉ, không ngờ lại nghe thấy tiếng chó sủa gần đó, buộc anh phải tiếp tục chạy.

Sau đó Quý Thiếu Yến định vào khu dân cư tìm ai đó giúp đỡ hoặc xin tá túc tạm, nào ngờ xui xẻo thế nào lại đụng trúng tên côn đồ này.

Hiện tại anh chỉ biết mình đang ở vùng ngoại thành, vì chỉ nơi này mới có diện tích đất rộng để trồng rau trồng quả. Nhưng cụ thể là ngoại thành nào, cách nội thành bao xa thì lại không rõ.

Một người trưởng thành như Quý Thiếu Yến mà bị Chu Lê một tay nhấc lên dễ như không, tay còn lại thì thi thoảng xoa đầu, tiện thể phòng bị nếu anh định bỏ chạy.

Chu Lê cũng đang đánh giá xung quanh.

Nơi này là thành phố Thanh Liên – một trong năm thành phố trực thuộc trung ương của cả nước.

Thanh Liên thị xếp hạng cuối trong năm thành phố trực thuộc, tuy phồn hoa là thế, nhưng vùng ven thì chẳng khác gì con ghẻ, việc tốt thì không tới lượt, còn việc xấu thì luôn bị gọi tên. Bao năm qua chẳng có thay đổi gì đáng kể.

Trong truyện từng nhắc đến, nói rằng có lần thành phố định xây tàu điện ngầm, nhưng vừa có lãnh đạo mới lên nhậm chức, thấy ngân sách không đủ liền lập tức cắt bỏ dự án bên này, bỏ dở giữa chừng.

Cái nơi "biên cương khốn khổ" mà Chu Lê đang đứng có tên đầy đủ là: trấn Tương Mãn, khu Liễu Tây, thành phố Thanh Liên.

Tương Mãn là một trấn lớn chuyên về nông lâm nghiệp, hơn 60% diện tích được dùng cho trồng trọt và phủ xanh.

Phần còn lại là khu công nghiệp, khu dân cư và một vài khu thương mại nhỏ, rải rác có mười một thôn. Một nửa trong số đó đã bị giải toả, phần còn lại thì vẫn sống trong các căn nhà tự xây đã cũ nát. Hai cậu em nhỏ của nguyên chủ cũng ở trong phần chưa bị giải toả.

Gia đình nguyên chủ thuộc nhóm bị giải toả sớm nhất – mà sớm quá lại thành dở. Vì thời điểm đó tiền đền bù đâu được như bây giờ, chỉ được có chút ít, tiêu cái là hết sạch.

Thời ấy chưa có khái niệm quảng trường sinh hoạt, nhưng vì gần chợ truyền thống nên phía ngoài khu dân cư còn chừa lại một bãi đất trống khá lớn. Không phải ngày chợ, nơi này thường có vài sạp bán rau quả dựng lên thành một khu chợ tạm ngoài trời.

Trời hè nắng nóng, khi Chu Lê đi qua chỉ còn lại vài người bán trái cây cố thủ trụ lại. Hắn chậm rãi đi ngang, trong đầu vừa so lại thông tin, vừa vòng qua các cửa tiệm ngoài khu dân cư rồi bước vào trong.

Khu này đã xây lâu năm. Mấy năm trước từng được quét sơn lại khi cải tạo, nhưng cũng chỉ làm được bề ngoài. Bên trong hành lang tối tăm, phảng phất mùi ẩm mốc.

Chu Lê trước giờ sống sung sướng, đây là lần đầu đặt chân đến nơi thế này.

Hắn vừa đi vừa quan sát, mang theo chút tò mò, bước nhanh đến trước cửa nhà, thuận tiện quan sát xung quanh.

Nhà có hai phòng một phòng khách, tổng diện tích còn chưa bằng phòng để quần áo của em gái hắn. Nhưng Chu Lê vốn không hay đòi hỏi, sống thoải mái, thêm vào đó còn được sống lại một lần nữa, thế là vui rồi.

Hắn cúi đầu nói với "đại gia" trong lòng ngực:

"Nhìn xem, tạm thời đây chính là nhà của mày rồi đó!"

Quý Thiếu Yến chẳng buồn nhìn lấy một cái, trong lòng chỉ mong tên lưu manh này mau đi chết đi cho xong.

Chu Lê thì chẳng mảy may để ý mình bị lạnh nhạt.

Hắn đặt Husky lên bàn trà, nhảy vào phòng lục ra một thùng giấy cũ, nhét hai bộ quần áo không còn dùng tới làm đệm, rồi nhẹ nhàng đặt Husky vào bên trong. Sau đó, hắn lại vào bếp lấy hai cái bát, một cái đổ nước, một cái chuẩn bị đựng cơm.

Làm xong hết, hắn thấy Husky không còn nằm im mà đã đứng lên, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Vừa nãy mày truyền dịch nhiều thế kia, có phải muốn đi vệ sinh không?"

Lần đầu tiên Quý Thiếu Yến cho hắn một phản ứng, liếc nhìn hắn một cái.

Chu Lê đoán chắc là muốn đi thật, nhưng vẫn làm bộ như không biết Husky là người, vừa vuốt lông nó vừa nói: "Hay tao bế mày vào nhà vệ sinh ngồi tạm nhé? Đi đi, vào đó ngồi chút."

Nói rồi liền ôm Husky vào nhà vệ sinh.

Hắn nhìn bồn cầu rồi lại nhìn thân thể nho nhỏ của Husky, cảm thấy đứng lên đó có vẻ bất tiện, nên đặt anh xuống cống thoát nước trong góc, chuẩn bị xoay người tránh đi để giữ riêng tư.

Vừa định nói: "Để tao đi thay quần áo, xong lát nữa quay lại tìm mày." Thì đã thấy thiếu gia kia hơi cúi đầu, ung dung tè một bãi ngay tại chỗ.

Xong xuôi, anh còn dịch sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo: xong rồi, mau bế tôi về — từ đầu đến cuối bình tĩnh vô cùng, không chút ngượng ngùng.

Chu Lê: "..."

Má nó... đúng là thần thái vững vàng!

Nghĩ đến trong truyện, cái cách mà mấy đứa fan não tàn tán dương Quý Thiếu Yến nào là giáo thảo nam thần, ôn nhu công tử, quý tộc nhã nhặn...

Thì thôi, có mỗi cái mặt là dùng được, còn bên trong thì đen như nhựa đường, đến một chút xấu hổ cũng không có, nhân tính chắc phải soi kính lúp mới thấy.

Hắn nghi ngờ nếu lúc nãy không nhắc đến nhà vệ sinh, thì thiếu gia tám phần sẽ không nói tiếng nào, trực tiếp chọn một góc trống trong thùng giấy mà giải quyết luôn. Tâm lý cường hãn tới mức biến thái.

Chu Lê lặng lẽ ôm Husky về lại ổ giấy, làm bộ hài lòng mà khen:  "Tiểu gia hỏa này thông minh ghê ha!"

Quý Thiếu Yến như thường lệ làm ngơ, bò vào ổ chuẩn bị ngủ tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play