Chu Lê trấn an: "Yên tâm đi, anh biết mình đang làm gì."

Đây không phải một con chó bình thường, mà là Diêm Vương gia đấy. Có mất tiền cũng phải nuôi cho đàng hoàng.

Hắn xoa đầu chó, vừa xoa vừa tự an ủi mình, tưởng tượng cảnh tương lai Diêm Vương gia rõ ràng muốn chơi chết hắn mà lại không thể không để hắn nuôi. Nghĩ đến đó lại thấy vừa cay vừa sướng, bèn buột miệng nói:

"Hay đặt tên cho nó là Cẩu Đản nhỉ?"

Tiểu hoàng mao cười sặc, chưa kịp nói gì thì thấy con Husky đang nằm trên bàn khám từ từ mở mắt, nhìn thẳng về phía bọn họ.

Chu Lê: "..."

Xin lỗi, tôi sai rồi.

Hắn vội chữa cháy, giả bộ mừng rỡ: "Tỉnh rồi hả?" rồi vội lảng sang chuyện khác, định cùng tiểu hoàng mao tán chuyện khác để đổi đề tài.

Ai ngờ tiểu hoàng mao vừa cười vừa đẩy ngược lại một đòn chí mạng: "Mới nói xong nó tỉnh luôn, chắc nó thích tên đó đó."

Chu Lê nói: "... Cũng có thể là đang muốn cắn người, nhưng không còn sức."

Tiểu hoàng mao nói: "Chó mà, gọi là gì rồi cũng quen thôi."

Ừ thì, chỉ có điều đến lúc đó kẻ chết là tôi thôi.

Chu Lê nhìn tên đồng đội như heo, muốn đuổi cậu ta đi cho khuất mắt. Nhưng hắn quên mất sức mạnh của tiền. Tiểu hoàng mao bỗng tỉnh ngộ, vội sửa lời: "Không được, tên là thứ quan trọng, phải để khách mua đặt mới đúng, chúng ta không nên tự tiện."

Chu Lê rất nể cách suy nghĩ đó, nhếch nhẹ khóe miệng: "Đi lấy ít nước thử xem nó có uống không."

Tiểu hoàng mao đi xin hộ sĩ một cái ly giấy, lấy nước từ máy lọc rồi đặt trước mặt Husky.

Quý Thiếu Yến liếc nhìn hai người họ một cái, rồi cúi đầu uống nước.

Chu Lê thầm nghĩ: Quả nhiên không sai.

Cứ theo nguyên tác mà nói, Quý Thiếu Yến là kiểu người lạnh nhạt, cả đời chỉ mềm lòng với ông nội đã nuôi lớn anh ta. Hơn nữa, anh ta cực kỳ giỏi nhẫn nhịn và che giấu, trong lòng có muốn róc thịt người ta thì ngoài mặt vẫn có thể lịch sự nhã nhặn.

Nếu đổi lại là người khác, từ thiên chi kiêu tử bỗng thành chó, lại bị đám côn đồ bán lấy tiền, rồi đánh đập, tỉnh lại thấy kẻ đã từng hành hung mình, thể nào cũng phát điên, cắn xé cho một trận là chuyện dễ hiểu.

Nhưng Quý Thiếu Yến lại có thể giữ bình tĩnh đến mức đáng sợ.

Chu Lê nhìn cái cách đối phương chậm rãi uống nước, thậm chí còn thấy một tia thanh nhã. Hắn lại đưa tay xoa đầu chó, thấy người ta không hề né tránh hay phản kháng, y như thể tay hắn không tồn tại.

Giỏi thật đấy. Hắn im lặng rút tay về.

Không sao, hắn đã nghĩ ra cách đối phó. Tạm thời giữ chân được con Husky này là được.

Quý Thiếu Yến uống vài ngụm rồi dừng.

Trước đó hắn bị tên lưu manh đá một cú vào đầu, não vẫn còn ong ong, chẳng còn sức suy nghĩ. Biết bản thân đang ở bệnh viện thú cưng, tạm thời không nguy hiểm nên lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiểu hoàng mao ở lại một lúc, rồi bị Chu Lê đuổi về.

Giữa trưa hè, cả phòng khám yên tĩnh, lũ chó mèo đều đã chơi đủ rồi, đang nằm ngủ hình chữ X trong lồng. Bác sĩ chắc cũng đang tranh thủ ngủ trưa. Tiểu hộ sĩ thì đeo tai nghe xem phim, không khí yên ả.

Cuối cùng Chu Lê cũng có thời gian chú ý đến cơ thể mới của mình.

Hắn mở camera trước trên điện thoại, thấy bản thân đúng là giống hệt mô tả trong truyện: một gã tóc đỏ, sắc đỏ không chói mắt nhưng cũng chẳng dễ nhìn. Có lẽ vì nguyên chủ có kha khá đất diễn ở phần đầu truyện, nên được "ban" cho khuôn mặt khá ổn. Chỉ tiếc tính cách thì cực kỳ có vấn đề.

Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình nguyên chủ, Chu Lê cau mày.

Mẹ nguyên chủ mất sớm, trong nhà chỉ còn hai cha con. Người cha – Tiền Đa Thụ – lại nghiện rượu và có xu hướng bạo lực, đó là lý do khiến nguyên chủ sinh ra vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Chu Lê âm thầm cầu mong có thể sống sót qua kỳ nghỉ hè này.

Chỉ một vị "đại gia" kia cũng đã đủ khiến hắn mệt mỏi, hắn không muốn phải đối phó thêm một ông bố say xỉn nóng tính nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play