Vào ban đêm, người trong thị trấn đông dần lên, trên đường ánh đèn lấp lánh như sao sa rơi xuống đất.
Hai bên đường là các quán nhỏ bán đèn hoa và đồ ăn, còn có không ít hoạt động đố đèn giành phần thưởng. Các hàng rong đều lớn tiếng rao mời khách, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Dọc bờ sông đào bao quanh thành lại càng ồn ào náo nhiệt, nam nữ đều nâng đèn hoa trong tay, viết nguyện vọng lên giấy rồi đặt vào trong đèn, để đèn trôi theo dòng nước. Hội đèn lồng mới bắt đầu không bao lâu, nhưng mặt sông đã tràn ngập đèn.
Cung chủ Vân Ẩn Cung và đại hộ pháp lẫn vào trong đám người, che giấu khí tức tu tiên, trông như hai người bình thường không có gì đặc biệt.
Ấn Vô Huyền thường ngày hoặc tu luyện hoặc giao chiến, rất ít khi trải nghiệm thú vui phàm nhân, vì vậy trong mắt hắn, hội đèn lồng là một việc mới mẻ. Nhưng dù mới mẻ cũng vô ích, bởi hắn luôn ghi nhớ chức trách hộ pháp — chỉ cần Tạ Phi Bạch còn ở trước mắt, việc quan trọng nhất của hắn vĩnh viễn là bảo hộ cung chủ, làm gì còn tâm trí đi chơi.
Tạ Phi Bạch thấy Ấn Vô Huyền không ngó ngàng gì tới đèn hai bên, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa với dáng vẻ thư đồng sau khi dịch dung, trông chẳng khác nào một tên ngốc nhỏ.
“Đừng nhìn bổn tọa… bổn thiếu gia,” Tạ Phi Bạch nói với Ấn Vô Huyền đang lạc hậu sau một bước, “Nhìn đèn đi.”
Ấn Vô Huyền nhìn trái nhìn phải, nói: “Đều là chút tài nghệ phàm nhân, không có gì đẹp.”
Tạ Phi Bạch chỉ vào một quầy nhỏ bên trái, nói: “Nếu vậy, ngươi đi đoán đố đèn đi. Phàm là đoán đúng một cái, bổn thiếu gia sẽ thưởng cho ngươi.”
Ấn Vô Huyền lập tức phấn chấn tinh thần: “Nếu ta đoán trúng, cung chủ có thể cùng ta luận bàn sao?”
Tạ Phi Bạch cười nhàn nhạt: “Có thể.”
Ấn Vô Huyền tức thì như thỏ con thấy cà rốt, chiến ý dâng cao chen vào đám người đang vây quanh trước quầy, nhất định phải đoán trúng đố đèn!
Hắn không vội đoán ngay, mà trước tiên quan sát người khác chơi như thế nào.
Mỗi câu đố ứng với một chiếc đèn hoa, chỉ cần đoán đúng đáp án thì có thể mang chiếc đèn đó đi. Đèn nào càng tinh xảo, câu đố lại càng khó.
Quầy hàng có nhiều người nhất là nơi bày chiếc đèn hình tiên hạc cực kỳ tinh xảo — cổ vươn dài, hai cánh như sắp bay, chân đạp lên những đám mây trắng, trông như có thể thực sự cất cánh.
Ai cũng muốn có chiếc đèn đó, nhưng câu đố của nó lại quá khó, đã có mấy chục người thử mà không ai đoán trúng.
Là người suốt đời mong cầu trở nên mạnh mẽ, Ấn Vô Huyền tất nhiên vừa thấy đã chọn chiếc đèn này. Hắn giao tiền, nhận lấy câu đố xem, vừa đọc xong liền trợn mắt.
Câu đố: Từng điểm từng điểm phân một chút, từng điểm từng điểm hợp nhất điểm, từng điểm từng điểm lưu một chút, từng điểm từng điểm thiếu một chút. (Đánh bốn chữ)
Ấn Vô Huyền gãi đầu, như muốn cào cả đầu óc ra, nhưng dù cào mãi vẫn không nghĩ ra được.
Hắn liếc nhìn Tạ Phi Bạch đang mỉm cười xem trò vui cách đó không xa, thầm nghĩ: Nếu ta đoán không ra, phần thưởng chẳng phải sẽ mất sao?
Hắn lén kéo một người bên cạnh hỏi: “Ngươi biết đáp án là gì không?”
Người kia lắc đầu: “Ta mà biết, đã sớm lấy được chiếc đèn đó rồi.”
Ấn Vô Huyền hỏi liên tục mấy người, không ai biết đáp án.
Lúc này thì rối thật, với tài học của hắn, chắc chắn không thể đoán ra.
“Khách quan, nếu không ngài đổi đèn khác?” Người bán thấy hắn vò đầu bứt tai, tốt bụng đề nghị: “Chiếc đèn này câu đố khó, có cái dễ hơn!” Hắn chỉ vào hàng đèn hình thỏ còn nhiều: “Cái này trẻ con cũng đoán trúng.”
Ấn Vô Huyền kiên quyết: “Ta không lùi bước, nhất định phải đoán được chiếc đèn này!”
Vừa dứt lời, Tạ Phi Bạch liền đưa cho hắn một câu đố gắn trên đèn thỏ, nói: “Ngươi nếu đoán trúng cái này, phần thưởng cũng tính là có.”
Câu đố: Xuân phong thổi lại sinh. (Đánh một chữ)
Ấn Vô Huyền: “Ừm… cái này đáp án là… cái này…”
Hắn còn đang lúng túng, thì một bé gái đã đoán trúng và mang đi một chiếc đèn thỏ.
Ấn Vô Huyền: …
Hắn vạn lần không ngờ, đường đường là đại hộ pháp Vân Ẩn Cung, kiếm tu Hợp Thể kỳ duy nhất trong Tu chân giới, lại bị hai câu đố làm khó, một trong số đó trẻ con cũng giải được!
Không biết có bí tịch nào giúp tu sĩ giỏi đoán đố không…
Thấy đèn ngày càng ít, đèn tiên hạc sắp không giữ nổi, đèn thỏ cũng chỉ còn một cái, Ấn Vô Huyền bực tới mức muốn rút kiếm chém hết đèn người khác đang cầm!
Tạ Phi Bạch khẽ cười: “Ấn hộ pháp, phần thưởng này e là ngươi không lấy được, vậy để bổn thiếu gia giúp ngươi lấy phần thưởng này.”
Y cầm hai câu đố trong tay Ấn Vô Huyền, nhanh chóng viết đáp án rồi giao cho người bán.
Người bán lớn tiếng tuyên bố: “Vị công tử này đã thắng được một đèn tiên hạc, một đèn thỏ! Chúc mừng công tử!”
Khi người bán trao đèn tiên hạc cho Tạ Phi Bạch, mọi người xung quanh đều lộ vẻ ngưỡng mộ. Nhìn ánh đèn chiếu lên khuôn mặt phảng phất ý cười của Tạ Phi Bạch, không ai biết nên ghen tị với người hay với chiếc đèn.
Tạ Phi Bạch đưa đèn tiên hạc cho Ấn Vô Huyền. Ấn Vô Huyền rầu rĩ nhận lấy, nói: “Cung chủ thật thông minh a.”
Tạ Phi Bạch cầm đèn thỏ đi phía trước, nói: “Đi đến bờ sông để hứa nguyện đi.”
Ấn Vô Huyền: “Ta hứa nguyện cung chủ có thể cùng ta luận bàn.”
Tạ Phi Bạch: …