Hai người đi đến con sông Đào bao quanh thành. Bên bờ từng đôi nam thanh nữ tú nắm tay dạo bước, bọn họ hai đại nam nhân xen lẫn trong đó có chút lạc lõng, chẳng ăn nhập gì.
Mãi đến khi đến bờ sông họ mới phát hiện, không chỉ có thể thả đèn ngay tại bờ, mà còn có thể thuê thuyền nhỏ ra giữa sông. Tương truyền rằng, đèn thả trôi càng xa thì nguyện ước càng dễ thành hiện thực.
Truyền thuyết thật hay giả chẳng rõ, nhưng những đôi lứa yêu nhau, vì muốn có khoảng trời riêng để tâm sự, cũng sẵn sàng bỏ ra chút bạc thuê thuyền, trải qua một phen lãng mạn bên nhau.
Nhóm người chèo thuyền hôm nay buôn bán cực kỳ phát đạt, ai nấy cười đến không khép được miệng. Một người sau khi tiễn xong một đôi tình nhân liền quay sang trêu chọc.
“Tiểu thư đồng, vị Công tử nhà ngươi cầu nguyện đỗ Trạng Nguyên hay muốn cưới mỹ nhân? Bất kể là mong muốn nào, thả đèn giữa sông vẫn tốt hơn thả đèn trên bờ!”
Nếu là ngày thường, Ấn Vô Huyền nhất định lười để ý đến. Nhưng hôm nay hắn thực lòng muốn nguyện vọng Cung chủ đánh một trận thành hiện thực.
Thế là tròn đôi mắt long lanh sau lớp dịch dung nhìn Tạ Phi Bạch, nghiêm túc nói: “Thiếu gia, lời hắn nói có mấy phần đạo lý đấy.”
Tạ Phi Bạch há lại không đoán ra được tâm tư của hắn, chỉ đành dở khóc dở cười: “Ngươi muốn ra giữa sông, vậy cứ thuê thuyền đi.”
Ấn Vô Huyền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật ra cũng chẳng cần thuê đâu...”
Lấy tu vi của bọn họ, muốn ra giữa sông chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhưng nơi đây là trấn nhỏ toàn người phàm, nên khiêm tốn một chút, tránh làm kinh động dân lành.
Chiếc thuyền nhỏ, Tạ Phi Bạch miễn cưỡng ngồi dưới mui, còn Ấn Vô Huyền đứng sau đuôi chống thuyền.
Sông lặng gió yên, chiếc thuyền chầm chậm trôi ra giữa dòng. Ngoài họ ra, còn có một vài thuyền khác, nhưng ai nấy đều giữ ý, không làm phiền nhau, mỗi thuyền cách nhau một khoảng khá xa.
Thuyền vừa ngừng, Ấn Vô Huyền liền hỏi: “Cung chủ, ngài viết điều ước gì thế?”
Tạ Phi Bạch viết xong điều ước, nhét vào đèn, châm nến rồi đáp: “Nói ra sẽ không linh nữa.”
Ấn Vô Huyền lập tức cứng đờ. Hắn nhớ lại lúc còn trên bờ đã lỡ miệng nói ra nguyện vọng của mình, sắc mặt liền như đưa đám: “Vậy... Cung chủ sẽ không đánh một trận với ta sao?”
Tạ Phi Bạch thả đèn thỏ xuống nước, nhưng ngọn đèn lại không trôi đi mà dừng lại tại chỗ.
“Ngươi đổi điều ước khác đi, biết đâu sẽ thành thật.”
Ấn Vô Huyền: “Ta tạm thời chưa nghĩ ra điều ước nào khác cả.”
Tạ Phi Bạch: “Ngươi nghĩ kỹ lại xem.”
Trong đầu Ấn Vô Huyền chỉ có không thể đánh một trận rồi. Khổ não nói: “Thật sự không nghĩ ra được...”
Tạ Phi Bạch lạnh giọng cười: “Ấn hộ pháp, nhiệm vụ Bổn tọa giao cho ngươi, ngươi hoàn thành chưa?”
Ấn Vô Huyền như bừng tỉnh khỏi mộng, lập tức nói: “Thuộc hạ có điều ước mới rồi!”
Hắn loạt xoạt 2 viết ra điều ước của mình rồi đặt chiếc đèn hình con hạc bên cạnh chiếc đèn hình con thỏ.
Sau đó, một cơn gió thổi qua và hai chiếc đèn lồиg bị thổi bay cùng một lúc. Chúng va vào nhau, quấn lấy nhau và trôi đi cho đến khi bóng của chúng biến mất.
Cũng trở thành hai chiếc đèn trôi xa nhất trong số tất cả các đèn trên sông năm đó.
---
Hội đèn lồng kết thúc sau nửa đêm, hai người trở về khách điếm. Ngoài cửa sổ đã không còn thấy bóng người, những chiếc hoa đăng cũng dần tắt theo ánh nến cháy cạn.
Trấn nhỏ chìm vào giấc ngủ. Bọn họ cũng nên nghỉ ngơi.
Trong khách phòng chỉ có một chiếc giường, nhưng vẫn còn đệm chăn dư, có thể trải xuống đất ngủ. Dĩ nhiên, với thân phận tu sĩ, bọn họ không giống phàm nhân, không nhất thiết cần ngủ; thông thường chỉ cần đả tọa là đủ để hồi phục.
Tuy nhiên, dù là đả tọa, cung chủ và hộ pháp cũng không thể ngồi chung trên một chiếc giường — tôn ti khác biệt, không thể vượt qua.
Ấn Vô Huyền ôm trường kiếm, tựa vào trụ giường, nghiêm túc nói: “Cung chủ, ngài nghỉ tạm đi, ta canh gác.”
Tạ Phi Bạch ngồi trên giường, một tay chống cằm, tóc rối tản ra khiến y trông vô cùng lười biếng: “Trấn nhỏ này không có người tu chân, Ấn hộ pháp không cần căng thẳng như vậy, ngươi cũng ngủ một chút đi.”
“Không được,” Ấn Vô Huyền kiên quyết nói, “Chức trách của ta là bảo vệ cung chủ. Nơi này không phải Vân Ẩn Cung, tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.”
Tạ Phi Bạch không biết nghĩ đến điều gì, khẽ cười thành tiếng: “Ấn hộ pháp lúc nhỏ đáng yêu hơn nhiều.”
Một nam nhân đường đường mà bị gọi là “đáng yêu” thì còn gì là thể diện? Nhưng lời này lại xuất phát từ Tạ Phi Bạch, hắn chẳng thể phản bác, chỉ đành đỏ mặt, cứng cổ nói: “Thuộc hạ không đáng yêu!”
“Một củ cải nhỏ cầm thanh kiếm còn cao hơn cả người mình, cứ ầm ĩ nói muốn bảo vệ bổn tọa, như thế nào lại không đáng yêu?” Tạ Phi Bạch giơ tay làm động tác minh họa chiều cao, nói, “Chỉ cao bằng ngần này.”
“Không thấp như vậy!” Ấn Vô Huyền ở đoạn hai phần ba thanh kiếm hư hư so đo, “Phải cao đến ngần này!”
Tạ Phi Bạch gật đầu, nói: “Ừm, quả thực là rất cao.”
Ấn Vô Huyền: …
Tạ Phi Bạch lại nói: “Lần đầu tiên ngươi làm hộ vệ cho bổn tọa, cứ ngủ gà ngủ gật suốt.”
Ấn Vô Huyền đỏ mặt hơn, nói: “Thuộc hạ hành sự bất lực.”
Lúc đó hắn còn nhỏ, mới tiến vào Trúc Cơ kỳ, ban ngày luyện kiếm suốt, đến đêm chẳng còn sức đâu mà chống đỡ. Cơ hội được làm hộ vệ cho Tạ Phi Bạch là do chính hắn xin lấy, vậy mà lại uổng phí một cách vô ích. Về sau suốt nhiều năm, hắn cũng không còn được gặp cung chủ. Để có được cơ hội lần nữa, hắn liều mạng tu luyện, hai mươi tuổi kết Kim Đan, trở thành thiên tài được công nhận trong giới tu chân, mãi đến khi ấy mới một lần nữa gặp lại Tạ Phi Bạch.
Hắn không ngờ Tạ Phi Bạch vẫn còn nhớ mấy chuyện không quan trọng năm xưa. Khi đó hắn chỉ là một trong vô số cung nhân của Vân Ẩn Cung, đi ngang qua trước mặt Tạ Phi Bạch còn chẳng đủ tư cách để được y liếc mắt nhìn. Hắn tưởng rằng cung chủ đã sớm quên đi sự tồn tại của mình từ lâu.
“Lúc ngươi ngủ gà ngủ gật, còn bò lên giường bổn tọa mà ngủ.” Tạ Phi Bạch nhắm mắt lại, giọng kéo dài, hơi ngái ngủ, “Còn nói mê nữa.”
“Cái gì?” Ấn Vô Huyền kinh ngạc: “Thuộc hạ không biết chuyện đó.”
Hắn chỉ nhớ khi tỉnh lại thì đã bị đại hộ pháp đương thời ném vào phòng chứa củi, căn bản không có chút ấn tượng gì về việc từng ngủ trên giường Tạ Phi Bạch, lại còn nói mê!
Khó trách khi đó đại hộ pháp lại trừng mắt với hắn, thì ra là hắn từng làm chuyện dám vượt cấp vô lễ đến mức này!
“Bộp” — Ấn Vô Huyền quỳ một gối xuống đất: “Cung chủ thứ tội.”
“Nếu bổn tọa muốn trị tội ngươi, đâu cần đợi đến bây giờ?” Tạ Phi Bạch giọng buồn ngủ, mềm nhũn, “Ấn hộ pháp, ngươi biết bổn tọa khi đó nghĩ gì không?”
Ấn Vô Huyền thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Tạ Phi Bạch khẽ cười: “Bổn tọa nghĩ, tiểu hài nhi này thật đáng yêu, ngày sau nhất định sẽ thành châu báu.”
Ấn Vô Huyền: … Tại sao lại quay về chuyện “đáng yêu” nữa rồi?