Hơn trăm năm trước, Ấn Vô Huyền vì tu Vô Tình đạo, tự tay moi tim mình, còn đem nó cất giấu tại một nơi cực kỳ bí ẩn, đến mức ngay cả hắn cũng không thể tìm lại được.

Mất trái tim, hắn sẽ không bị vướng bận bởi tình cảm. Đây cũng chính là một trong những bí quyết giúp hắn trở thành kiếm tu Hợp Thể kỳ. Tuy vậy, người có thể sống sót như bình thường dù không còn tim, cho dù là tu sĩ, cũng là cực kỳ hiếm thấy.

Từng có người bắt chước hắn mà móc tim, nhưng kẻ thì chết, kẻ trở thành nửa xác không thể tu luyện, về sau không ai dám thử phương pháp này nữa.

Ấn Vô Huyền chưa từng nghĩ sẽ lấy lại trái tim. Trong mắt hắn, đó chỉ là vật ngoài thân. Năm xưa không đốt bỏ ngay vì lo sợ sẽ phát sinh hậu quả khó lường, nên mới cẩn thận đặt vào một chiếc hộp linh bảo rồi giấu kín.

Hắn vạn lần không ngờ, Tạ Phi Bạch tìm Thần Toán Tử vì tìm trái tim hắn!

“Tại sao?” Vừa hỏi xong câu ấy, hắn liền chợt tỉnh ngộ, hắn không có trái tim, nên không thể yêu bất kỳ ai. Nhưng nếu trái tim quay lại, hắn sẽ có thể yêu Cung chủ, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Cung chủ giao phó!

“Sao ta không nghĩ tới chuyện này cơ chứ?”

Ấn Vô Huyền hối hận nghĩ, rõ ràng chỉ cần một quả tim là giải quyết được vấn đề rồi, đơn giản biết bao.

Lại nhớ đến mấy kẻ từng vì yêu Cung chủ mà bị đuổi khỏi vị trí Đại hộ pháp, hắn liền thấy đau dạ dày. Hắn tuyệt đối không muốn bị cung chủ đuổi đi đâu!

Tâm trí hỗn loạn, đầu óc quay cuồng, hắn cũng chẳng nghe rõ Tạ Phi Bạch và Thần Toán Tử đang nói gì, mãi đến khi Tạ Phi Bạch gọi tên hắn ba tiếng, hắn mới giật mình hoàn hồn.

“Cung chủ, có thuộc hạ!” Hắn phản xạ có điều kiện trả lời.

Tạ Phi Bạch liếc hắn một cái, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Hắn vội vàng rời khỏi túp lều của Thần Toán Tử, theo sát bước chân của Tạ Phi Bạch.

*

Kết quả ngày mai sẽ có, nên hai người rời khỏi bí cảnh, tạm dừng chân tại một trấn nhỏ gần đó.

Trấn này rất nhỏ, toàn là phàm nhân sinh sống, sự xuất hiện của hai người như Tạ Phi Bạch và Ấn Vô Huyền quả thật quá mức bắt mắt.

Dù Tạ Phi Bạch có đeo mặt nạ bạc che mặt, người ngoài không nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế của Y, nhưng thử hỏi có ai đời ra đường lại mang mặt nạ?

Còn Ấn Vô Huyền, thân hình cao lớn tuấn tú, trên lưng lại đeo thanh đại kiếm to cỡ người, sao mà không thu hút ánh nhìn cơ chứ?

Vì tránh gây chú ý, hai người đành uống vào Dịch Dung Đan.

Tạ Phi Bạch hóa thành một thư sinh nhã nhặn bình thường, còn Ấn Vô Huyền thì trở thành một tiểu đồng mày rậm mắt to. Chỉ là thanh kiếm sau lưng hắn không thể che giấu, đành dùng vải đen quấn lại, giả thành gói hàng, đeo trên lưng như đang đi giao hàng.

“Cung chủ… không đúng, Thiếu gia.”

Ấn Vô Huyền vội sửa miệng, nói: “Chúng ta tìm đại một cái sơn động đả toạ là được rồi, sao phải vào trấn làm gì? Trấn này…”

Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Cũng đâu có gì đặc biệt.”

Tạ Phi Bạch nhàn nhạt đáp: “Đôi lúc trải nghiệm cuộc sống phàm nhân cũng không tồi. Đi thôi, tìm khách điếm nghỉ chân.”

---

Cho dù thay đổi bộ dáng, khí chất của Tạ Phi Bạch vẫn xuất trần như cũ. Y đi trên đường, không ít người len lén nhìn. Đến khi y bước vào khách điếm, mọi ánh mắt đều tập trung trên người y, cả khách điếm bỗng trở nên yên tĩnh kỳ lạ trong một giây, sau đó mới lại náo nhiệt trở lại.

Không ít người trong lòng thắc mắc: “Thư sinh kia trông cũng chẳng có gì đặc biệt, sao lại khiến người ta không nhịn được mà nhìn?”

Tiểu nhị cũng ngơ ngác nhìn Tạ Phi Bạch, hỏi: “Nhị vị khách quan là người phương xa tới sao? Muốn thuê phòng trọ à?”

Ấn Vô Huyền lấy bạc vụn trong túi ném lên quầy, nói: “Hai gian thượng phòng.”

“Cái này…” Tiểu nhị ấp a ấp úng nói, “Trấn nhỏ chúng tôi tối nay có hội đèn lồng, không ít người từ nơi khác cũng đến xem. Thượng phòng hiện giờ cũng chỉ còn lại một gian thôi.” Hắn đánh giá Ấn Vô Huyền, rồi quay sang nói với Tạ Phi Bạch:
“Nếu công tử không chê, chi bằng ở chung phòng với vị tiểu thư đồng này?”

Không nói đến chuyện khách điếm đã không còn phòng dư, chỉ riêng việc chủ tớ mà muốn ở hai gian thượng phòng đã chẳng hợp lẽ. Nhà ai lại để thư đồng ở thượng phòng cơ chứ?

Lúc này Ấn Vô Huyền mới nhớ ra thân phận hiện giờ của mình là thư đồng, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn sang Tạ Phi Bạch cầu ý.

Tạ Phi Bạch nói: “Vậy lấy một gian thượng phòng đi.”

Tiểu nhị vui vẻ ra mặt, nói: “Được rồi 〜”

Thượng phòng ở trấn nhỏ đương nhiên không xa hoa gì, nhưng được cái sạch sẽ. Đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy con sông đào bao quanh thành, nước sông trong vắt, phản chiếu cây cối và nhà cửa. Có người câu cá bên bờ, cũng có người ngồi nghỉ dưới tán cây, đúng là một khung cảnh điềm đạm.

Theo lời tiểu nhị, buổi tối hội đèn lồng sẽ có thả hoa đăng trên sông. Từ chỗ này nhìn ra, có thể thấy toàn cảnh đèn trôi đầy mặt sông, vô cùng tráng lệ. Đương nhiên, ngắm đèn cũng chỉ là một phần thú vị, muốn cảm nhận trọn vẹn thì phải đích thân viết lời ước và thả đèn mới được.

“Cung chủ, buổi tối chúng ta có đi thả đèn không?” Khi không có ai, Ấn Vô Huyền vẫn gọi Tạ Phi Bạch là cung chủ.

Tạ Phi Bạch không trả lời ngay mà dựa bên cửa sổ. Y không nhìn ra ngoài mà lại chăm chú nhìn Ấn Vô Huyền.

“Ngươi không hỏi bổn tọa sao?”

“Hỏi cái gì?” Ấn Vô Huyền ngơ ngác chớp mắt, rồi chợt hiểu ra y đang nói đến chuyện gì, cúi đầu đáp: “Cung chủ đã quyết định gì thì đều đúng, thuộc hạ chỉ cần đi theo là được.”

Tạ Phi Bạch nghiêng đầu. Rõ ràng là một gương mặt bình thường không có gì nổi bật, nhưng khi làm động tác này lại hiện ra một vẻ sinh động hiếm thấy.

“Ấn hộ pháp, có lúc chính bổn tọa cũng không hiểu rõ, vì sao ngươi không có tâm, mà vẫn trung thành với bổn tọa như vậy?”

Ấn Vô Huyền lập tức quỳ một gối xuống, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ trung tâm với cung chủ, nhật nguyệt chứng giám!”

Tạ Phi Bạch: …

Tạ Phi Bạch: “Ấn hộ pháp chắc là chưa từng thả hoa đăng?”

Ấn Vô Huyền: “Chưa có.”

Tạ Phi Bạch: “Vậy buổi tối ngươi đi cùng bổn tọa thả đèn.”

Ấn Vô Huyền: “Vâng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play