Phượng Tê Sơn, Vân Ẩn Cung.
Cung chủ Tạ Phi Bạch đeo mặt nạ bạc che kín toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn. Chán nản ngồi ở đại sảnh nghe Mã Vi tính toán từng sổ sách.
Sổ sách hắn tính không phải của cung điện này, Mã Vi càng không phải người kiểm kê ngân sách gì đó của Vân Ẩn Cung.
Người này tới đòi nợ.
“Năm ngày trước, Ấn hộ pháp đánh nhau với người ta ở khách điếm, phá hư nóc nhà, năm căn phòng, vài bộ bàn ghế, xô đổ một số hàng hóa của những người bán hàng rong dọc đường, tổng cộng hư hại tài sản người khác và tài sản chung 5000 ngọc tệ.”
Mã Vi cầm bàn tính khảy cạch cạch: “Ngoài mấy cái này Ấn hộ pháp tháng trước còn 3000 ngọc tệ và tháng trước trước nữa 6000 ngọc tệ chưa có trả, Ấn hộ pháp nói ta tìm phòng thu chi, phòng thu lại bảo không có quyền đưa một khoản lớn vậy nên ta chỉ có thể tới tìm Cung chủ ngài.”
Tạ Phi Bạch liếc nhìn Ấn Vô Huyền đứng bên cạnh, dù dung mạo Y hoàn toàn bị mặt nạ che phủ nhưng liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta xương cốt mềm nhũn.
Ấn Vô Huyền bất động như núi: “Cung chủ, thuộc hạ không có tiền.”
Tạ Phi Bạch cười nhạo thành tiếng, rồi nhìn xuống Mã Vi. Người này vẫn luôn cúi đầu, không dám ngước mắt lên nhìn Y, vì sợ lỡ nhìn một cái không chừng sẽ mê mẩn tới mức đào tiền dâng lên trả giúp mất.
“Mã bang chủ.”
Tạ Phi Bạch lười nhác nói: “Ngươi là người đầu tiên tới Vân Ẩn Cung đòi tiền.”
Giọng nói Y rất hay nghe giống tiếng nước suối trong vắt, tiếng đàn sáo, lọt vào tai như thanh âm đất trời.
Mã Vi cúi đầu càng thấp, “Băng nhóm chúng tôi vốn luôn tới tận cửa đòi mà, tục ngữ có câu thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, những người đó đồ đạc vô cớ hư, tiền bạc cũng không được đền bù, suy đi tính lại cũng phải có người đòi lại công bằng cho họ.”
Môn phái đòi nợ là môn phái mới ở Tu chân giới mấy năm gần đây, lúc đầu cũng không có ai để ý tới, người tu chân vốn đã trở thành cao thủ bao nhiêu năm qua, nếu vô tình phá hủy đồ đạc của phàm nhân thì cũng đã lỡ rồi. Không có bù đắp gì.
Nhưng người của đòi nợ bang tu vi không thấp còn lì lợm la liếʍ, nếu bọn họ tới cửa đòi, người nợ không có tiền họ sẽ quấy rầy cho tới chết.
Nếu sau một thời gian nhất định vẫn không chịu trả, họ sẽ đăng dòng chữ, NGƯỜI TU CHÂN QUỊT NỢ trên Báo Tứ Hải Bát Hoang, mỗi số báo, từ tháng này qua tháng nọ, cho đến khi người đó trả hết tiền mới thôi
Theo thời gian, bang nhóm đòi nợ ngày càng nổi tiếng, ủy thác nhận càng nhiều, mà người bị họ đòi tới tận cửa cũng hiếm khi nào quịt nợ, người tu chân phần lớn đều muốn giữ sĩ diện, ai cũng không muốn bị toàn Tu chân giới chê cười.
Từ khi bang nhóm đòi nợ thành lập, Mã Vi trở thành khách quen của Vân Ẩn Cung - Thành viên bình thường đâu nào dám tới đây, đành để bang chủ là hắn ra tay - Mà đối tượng đòi nợ, mười lần thì hết chín lần là Đại hộ pháp của Vân Ẩn Cung, Ấn Vô Huyền.
Ấn Vô Huyền đứng thứ hai ở Vân Ẩn Cung, ở Tu chân giới cũng là nhân vật truyền kỳ.
Sự tích kinh điển nhất là hắn sáng chiều ở chung với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tạ Phi Bạch mà không nảy sinh suy nghĩ không an phận với đối phương.
Muốn hỏi tại sao người người người nhà nhà biết hắn không có suy nghĩ bất chính với Tạ Phi Bạch chứ gì, vì hắn tu vô tình đạo, người tu vô tình đạo một khi động tâm, tu vi giảm mạnh, thảm hơn là căn cơ hủy hoại biến thành phế nhân.
Ấn Vô Huyền thực lực ngày một tiến bộ, còn trẻ đã là cao thủ Hợp Thể Kỳ, là một kiếm tu, ở Tu chân giới chẳng có mấy người có thể sánh ngang hắn.
Trong sòng bạc có một ván cược vạn năm, cược Ấn Vô Huyền có trở thành ngoạn vật của Tạ Phi Bạch không. Đã cược được trăm năm, tỉ lệ cao hù chết người. Để giành được số tiền đó, mỗi tháng đều có người gửi chiến thư cho Ấn Vô Huyền xem tu vi hắn có giảm sút không.
“Người khác tới khiêu chiến ta, hẳn là họ trả tiền mới đúng chứ.”
Ấn Vô Huyền khoanh tay, lạnh nhạt nói, “Ta không có tiền, cung chủ ngài ấy cũng không có.”
Mã Vi cúi đầu thấp tới nỗi đau cổ, “Toàn Tu chân giới có thể không có tiền nhưng Vân Ẩn Cung chắc chắn có."
Không nói tới tài sản của Vân Ẩn Cung, vàng bạc châu báu người ái mộ Tạ Phi Vân ở khắp nơi đưa vào cung thôi đã đủ cho toàn Vân Ẩn Cung từ trên xuống dưới không làm việc vẫn đủ không lo ăn uống 300 năm!
"Không có tiền." Ấn Vô Huyền dứt khoát nói, "Ngươi có thể đăng báo."
Mã Vi cùng hắn lý lẽ, “Ấn hộ pháp, họ tìm ngươi ước chiến, nhưng ai là người đồng ý? Trên chiến thư giấy trắng mực đen ghi rõ ràng ‘lúc đánh nhau tổn thất chia đều’, đối phương đã thanh toán phí bồi thường rồi, còn mỗi Ấn hộ pháp ngươi chậm chạp chưa trả tiền đó.”
Ấn Vô Huyền: “Không có tiền.”
Mã Vi: ...
Mã Vi dùng đỉnh đầu đối diện Tạ Phi Bạch, “Tạ cung chủ, ngài là chủ một cung...”
Tạ Phi Bạch phất phất tay, không kiên nhẫn nói: “Ngươi tới phòng thu chi lấy, đừng làm phiền ta.”
Mã Vi lập lập tức phấn chấn, “Cung chủ trên trời dưới đất không ai tốt bằng ngài.”
Tạ Phi Bạch: “Lăn!”
Mã chưa tính: “Được được, ta lăn ngay.”
Tiền tới tay, Mã Vi nào dám ở lại, lẹ làng chạy như bay.