Trải qua một đêm vật vã, Thương Hạo vẫn chưa tìm ra được lối giải quyết phù hợp cho bài toán.

  Anh quyết định đến trường từ sớm để tiếp tục suy nghĩ, cứ tưởng sẽ là người đầu tiên, ai ngờ Thẩm Nghiên Vũ đã đến trước anh.

  Thương Hạo trong vô thức xoa đầu cô gái, tự nhiên đặt mông ngồi xuống vị trí bên cạnh.

  “Chỗ cậu để làm cảnh à?”

  “Tôi thích ngồi đây!”

  Thẩm Nghiên Vũ cũng chẳng thèm so đo với cậu, tiếp tục học lại từ vựng Tiếng Anh.

  Tiết thứ 2 là tiết Toán của giáo viên chủ nhiệm Trương Duyệt. 

  “Thế nào, mấy đứa làm được không?”

  Cả lớp đều biết ông đang hỏi ai, cũng theo đó mà nhìn về phía hai bàn đầu. Tống Nhiên giơ tay lên tiếng:

  “Thầy ơi em hết máu rồi nhé, chỉ còn hai học bá hạng nhất hạng nhì còn mạng thôi!”

  Trương Duyệt khẽ cười, ông viết một phép Toán khó hiểu lên bảng, rồi gạch chân dưới một số ý, đưa mắt về hai học trò cưng.

  Nhìn thấy những dòng đó, như có một dòng điện đi qua đầu Thương Hạo, khiến anh nghĩ ra điều gì đó.

  Liếc mắt thấy Thương Hạo có thể đã có được hướng giải đúng, Thẩm Nghiên Vũ cũng theo đó mà cúi đầu viết lời giải.

  Sau 5 phút, cả hai đặt bút xuống, nhìn nhau.

  “1206”

  “1206”

  Trương Duyệt mỉm cười, đi xuống cầm lấy tờ giấy ghi cách giải của hai học sinh.

  Ông xem một lượt, gật gật đầu.

  “Hai em đều giải đúng rồi, tốt lắm!”

  Thẩm Nghiên Vũ quay đầu lại, khuôn mặt ngây thơ nói với chàng trai phía sau:

  “Không ngờ đáp án lại giống với sinh nhật tớ!”

  Thương Hạo khẽ nhíu mày, ngay sau đó liền đơ ra.

  “6 tháng 12?”

  “Ừm!”

  Cô quay lên ngay, không cho Thương Hạo kịp hoàn hồn.

  “Mình hình như ngày càng tâm cơ hơn rồi!” - Thẩm Nghiên Vũ nghĩ bụng.

  Anh có chút ngẩn ngơ, rõ ràng cô bạn hồi nhỏ của anh không có tên là Diệp Miên, nhưng lại rất giống người phía trước, nét chữ, bộ phận trên gương mặt cũng y hệt, chỉ là gầy hơn.

  Cảm nhận được người phía sau mình có chút suy tư, cô gái nở một nụ cười đắc ý rồi nhanh chóng thu lại, nhưng vẫn vô tình lọt vào mắt của Kiều Kha Nguyệt. Nữ sinh cũng cong môi.

  Dù phải có gợi ý từ giáo viên chủ nhiệm, nhưng thầy Trương Duyệt vẫn thưởng cho cả hai học sinh.

  Chủ nhật, đúng theo dự định, cả nhóm cùng tới công viên Giải trí thành phố A. May mắn thay hôm nay trời bỗng trở nắng, nhiệt độ cũng tăng lên bất thường.

  Thẩm Nghiên Vũ hôm nay trông rất xinh đẹp, cô gái mặc một chiếc váy hai dây xanh nhạt dài qua đầu gối, tóc tết lệch một bên, khéo léo khoe ra xương quai xanh và tấm lưng mảnh khảnh đầy quyến rũ.

  Kiều Kha Nguyệt xuýt xoa lên tiếng: 

  “Ai da, nếu cậu có ý định câu dẫn tớ, thì cậu thành công rồi đổ nha!”

  Khác với sự cuốn hút của Nghiên Vũ, Kiều Kha Nguyệt lại có phần đáng yêu hơn, trông như một thiếu nữ cấp 2.

  Lã Việt Trạch dẫn theo một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, dáng người đồng hồ cát, phong cách ăn mặc trẻ trung khiến nữ sinh trông như người mẫu.

 Quý Chỉ lần lượt chào hỏi với hai cô gái, nở nụ cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền.

 Quý Chỉ biết Thẩm Nghiên Vũ qua hạng nhất kì thi tháng, vậy nên vừa gặp gỡ đã rất ngưỡng mộ, còn đối với Kiều Kha Nguyệt thì hơi ngẩn ngơ bởi sự đáng yêu của cô nàng.

  Thương Hạo từ lúc thấy Nghiên Vũ thì đã có chút mất hồn, bình thường cô cũng đã rất xinh đẹp, chỉ là không phô ra sự quyến rũ chết người như hôm nay.

  “Này, hôm nay cậu đẹp lắm!”

  Thẩm Nghiên Vũ có hơi đỏ mặt trước lời khen của Thương Hạo, nhưng cô khoái lắm, trong lòng đắc ý hơn cả lúc được Kiều Kha Nguyệt khen.

  Cả nhóm quyết định chơi Trốn thoát khỏi mật thất đầu tiên, bỗng nhiên Kiều Kha Nguyệt gặp một người quen.

  “A! Hàn Sương, cậu cũng đến đây chơi à?”

  Hàn Sương cũng là học sinh lớp 11-1, ngồi phía sau Kiều Kha Nguyệt, có tính cách hướng nội, khá ít nói.

  “Ừm, tớ đến đây một mình!”

  Thấy vậy, Thời Triết Duệ liền rủ cô gái cùng tham gia.

  “Đi công viên mà đi một mình thì chán lắm, phải có hội mới vui, cậu muốn tham gia với bọn tớ không?”

  Thấy các bạn khác đều không có ý kiến gì, Hàn Sương cũng gật đầu tham gia.

  Tám học sinh lần lượt tiến vào phía sau, Thời Triết Duệ và Kiều Kha Nguyệt mới vào đã hét khàn cả cổ. Qua mấy vòng, cả nhóm đã bị chia năm xẻ bảy, nhưng tiếng hét của hai người vẫn vang lanh lảnh khắp nơi.

  Thời Triết Duệ, Hàn Sương, Thẩm Nghiên Vũ, Thương Hạo bị đưa đến phòng đầu tiên. Phòng bên là Kiều Kha Nguyệt, Tống Nhiên. Phòng cuối là Lã Việt Trạch và Quý Chỉ.

  Đương nhiên, việc chia phòng cũng là một thuyết âm mưu chủ yếu của Lã Việt Trạch.

  Phòng đầu tiên chỉ có chút ánh sáng đỏ mờ mịt, Thời Triết Duệ chỉ thiếu nỗi nhảy lên ôm chặt lấy Hàn Sương, nem nép phía sau lưng cô gái.

  Thẩm Nghiên Vũ và Thương Hạo thì bình tĩnh hơn, sau một thời tìm kiếm manh mối, cả hai bị tách ra đến một phòng bí mật.

  Bỗng nhiên, một NPC lao ra từ tủ quần áo, vô tình va vào Thẩm Nghiên Vũ khiến cô mất thăng bằng. 

  Ngay lúc sắp đập đầu vào tường, cơ thể cô bỗng được Thương Hạo ôm lấy.

  Một tay anh đặt lên lưng cô, tay con lạy giữ chặt thắt eo về phía mình. 

  Phía trong tủ phóng ra rất nhiều con nhện giả, Thương Hạo cảm nhận được cô gái trong lòng mình hơi run lên, dán chặt hơn vào cơ thể anh.

  Anh nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống. Thật khó thở!

  Nhưng Thương Hạo đâu biết, Thẩm Nghiên Vũ khi còn nhỏ đã phải đối diện với nhiều nỗi đau tinh thần đáng sợ hơn, những thứ này chẳng gây ra được chút gợn sóng nào trong tâm trí cô.

  Nó chỉ có tác dụng hỗ trợ.

  Sau vài phút, Thương Hạo ngượng ngùng tách Thẩm Nghiên Vũ ra, tay anh vuốt chóp mũi của mình, ho nhẹ.

  Hai tiếng sau đó mọi người đã tập hợp đầy đủ. Kiều Kha Nguyệt và Tống Nhiên đều đỏ mặt, Lã Việt Trạch thì cười tươi như lễ hội, khác hẳn với Quý Chỉ mặt lạnh tanh, nhưng tai vẫn hơi phiếm hồng.

  Nhóm Thời Triết Duệ ra cuối cùng, cậu trai còn nấp sau Hàn Sương để bước ra ngoài, vẻ mặt như sắp bị doạ chết.

  

  

  

 

  

  

  

  

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play