Càng gần đến tháng 12, thời tiết càng trở lạnh, nữ sinh Nhị Trung chuyển từ váy sang quần đồng phục mùa đông, toàn trường đều là học sinh trong chiếc áo khoác dày dặn.
Kiều Kha Nguyệt nhìn vào cuốn lịch, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hôm nay là 26 tháng 11, hơn một tuần nữa là sinh nhật Thẩm Nghiên Vũ.
“Diệp Miên, sinh nhật này cậu muốn tớ tặng gì không?”
“Cậu tặng gì tớ đều thích!”
Ngày mùng 2 tháng tới sẽ thi học kỳ, Kiều Kha Nguyệt dự định sẽ cùng Tống Nhiên và Thương Hạo mua quà Nghiên Vũ sau khi thi xong.
Kỳ thi lần này là cơ hội để Thương Hạo khẳng định vị thế của mình, bây giờ anh đã biết đối thủ của mình rất đáng gờm, vậy nên không hề lơ là chút nào.
Thẩm Nghiên Vũ cũng không ngoại lệ, cô gái dốc hết sức ôn tập, cả ngày chìm ngập trong sách vở.
Thương Hạo nhìn dáng vẻ học tập liều mạng của cô cũng bị doạ sợ người. Biết là chăm chỉ là tốt, nhưng thế này có hơi bỏ bê sức khỏe rồi.
“Này! Cậu cũng phải thương cái thân cậu chứ! Uống cái này đi!"
Anh vừa nói vừa đặt lên bàn cô một bình sữa đậu nành còn ấm.
Thẩm Đường Văn đã đi tham gia hội nghị ở Hồng Kong, cuối năm mới trở về nên không có ai quan tâm cô.
Mỗi ngày chỉ ngủ có 4 tiếng cộng thêm ăn uống không đầy đủ khiến cô gầy đi rất nhiều, cả người trông cũng thiếu sức sống hơn.
Bình thường mỗi buổi sáng, các học sinh vừa đến cửa lớp đã nhìn thấy học sinh mới học tập chăm chỉ, chỉ riêng hôm nay lại khác.
Lâm Vưu Châu mới gửi cho con gái một quyển sách gồm 150 bộ đề, Thẩm Nghiên Vũ phải thừa nhận rằng, những thứ bà chọn cho cô từ xưa đến nay đều rất hữu ích.
Vì mải giải đề, đến khi cô nhận ra thì đã là 4 rưỡi sáng, Thẩm Nghiên Vũ đã “skinship” với môn Toán cả đêm.
Vừa đến trường, mắt cô không mở nổi nữa, cứ vậy gục xuống bàn mà ngủ không biết trời đất.
“Bạn học Diệp Miên, dậy đi, thầy chủ nhiệm vào rồi!”
Tống Nhiên lay nhẹ góc áo cô gái.
Trương Duyệt thấy vậy thì có chút xót xa, phất tay cho cả lớp ngồi xuống.
“Thôi không cần gọi, cứ để cho em ấy ngủ. Hai tiết này tôi phải giải quyết chút việc, các em tự học đi, tôi sẽ canh trừng đấy, ai không nghiêm túc tôi sẽ gọi phụ huynh.”
Cả lớp đều đưa cặp mắt ngưỡng mộ về Thẩm Nghiên Vũ, có bạn nam to gan nói:
“Thầy chủ nhiệm thật thiên vị bạn học mới!”
Trương Duyệt lườm nam sinh một cái, thở dài:
“Người ta học ngày học đêm nên mệt mỏi, thiếu ngủ. Nếu anh học giỏi được như Diệp Miên, thì tôi cho anh ngủ tất cả tiết của tôi luôn!”
Cả lớp cười phá lên.
Riêng Thương Hạo tối sầm mặt lại, có chút lo lắng.
Đến giữa tiết 2, Thẩm Nghiên Vũ cuối cùng cũng tỉnh. Cánh tay cô vô cùng đau nhức, trên chán hằn lên một vết đỏ.
Sau khi ngủ dậy, cô ngồi ngẩn ngơ một lúc lâu, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của nam sinh phía sau đang dán chặt lên người mình.
Kiều Kha Nguyệt đưa cho Thẩm Nghiên Vũ vài viên kẹo chocolate, cô nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn rất nhỏ, nghe chẳng có sức sống, đôi mắt hơi đỏ lên vì chưa tỉnh ngủ.
“Miên Miên à, cậu học hành chăm chỉ là rất tốt, nhưng cậu cũng cần giữ mạng để thi học kì chứ!”
Giờ ra chơi, thoang thoảng vài tiếng nghị luận có thể nghe thấy:
“Cậu nghĩ ai sẽ giành được hạng nhất đây!”
“Tôi chọn bạn học mới!”
“Tôi vẫn là nghiêng về lớp trưởng hơn!”
Nghiên Vũ nghe vậy có chút áp lực, cô biết xưa nay Thẩm Đường Văn rất khắt khe về mặt thành tích, hôm qua ông vừa gọi cho cô để bày tỏ mong muốn hạng nhất trong kì thi học kỳ.
Bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước tầm mắt cô gái.
"Này! Suy nghĩ gì vậy?” - Thương Hạo vừa hỏi vừa xoa đầu Thẩm Nghiên Vũ, đưa tay lên trước mặt cô một chiếc bánh kem vị trà sữa.
Cô khẽ lắc đầu, nhận lấy chiếc bánh từ từ ăn.
Thương Hạo ngồi xuống ghế của Tống Nhiên, ánh mắt dịu dàng nhìn người bên cạnh.
“Cậu đừng cảm thấy quá áp lực, dù gì thành tích của cậu cũng đã rất cao rồi!”
Thẩm Nghiên Vũ thở dài một hơi, cô vẫn nhớ, sau mỗi kì thi, mẹ sẽ hỏi cô có mệt hay không, còn đối với Thẩm Đường Văn, câu hỏi sẽ là có được hạng nhất không?
Cô cười nhạt, trong lòng có chút chua xót.
“Thành tích tốt? Thứ người ta để ý luôn là vị trí đứng đầu!”
Thương Hạo có chút đau lòng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói cực kỳ kiên quyết:
“Người ta quan tâm vị trí đứng đầu? Thì sao chứ! Tớ chỉ quan tâm cậu!”
Nghe xong, cô ngẩn người.
“Cảm ơn!”
Thẩm Nghiên Vũ quay sang nhìn Thương Hạo, mời anh cùng ăn. Khi cô chuẩn bị bóc chiếc nĩa mới cửa hàng chuẩn bị thì anh đã vươn tay, lấy chiếc nĩa ăn dỡ của cô. Anh múc một miếng nhỏ rồi cho vào miệng, đầu lưỡi ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt ngào của bánh kem.
Cô có chút thất thần, vành tai từ từ hồng lên.
“Sao cậu lại ăn nĩa của tớ!”
Thương Hạo có chút ủy khuất, biểu cảm trẻ con như đang làm nũng.
“Cậu chê tớ saooo?”
“Không có!”
Buổi chiều, Thẩm Nghiên Vũ chỉ xem lại công thức và các dạng bài, có đôi lúc cô ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cánh cửa. Giáo viên Sinh học thấy vậy cũng không nhắc nhở, chỉ cười nhẹ.
Ông và thầy chủ nhiệm là bạn tâm giao nhiều năm, đã nghe kể về thành tích và áp lực của Thẩm Nghiên Vũ dạo gần đây nên ông cũng không muốn làm khó cô, mắt nhắm mắt mở bỏ qua.