“Tiểu Nguyệt, tớ sai rồi, đừng giận nữa màaaaaa…”
Thương Hạo và Thẩm Nghiên Vũ không hẹn mà cùng đưa con mắt khinh bỉ về phía Tống Nhiên.
Kiều Kha Nguyệt vẫn còn giận dỗi, đôi mắt nhìn nam sinh phía trước với vẻ giận dỗi, giọng nói có chút ủy khuất:
“Tớ chỉ mới nói chuyện với học trưởng một chút mà cậu cũng quản nữa! Bình thường cậu và Thương Cẩu hẹn hò tớ có nói gì đâu!”
Thương Hạo: “…Tôi ngồi không thôi cũng bị dỗi lây à bà cố ơi!"
Nam sinh làm động tác lạy Kiều Kha Nguyệt ba cái.
Tống Nhiên nhìn về phía Thương Hạo, giọng điệu cầu xin:
“Hay tôi giải thích nhé! Cậu không thể dùng tôi làm lá chắn đào hoa của cậu mãi được! Cậu phải có nhân tính đi chứ!”
Nghĩ cho tương lai của cậu bạn mình, anh liền gật đầu.
“Thật ra chuyện giữa tớ và Thương Hạo không phải như cậu nghĩ đâu, là như thế này.” - Tống Nhiên nói .
Thẩm Nghiên Vũ cũng tò mò quay lại nghe.
“Trước khi chuyển về đây, lớp trưởng quen một cô gái ở tỉnh B. Hai người họ hẹn nhau cùng thi vào Nhị Trung, Thương Hạo vì không muốn dính phải đào hoa nên mới lấy tớ làm bia đỡ đạn, giữ thân trong sạch cho cô ấy, khiến tớ bị nữ sinh trong trường hận hơn cả môn Toán.”
Thương Hạo gõ nhẹ đầu Tống Nhiên, giọng điệu không vui mắng cậu ta:
“Ai mượn cậu nói nhiều như vậy?”
Thẩm Nghiên Vũ khẽ nở nụ cười không ai biết, trong lòng có chút đắc ý.
Tống Nhiên làm bộ mặt vô tội chuyển sự chú ý của hai cô gái đi chỗ khác:
“Thế này đi, chủ nhật bốn người chúng ta, Lã Việt Trạch với Thời Triết Duệ đi công viên giải trí đi, tớ bao vé! Để tỏ lời xin lỗi đến Tiểu Nguyệt và lời cảm ơn đã chăm sóc đến Diệp Miên nhé!”
Lã Việt Trạch đi ngang qua nghe thấy vậy liền sáng mắt lên:
“Thật á, tôi rủ cả Quý Chỉ đi cùng nhá!”
“Được."
Quý Chỉ là người Lã Việt Trạch thích, học lớp 11-3, cả hai đang ở trong giai đoạn mập mờ.
“Vậy 8 giờ sáng chủ nhật nhé!”
Tuy vừa kết thúc kì thi nhưng không khí học tập của lớp 11-1 không hề giảm sút, thỉnh thoảng Thương Hạo và Thẩm Nghiên Vũ sẽ cùng nhau trao đổi bài, hai bạn học ngày càng thân nhau hơn.
Đôi khi, hai người sẽ đá đểu nhau vài câu khi đối phương không tìm ra cách giải nhanh bằng mình.
Lần 1: "Này! Cậu thật vô dụng, cứ thế này hạng nhất sẽ trở về với tôi đấy!”
Lần 2: “Cậu nể tôi là học sinh mới nên nhường tôi à, thật tốt bụng!”
Lần 3: "Này! Bạn học đứng đầu khối tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ như vậy!”
Lần thứ n: “…”
Nhiều lần gặp bài khó cả hai đều thảo luận đưa ra một đáp án giống nhau, nhưng lần này lại khác.
Trương Duyệt về giao cho học sinh một bài toán rất khó, yêu cầu các trò có năng lực khá giỏi tìm ra câu trả lời, tiết học ngày mai sẽ giải bài. Ông còn nói rằng cách giải có thể sai, chỉ cần đúng đáp án là được, ông sẽ có thưởng.
Hai học bá đầu khối đã cãi nhau suốt cả buổi sáng đầu tiên ra đề. Thẩm Nghiên Vũ chỉ thiếu nỗi đứng lên giật trụi tóc Thương Hạo, ý định trong đầu rất cố gắng mới kiềm chế được.
Thương Hạo cũng chẳng khác gì, anh chỉ muốn xé đôi mấy chục tờ giấy nháp chi chít số suốt 4 giờ ra chơi kia.
Buổi chiều, trận chiến vẫn chưa kết thúc, cách giải của cả hai đều rất hợp lý, lớp phó học tập và Tống Nhiên đều không biết phải chọn theo ai. Các học sinh khá giỏi của lớp 11-1 đều đã bỏ cuộc trừ Thương Hạo và Nghiên Vũ.
Tiết tự học buổi chiều, Thương Hạo đổi chỗ cho Tống Nhiên lên bàn một cạnh Thẩm Nghiên Vũ, thuận lợi cho hai học bá thảo luận và cặp đôi phía sau mập mờ.
Sau tiết tự học đầu tiên, cả hai đều có nhiều hướng giải mới nhưng vẫn còn bất đồng quan điểm. Giờ ra chơi, hai người ngồi uống nước để bình tĩnh lại cơn điên trong người.
Bạn bè xung quanh ai cũng không dám đi qua cửa trước vì sợ làm “nổ” hai quả bom nguyên tử bàn đầu.
Hết 10 phút, hai người đều tiếp tục suy nghĩ hướng giải mới cho bài toán cũng như củng cố suy nghĩ của bản thân.
Có một phút đơ đãng, Thương Hạo ngây người nhìn Thẩm Nghiên Vũ giải bài, cái tên “Diệp Miên” được viết ngay ngắn trên sách giáo khoa. Chữ cô có thể nói là đọc được, còn muốn đẹp thì phải cố gắng rèn luyện thêm.
Thương Hạo nhớ đến cô bạn hồi nhỏ chữ rất giống cô, bố là một thư pháp gia, chữ rất đẹp nhưng lại không truyền cho con gái.
Đối với thư pháp gia, cái quan trọng nhất là giấy, bút và nghiên mực.
Cô bạn ấy của Thương Hạo từ nhỏ chữ đã rất xấu. Lúc đầu được bố đặt tên với mong muốn sẽ có con chữ tự do và phóng khoáng. Nhưng đâu ngờ sẽ tự do đến mức không ai dịch nổi…
Nghĩ đến đây, Thương Hạo bỗng bật cười.
“Sao thế?”
Cô gái ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, trong giây phút chạm mắt nhau, Thương Hạo có chút xao xuyến.
“Không sao!”
Thẩm Nghiên Vũ khẽ “ồ” một tiếng.
“Tôi tưởng cậu khinh bỉ tôi!”
“Không dám, không dám!”
Thương Hạo cười rộ lên làm cô có chút ngơ ngác. Sau bao nhiêu năm, cậu không chỉ cao hơn, mà còn ngày càng đẹp trai, làn da trắng trẻo, sống mũi cũng rất cao. Cô nghĩ bụng, chắc cậu em của anh cũng không nhỏ đâu, về phương diện ấy hẳn là rất tuyệt.
Vừa nghĩ vừa đỏ mặt, Thẩm Nghiên Vũ hơi lắc đầu, đưa hai tay áp lên khuôn mặt đang đỏ bừng.
“Này! Sao thế? Ngắm tớ đẹp trai đến phát ngốc rồi đấy à?”
Anh ngập ngừng vài giây, vẻ mặt vênh váo trêu chọc cô.
“Hay là cậu thích tớ rồi. Này, cậu đừng có suy nghĩ gì xấu xa với tớ đấy!”
Tuy cô đang rất xấu hổ, nhưng cái mỏ không cho phép Thẩm Nghiên Vũ chịu thua ai, cô muốn khiến anh phải đỏ mặt.
Cô tiến lại gần, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người, giọng hơi nũng nịu nhưng khuôn mặt lại vô cùng thản nhiên.
“Ừ, rất đẹp trai, dù là cả phía trên hay phía dưới tớ đều thích!”
***, sao anh lại không biết, con gái thời nay lại vô liêm sỉ như vậy, lần này đến lượt Thương Hạo đỏ mặt, thậm chí đỏ hơn cả Thẩm Nghiên Vũ vừa nãy.
Cô kéo cổ áo Thương Hạo, gằn giọng uy hiếp từng chữ:
“Muốn là kèo trên với tớ, cậu còn dại lắm, lần sau bớt trêu chọc tớ đi!”
Kiều Kha Nguyệt phía sau thầm cảm thán hai học bá phía trước. Thật là đẹp đôi.
Cô gái quay sang nói nhỏ với Tống Nhiên: “Nếu hai người họ là một đôi, địa vị trong gia đình cũng dễ đoán ha!”