Thứ hai đầu tuần, Thương Hạo bước vào lớp, vì đang tập trung vào trận game trên điện thoại nên không để ý đến sự xuất hiện của bạn học mới.
Lã Việt Trạch lao vào lớp, chạy vội đến chỗ lớp trưởng, vẻ mặt sợ hãi như vừa gặp được ma.
“Thương Hạo, có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Nam sinh điềm nhiên trả lời:
“Tin tốt đi!”
"Tin tốt là cậu được 714 điểm kì thi này…”
Thương Hạo khẽ cười thầm:
“Thế tin xấu là gì?”
“…Tin xấu là cậu chỉ xếp thứ 2 toàn khối, thua học sinh mới của lớp ta 4 điểm!”
Sững sờ vài giây…
“***, con chó ghẻ nào dám ăn mất hạng nhất của ông đây.”
Thẩm Nghiên Vũ đang cùng Kiều Kha Nguyệt bước ra ngoài cửa để đi vệ sinh cũng nghe thấy, cả hai bật cười.
Kha Nguyệt cũng rất sốc, không ngờ học sinh mới lại là học bá ẩn dật, che giấu tài năng như giấu vàng vậy.
“Lợi hại, lợi hại. Đây là lần đầu tiên tên Thương Cẩu kia mất hạng nhất đấy, Diệp Miên xuất sắc quá!!!!”
Lần này, Thẩm Nghiên Vũ được điểm tuyệt đối môn Toán và Tiếng Anh, thành tích ba môn tự nhiên và Ngữ Văn cũng rất tốt. Thương Hạo không thua kém là bao, chỉ thấp hơn cô 4 điểm Văn.
Trở vào lớp, Thẩm Nghiên Vũ nhìn thấy Thương Hạo đang mặt mày cau có, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Nhìn thấy học sinh mới, hai đôi mắt chạm nhau, biểu cảm dữ dằn của nam sinh lập tức chuyển thành ngơ ngác.
Anh đơ ra vài giây, sự thân thuộc tỏa ra từ cô gái như khơi gợi bao cảm xúc trong trái tim.
"Này! Cậu là học sinh mới à?”
Biết Thương Hạo hỏi mình, Thẩm Nghiên Vũ cũng đáp lễ trả lời:
“Ừm, mình là Thẩm Diệp Miên, “Diệp” trong “Kim chi ngọc diệp”, “Miên” trong “ngủ miên man”".
Khuôn mặt Thương Hạo có chút thất vọng trả lời:
“Tôi là Thương Hạo, “Hạo” trong “tớ lớn, mạnh mẽ”. Cậu thật sự không tệ!"
Biết anh đang nói đến điều gì, cô mỉm cười cảm ơn, quay lên tiếp tục làm đề.
Trong lòng Thẩm Nghiên Vũ có chút oán trách “Không nhận ra con này thật à?”
Nghĩ lại, cũng đúng thôi… 4 năm trước, cô chỉ cao 1m52, lại còn có chút mũm mĩm, khuôn mặt tròn xòe…
Còn bây giờ, cô đã cao 1m63, cả người như da bọc xương, khuôn mặt nhỏ xíu, chỉ riêng làn da trắng trẻo là không thay đổi.
Trong giờ học, không ít lần Thương Hạo trong vô thức nhìn về phía Thẩm Nghiên Vũ, góc nghiêng cô gái đẹp tựa nàng thơ, thật sự làm nam sinh có chút khó dời.
Trương Duyệt từ lúc bước vào lớp đã nói về bài kiểm tra lần này, lần lượt từng học sinh đều được đọc điểm và nhắc nhở:
“Lần này ngoài Tiếng Anh ra thì các môn đều rất khó, nhưng lớp chúng ta có đến ba bạn nằm trong top 5 của khối là Thẩm Nghiên Vũ hạng nhất, Thương Hạo hạng nhì và Tống Nhiên hạng 5.
Lần này hai bạn đứng đầu làm bài rất tốt, trong khối chỉ có hai em đạt trên 700 điểm, khoảng cách cũng không nhiều."
Nói đến đây, chủ nhiệm không thể kìm nén được ý cười:
“Thương Hạo nhớ cố gắng hơn, còn bạn học mới thì đừng để bị vượt qua nhé!
Còn anh Tống Nhiên, bình thường luôn xếp thứ 3 giờ lại tụt xuống hạng 4 rồi đấy, lần sau đừng có chểnh mảng."
Chuyện học sinh mới của lớp 11-1 vượt mặt học bá chuyên dành hạng nhất Thương Hạo đã trở thành chủ đề bàn tán của cả trường. Không ít học sinh “vô tình” đi qua lớp để xem mặt bạn học này.
Thời Triết Duệ ngồi ở dãy bên cạnh len lén nhìn về phía Thẩm Nghiên Vũ:
“Tống Nhiên, giờ có bạn học mới này rồi chắc cậu sẽ mãn kiếp xếp hạng 4 đấy.”
Trước đây Tống Nhiên thường chỉ thua mỗi Thương Hạo và một nữ sinh lớp 2, giờ lại còn theo sau Nghiên Vũ, e là hạng 4 cầm chắc rồi.
***Lớp 2: Lớp 11-2.
Tống Nhiên không mấy để ý lời Thời Triết Duệ lắm, nguyên nhân là Kiều Kha Nguyệt đang giận cậu ta. Tức tối một lúc, cậu ta liền rủ Thương Hạo đi ăn trưa. Thấy vậy Thẩm Nghiên Vũ liền quay xuống hỏi chuyện:
“Nguyệt Nguyệt, cậu với tên kia cãi nhau à?”
“Ừm, mình chỉ nói chuyện với học trưởng lớp 12-3 một chút thôi mà cậu ta nổi giận vô cớ với mình, chẳng hiểu sao nữa!”
Lúc này Nghiên Vũ hơi sững sờ trước gương mặt trắng bệch của Kiều Kha Nguyệt:
“Cậu sao đấy Nguyệt Nguyệt?”
Cô bạn cay mày, môi có chút nhợt nhạt:
“Tớ đến tháng nên hơi đau bụng thôi!”
“Hơi mà trông như thế này à, hay tớ dìu cậu xuống phòng y tế?”
“Không sao đâu, lấy giúp tớ ít nước nóng là được!”
Thẩm Nghiên Vũ liền cầm bình nước ra khỏi lớp lấy nước ấm, đi đến cầu thang, vì vội vàng nên cô va vào lòng ngực vững chắc, chóp mũi có chút đỏ lên vì đau.
Chưa kịp né ra, cô bị mất thăng bằng ngã ra phía sau. “Thôi xong cái mạng quèn này rồi!”
Mắt Thẩm Nghiên Vũ ngắm chặt, nhưng thay vào cơn đau khủng khiếp lại là một vòng ôm ấm áp.
Thương Hạo vội vàng lấy tay phải kéo lấy tay Nghiên Vũ, tay kia ôm lấy eo cô, đẩy cả người nữ sinh vào trong lòng mình. Cằm anh khẽ cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô gái.
Cả hai đều sững sờ, vài giây sau liền tách nhau ra, Thẩm Nghiên Vũ mang theo giọng nói có chút ấp úng, khuôn mặt và vành tai dần đỏ lên:
“Cảm ơn nhé!”
“Ừm, không có gì!”
Nhìn cô gái trước mặt, Thương Hạo có chút ngẩn người, cánh tay vô thức nâng lên xoa đầu cô gái:
"Này! Về lớp học bài đi, đừng chạy lung tung, cẩn thận trong kì thi tháng sau tôi sẽ vượt qua cậu đấy!”
Thẩm Nghiên Vũ khẽ cười, giọng điệu tinh nghịch đáp lại:
“Chưa chắc, cậu chưa đủ khả năng so với tôi.”
Thương Hạo giận tím người, khuôn mặt toát lên bộ dạng lưu manh có chút xấu xa:
“Để xem, cậu chờ đấy.”
Cả hai nhìn vào mắt nhau rồi cười.
Thẩm Nghiên Vũ qua đầu về phía Tống Nhiên:
“Cậu thích Kiều Kha Nguyệt phải không? Tự cứu lấy mình đi, cậu xong đời rồi!”
Tống Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thẩm Nghiên Vũ biến mất sau cảnh cửa.
???????
Là sao?
Vào lớp, lúc này Tống Nhiên mới hiểu được lời vừa nãy của Nghiên Vũ. Con gái đáng sợ nhất khi nào? - Khi đến tháng!