Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì thi tháng, vì là lớp chuyên nên các học sinh lớp 11-1 đều lao đầu ôn luyện, giáo viên cũng rất tích cực bồi dưỡng kiến thức cho các trò.
Gần bảy rưỡi, Tống Nhiên mang theo một ổ bánh mì hiệu Cần Mãn rất nổi tiếng, còn xách hai cốc trà sữa quay đầu nở nụ cười với Kiều Kha Nguyệt, tiện tay xoa xoa mái tóc của cô:
“Tiểu Nguyệt, cho cậu này!”
Kiều Kha Nguyệt mỉm cười nói cảm ơn, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc. Cô gái gọi Thẩm Nghiên Vũ, hỏi cô có muốn ăn không.
“Tớ ăn sáng ở nhà rồi, cậu cứ ăn đi.”
Nghiên Vũ nhìn ánh mắt rất tình của Tống Nhiên dành cho Kha Nguyệt, không khỏi cười thầm, trong lòng có phần nghi ngờ tin đồn giữa lớp trưởng và bạn cùng bàn này.
Tống Nhiên đưa cho Nghiên Vũ và Kha Nguyệt mỗi người một cốc trà sữa, sau đó mở sách Tiếng Anh ôn lại từ vựng. Thỉnh thoảng, cậu ta vẫn quay đầu lại nhìn Kiều Kha Nguyệt ăn sáng.
Khi uống trà sữa, đôi má bánh bao của cô bạn phồng lên rất đáng yêu, Thẩm Nghiên Vũ chỉ muốn nhéo một cái.
Suy nghĩ trong đầu cô còn chưa kịp thực hiện thì đã có người làm thay cho. Cậu bạn cùng bàn của Nghiên Vũ vươn tay kéo nhẹ má Kha Nguyệt, còn chọc chọc cô gái mấy cái.
Thẩm Nghiên Vũ sững sờ vài giây, lẳng lặng quay lên giải tiếp bài Vật lý, cố gắng kiềm chế nụ cười trên môi.
Hai ngày nữa là đến kì thi tháng, ngoài việc ở lớp ôn luyện các môn thì việc thứ hai mà Nghiên Vũ để ý chính là Tống Nhiên. Cô nhận ra rằng cậu bạn chỉ đối xử tốt với một mình Kiều Kha Nguyệt. Các bạn nữ khác cũng nói chuyện hoà đồng nhưng không quá lâu, càng không xoa đầu, nhéo má hay mua đồ ăn như Kha Nguyệt.
Đến thứ năm và thứ sáu, nhà trường tổ chức kì thi tháng cho khối 11. Sau khi tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng vang lên, Thẩm Nghiên Vũ thở phào bước ra ngoài.
Đề thi lần này vô cùng khó, chỉ có duy nhất Tiếng Anh là vừa sức với học sinh, còn các môn còn lại thì đa số ngồi chơi cả tiết, một chữ cũng không đẻ ra được.
Gần ra đến cổng trường, cô nghe thấy tiếng cười đùa của nhóm Tống Nhiên:
“Thương Hạo, đề lần này tôi còn thấy khó, với học thần như cậu thế này vậy?”
Lã Việt Trạch và Thời Triết Duệ cũng nhìn theo, chờ đợi câu trả lời của Thương Hạo.
Nam sinh với vẻ ngoài cợt nhả, đôi chân dài tăm tắp, cúc áo đầu tiên được cởi ra, thấp thoáng nhìn thấy xương quai xanh. Thương Hạo ôm cổ Tống Nhiên, không nhanh không chậm đi đến cổng trường.
Giọng nói có chút lười biếng, mang theo bao phần kiêu ngạo và khinh bỉ:
“Đề cũng khó đó, chắc tôi chỉ được hơn 710 điểm, không được 741 như lần trước nữa!”
“***, đừng nói chuyện với con người này nữa!”
Vì hôm nay kết thúc môn thi cuối cùng, nhà trường ưu đãi cho học sinh một hôm về sớm, không cần ở lại tiết tự học. Chính vì vậy mà các quán lẩu, nướng trước cổng trường lại càng đông đúc hơn.
Nhìn bóng dáng thiếu niên đi lướt qua người mình, Thẩm Nghiên Vũ khẽ bật cười, sau ngần ấy năm, tên này vẫn điên như hồi nào…
Một loạt những đoạn kí ức vụn vặt dần dần hiện lên trong đầu cô…
“Thương Hạo, cậu thật sự phải chuyển đi à?”
“Ừm, tớ rất thích chơi với cậu, nhưng bố mẹ tớ đã chuyển công ty lên thành phố A rồi!”
Cô bé 13 tuổi im lặng, có chút suy ngẫm.
“Bà tớ nói, với tình hình này chắc chắn mấy năm nữa tớ sẽ phải đến thành phố A sống với bố…”
“Nếu vậy cậu nhớ vào Nhị Trung học nhé, tớ nhất định sẽ thi vào Nhị Trung."
“Ừm, nhất định."
Hai đứa trẻ ôm nhau chào tạm biệt, Thẩm Nghiên Vũ nhìn chiếc xe của Thương gia ngày càng mờ dần, trong lòng dấy lên bao niềm tiếc nuối.
Lâm Vưu Châu và Thẩm Đường Văn dây dưa suốt vài năm mới ly hôn, Thẩm Nghiên Vũ cũng theo bố chuyển lên thành phố A, theo học Nhị Trung một cách thuận lợi.