Đôi đồng tử màu lam của hắn như được nhuộm sắc trời, ánh mắt vô tội kết hợp với khuôn mặt tuấn tú khiến tim Ôn Sở Sở đập nhanh mấy nhịp.
Vừa tỉnh lại đã gọi “tỷ tỷ”, chuyện này… hình như có gì đó sai sai?
Ôn Sở Sở một mặt chống cự, mặt khác lại miễn cưỡng duy trì vẻ mặt LSP (lạnh-sạch-phong độ).
“Tôi tên là Mai Cách Tang, tối qua nhặt được anh trong rừng khi đang bị thương.”
Cô khéo léo giấu tên thật, điều chỉnh giọng nói để bản thân trông thân thiện nhất có thể.
“Đa tạ ngài, tiểu thư xinh đẹp.”
Đôi mắt mê man dần trở nên tỉnh táo, ánh nhìn của kỵ sĩ dịu dàng và lễ độ khiến người ta bất giác tin cậy. Có lẽ cái tiếng “tỷ tỷ” ban nãy chỉ là do hắn lỡ lời trong lúc còn mê man vì thương tích.
Kỵ sĩ trẻ bất chợt đứng dậy khiến cả căn phòng gỗ nhỏ rung lên vì bụi bay mù mịt. Đầu hắn suýt nữa thì đụng trần nhà, thân hình cao lớn lập tức khiến không gian vốn đã chật hẹp nay càng thêm bí bách.
Cả căn phòng như bị bóng dáng hắn che khuất, ánh nắng cũng bị chắn mất.
Hắn hơi cúi đầu, cái bóng đổ xuống người Ôn Sở Sở khiến cô cảm thấy áp lực không tên.
Ngay khoảnh khắc hình thể chênh lệch đối diện nhau, cô ý thức rõ một điều, nếu hắn muốn làm gì, cô hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Sở Sở lập tức hối hận vì đã quá dễ dãi.
Khi hắn sắp bước đến gần, Ôn Sở Sở bất giác siết chặt hơi thở, định lén đưa tay ra sau cầm lấy gậy gỗ làm vũ khí tự vệ.
Nhưng ngay lúc ấy kỵ sĩ bất ngờ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, đặt tay phải lên ngực, hành lễ chuẩn mực như một quý tộc đích thực.
“Cảm tạ ân cứu giúp của ngài.”
Giọng hắn khàn nhẹ vì lâu không nói chuyện, nhưng âm thanh vô cùng dễ nghe. Như cơn gió đầu chiều thổi qua rặng cây, mang theo mùi lá xanh và ánh sáng hiền lành. Không chút thô bạo, không mùi thuốc súng, trái ngược hoàn toàn với những Alpha thường gặp.
Do chưa hoàn toàn bình phục, tin tức tố trên người hắn không mang cảm giác xâm lược đặc trưng, mà ngược lại, nó dịu nhẹ và thanh thoát khiến Ôn Sở Sở bất giác thấy thả lỏng.
Cô tiểu thư nhỏ trước mặt hiển nhiên bị hành động bất ngờ dọa sợ, kỵ sĩ hơi nhíu mày. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ánh lên chút áy náy.
“Đã mạo phạm, thật xin lỗi.”
Tư thế quỳ gối của hắn khiến Ôn Sở Sở như đang đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống. Mái tóc đen ngắn hơi xù vì ẩm ướt, gương mặt tuấn tú và ánh mắt vô hại khiến người ta không nỡ nổi giận.
Quan trọng hơn, hắn thật sự không có ý xấu gì, có vẻ như cô đã suy diễn quá đà rồi.
Dù đã ở phủ công tước vài tháng, Ôn Sở Sở vẫn chưa từng tiếp xúc gần với Alpha nào ngoài người được gọi là “phụ thân”. Hôm nay, một kỵ sĩ Alpha vừa anh tuấn vừa lễ độ quỳ gối trước cô khiến trái tim cô – một người luôn mơ về kỵ sĩ Tây phương trung thành và cao quý – cảm thấy vừa ngỡ ngàng vừa rung rinh.
Vốn cho rằng cứu người là một việc cực kỳ phiền phức, giờ phút này, lòng cô đột nhiên mềm nhũn.
Ôn Sở Sở mỉm cười áy náy:
“Không sao cả, anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Kỵ sĩ đưa tay xoa gáy, hơi nhăn mày:
“Đa tạ ngài quan tâm, ta đỡ nhiều rồi, chỉ là...”
Đầu vẫn còn hơi choáng.
Dáng vẻ khiêm tốn nhẫn nại của hắn khiến Ôn Sở Sở cảm thấy hơi nghẹn họng.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, ngay cả tay con trai cô cũng chưa từng dắt, giờ lại phải đối mặt với một chàng kỵ sĩ trẻ tuổi, tuấn tú và mang khí chất trầm ổn đến vậy...
Giọng nói hắn trầm thấp khàn khàn, gương mặt tuấn tú lại thâm sâu, giữa hai mày hơi nhíu vì thân thể chưa lành, kết hợp cùng hương tin tức tố rượu nho mê người toát ra từ lúc tỉnh dậy, tất cả đều vô cùng hấp dẫn cô.
“Anh nên đi khám bác sĩ.” Cô khẽ nói.
Chờ khi vết thương lành, hắn sẽ phải rời khỏi nơi này. Nhưng giờ phút này, Ôn Sở Sở lại cảm thấy có chút không nỡ.
“Thương thế của anh xem ra rất nghiêm trọng, chúng ta cần nhanh chóng tới chỗ khám bệnh.”
Bị sắc đẹp mê hoặc, cô thậm chí còn chưa ăn sáng đã vội vã đưa vị Alpha bị thương băng rừng rậm rạp, đi hơn mấy cây số tới khu chợ ven ngoài.
Khu chợ được coi là phồn hoa nhất của hành tinh lạc hậu này, nhìn thực ra chỉ như một thị trấn nhỏ cũ kỹ. Những bức tường vôi bong tróc, mái ngói đỏ đầu nhọn, con đường lát đá quanh co. Người thì bán sữa dê, người vừa nhai bánh mì vừa đọc báo, lính đánh thuê bán vũ khí trong những căn phòng tối...
Lúc mới đến nơi này, để phòng thân, Ôn Sở Sở từng mua một khẩu súng mini hạng nhẹ từ một binh lính lưu lạc. Dù đó chỉ là hàng secondhand mang từ mẫu tinh xa xôi về, nhưng uy lực lại không nhỏ chút nào, khi ấy cô đã tốn không ít tiền.
Là một khách hàng đặc biệt, Sở Sở lẽ ra sẽ bị các tay buôn nhận ra ngay khi bước vào khu vũ khí. Nhưng lần trước, cô mang tóc giả, hóa trang thành một Beta nam. Còn lần này, cô xuất hiện trước mặt kỵ sĩ trong thân phận nữ, vì tránh phiền phức nên không cải trang.
Không ai ngờ được, một nữ tử yếu ớt nhìn như tiểu thư khuê các lại từng bỏ ra khoản tiền lớn để mua một món vũ khí có sức sát thương mạnh đến thế.
Xuyên qua đám đông náo nhiệt, hai người tới giáo đường ở trung tâm chợ. Hôm nay là ngày thường, người đến cầu nguyện không nhiều.
Một vị mục sư khoác áo choàng đen dẫn họ đến khu khám bệnh, đích thân đưa kỵ sĩ đi kiểm tra não bộ.
“Vết thương sau gáy khá nghiêm trọng, hệ thần kinh não đã bị tổn thương. Cần phải kết hợp dùng thuốc với trị liệu xung điện tần số thấp.” Mục sư đẩy An Phỉ Lãnh ra khỏi phòng, nói bằng giọng tiếc nuối.
“Hắn đã mất trí nhớ rồi.”
Quả thật là một phiền toái lớn.
Một kỵ sĩ tay trắng như hắn rõ ràng không thể chi trả chi phí chữa trị đắt đỏ. Ôn Sở Sở cúi đầu trầm ngâm, có nên dùng khoản tiền còn lại để chữa trị cho một người xa lạ hay không?
“Ở hành tinh này, các vấn đề về não bộ cực kỳ khó trị,” mục sư chắp tay trước ngực làm dấu thánh giá, giọng ôn hòa, “Nhưng may mắn là tuần trước, thiết bị trị liệu do ta đặt từ mẫu tinh đã được vận chuyển đến. Hôm nay số người đến khám cũng ít, nếu bỏ lỡ dịp này, để được dùng thiết bị ấy lần nữa sẽ phải xếp hàng dài.”
Ông đẩy gọng kính bạc, nhìn cô qua cặp mắt kiên định:
“Một tiểu thư nhân hậu sẽ không bỏ mặc một người bệnh như vậy.”
Ôn Sở Sở do dự, trong lòng giằng co.
Cuối cùng, lòng tốt giành phần thắng. Cô thầm nghĩ, số tài sản mang từ phủ công tước ra chắc cũng chưa thể dùng hết nhanh như vậy. Dù hết tiền thật, cô cũng có thể dựa vào trồng nho và lúa mạch để sống qua ngày.
“Vậy... làm phiền chữa khỏi cho hắn.” Cô nhẹ giọng nói.
–––
Thời gian trị liệu kéo dài đến tận chiều tối, khi màn đêm đen kịt buông xuống hành tinh, hai người cuối cùng cũng lên đường trở về.
Cây cổ thụ cao lớn vung vẩy tán lá dưới ánh sao lạnh lẽo, ve sầu nấp trong tán cây kêu rỉ rả, gió thu đêm đầu mùa lạnh buốt.
Quần áo mỏng manh khiến Sở Sở run lên vì rét, làn gió quét qua khiến cánh tay lộ ra ngoài tay áo cô lạnh cứng.
Trước mặt người lạ, cô không muốn tỏ ra yếu đuối, chỉ cố gắng cắn răng, cúi đầu, bước nhanh về hướng nhà.
Xung quanh yên tĩnh, người bên cạnh cũng trầm mặc. Hắn cao lớn, chân dài, thỉnh thoảng vô tình bước vượt lên trước Sở Sở. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra cô đi chậm, tự giác giảm tốc độ, chờ cô đuổi kịp rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Trời càng về khuya càng lạnh, xa xa vọng lại từng đợt tiếng thú hoang gào rống. Nghe xong, vốn đã lạnh run cả người, giờ đây Sở Sở càng thêm hoảng hốt. Trước kia chỉ cần mặt trời lặn sau núi, cô đã chạy về phòng khóa kín cửa, chưa bao giờ đối mặt với cảnh tượng đáng sợ như vậy.
Cô bất an nhìn xung quanh, con đường nhỏ hai bên là rừng rậm um tùm, dưới ánh sao lờ mờ trông như những con quái vật đang giương nanh múa vuốt, càng nhìn càng rợn người.
Cô bước nhanh trong nỗi bất an, bất cẩn va phải một thân hình cao lớn rắn rỏi.
Sở Sở đang hoảng hốt giật mình, liền bị một bàn tay ấm áp bắt lấy cánh tay mảnh mai.
“Xin đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngài.”
Giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đỉnh đầu. Bàn tay ấm nóng của kỵ sĩ truyền độ ấm qua lòng bàn tay, lan vào trái tim đang hỗn loạn của Sở Sở, khiến cô dần bình tĩnh lại.
Hắn buông tay ra, rồi cởi chiếc áo choàng trắng bạc trên người khoác lên vai cô. Ngoài bộ ngân giáp ra, hắn chỉ còn một lớp áo mỏng bên trong, chính là chiếc áo hôm qua cô đã giặt sạch, phơi khô giúp hắn.
Phần thân trên lộ ra rõ ràng trong gió lạnh, nhưng vị kỵ sĩ chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cô:
“Trời đêm lạnh lắm, tiểu thư Omega cao quý như ngài không thể để bị cảm lạnh đâu.”
Ôn Sở Sở siết chặt vạt áo còn mang hơi ấm từ lồng ngực kỵ sĩ, cảm nhận được cánh môi nóng rực của hắn khẽ lướt qua vành tai mình. Trong khoảnh khắc, một mảng ửng đỏ nhanh chóng lan đầy gò má cô.
Cô hốt hoảng ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn thâm sâu, ngập tràn dịu dàng và thích thú của hắn.
Chết tiệt! Hình như thuốc ức chế hai tuần trước đã hết tác dụng rồi!
Không gian chật hẹp trong căn phòng gỗ nhỏ khiến khoảng cách giữa hai người trở nên quá mức gần gũi.
Chính sự tiếp xúc thân mật ấy đã khiến một Alpha mẫn cảm như hắn lập tức bắt được mùi tin tức tố nhạt nhòa của Omega đang phiêu tán trong không khí loãng.
Thì ra… cô đã sớm bại lộ trước mặt hắn rồi.
Kỵ sĩ thu trọn vẻ mặt ngỡ ngàng và luống cuống của cô vào mắt, khẽ cong môi, giọng trấn an:
“Cho dù có bị phát hiện cũng không sao cả, bảo vệ Omega là thiên chức của mỗi Alpha.”
“Xin ngài đừng khó xử, ta sẽ giữ kín bí mật.”
Kỵ sĩ hạ thấp tư thế, giọng nói mềm mỏng như đang trấn an một con thú nhỏ bị dọa sợ.
Cách hắn khiêm nhường, nhẫn nại khiến Ôn Sở Sở nhớ lại chuyện trong giáo đường ban ngày. Khi mục sư rời đi phối thuốc, chỉ còn lại hai người trong phòng khám đơn sơ, hắn ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại đầy cảm kích.
“Tiểu thư xinh đẹp và thiện lương, ta nhất định sẽ đền đáp ân tình này. Cho đến khi đó, ta nguyện dốc hết sức mình vì ngài.”
Ôn Sở Sở không có ý buộc vị kỵ sĩ ấy vì mình mà gánh vác điều gì, cô mím môi, khẽ cười:
“Tôi không cần anh báo đáp, sau khi vết thương lành lại, anh có thể đi bất cứ nơi nào mình muốn.”
Đối diện với sự rộng lượng và thản nhiên ấy, kỵ sĩ mất trí nhớ lại càng thêm bối rối.
Ngay khi mở mắt tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên hắn thấy chính là cô. Hắn không thể lý giải cảm giác ỷ lại lặng lẽ nảy sinh trong lòng với thiếu nữ có mùi tin tức tố mê người này. Nếu không thể đi theo cô, không thể làm gì vì cô, thì hắn còn biết đi đâu?
“Không. Nếu ngài như vậy, ta sẽ thấy rất buồn.”
Hắn nhíu mày, cố chấp nói: “Xin hãy để ta làm gì đó cho ngài.”
Đôi mắt hắn trong veo, chân thành, tựa như bầu trời vừa được cơn mưa rửa sạch. Khi nhìn vào, thật khó để thốt ra lời từ chối.
Ôn Sở Sở đành bất lực cong môi:
“Được rồi, trước khi vết thương lành hẳn, anh cứ ở lại đây, có lẽ sẽ có lúc tôi cần giúp một tay.”
Sống một mình giữa rừng rậm suốt nửa tháng qua, mọi việc lớn nhỏ cô đều tự thân gánh vác. Với vóc dáng mảnh khảnh của một tiểu thư nhà quý tộc, nhiều lúc cô cũng thấy lực bất tòng tâm. Không ai có thể giúp, cô chỉ biết dựa vào chính mình.
Phần lớn thời gian cô cảm thấy may mắn vì sự tự do này, nhưng cũng có những lúc, mệt mỏi và cô đơn len vào từng nhịp thở.
Lần này, cuối cùng cũng có người đến làm bạn, dù mang đến chút phiền toái, nhưng trái tim Sở Sở vẫn thấy ấm áp.
Chỉ là… trước mặt cô, để giữ ấm cho cô mà hắn cởi áo, nửa thân trên lộ ra trong gió đêm lạnh buốt, điều này khiến cô thấy vô cùng áy náy.
Thật ra, lúc hắn còn hôn mê, cô đã lặng lẽ quan sát hắn, nhưng khi đó là bất đắc dĩ. Còn hiện tại, trong bóng đêm mờ ảo, cô âm thầm đánh giá hắn.
Tấm lưng rắn rỏi, cơ bắp căng chắc, làn da mang sắc mật lấp lánh dưới ánh trăng, tất cả mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Thế nhưng, cho dù oai hùng đến đâu, kỵ sĩ ấy nếu không biết quý trọng thân thể thì cũng sẽ có ngày gục ngã.
Sở Sở lặng lẽ bước tới sau lưng hắn, khẽ cắn môi, cởi chiếc sơ mi trắng của mình ra, đưa tới trước mặt hắn:
“Tiên sinh, xin hãy mặc vào, người bệnh cần giữ ấm.”
Kỵ sĩ dừng bước, không nhận áo, hắn cụp mắt nhìn mái đầu mềm mại của thiếu nữ, rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.
Dưới ánh nhìn ngơ ngác của cô, hắn đặt tay cô lên ngực mình.
Thình thịch — thình thịch.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ nơi lồng ngực hắn, nóng hổi và sống động.
Hắn khẽ mỉm cười:
“Ngài thấy chưa? Độ ấm… đủ rồi.”