Ôn Sở Sở như bị hơi ấm từ tay hắn làm bỏng, vội vã rụt tay lại.
Tim cô đập loạn nhịp, vừa nhanh vừa mạnh. Làn da trắng ngần pha chút mềm mại của cô cũng dần ửng đỏ vì nhiệt độ lưu lại trong tay, thứ hơi ấm nóng rực đến khó hiểu.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, một kỵ sĩ mình trần cùng một cô nương xa lạ có tiếp xúc thân mật như thế, rõ ràng là chuyện không hợp với phép tắc của một quân tử.
Cô cúi đầu, không biết có nên nhìn hắn hay không, hoảng loạn xen lẫn bối rối, vội vàng nói:
“Vậy… vậy đi nhanh một chút! Cứ chậm chậm thế này, trời sắp sáng mất rồi!”
Trước kia, cô tự nhận mình là một “nhan khống”, chưa từng trải qua chuyện yêu đương, còn rất thích lướt các trang diễn đàn lớn nhỏ, thường để lại những lời bình luận lớn mật trên các topic sắc màu:
“Ca ca, xin hãy tới đây với ta!”
Thế nhưng khi thực sự có một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, vóc dáng cường tráng, tự mình cởi đồ rồi đưa thẳng đến tay cô, để cô chạm vào sự chân thật và trung thành của hắn, thì cô… hoảng hốt.
Tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ thân thể kia, bỏng rát và khó tả.
Cô tức giận vì sự tuỳ tiện và bông đùa của hắn, nhưng ánh mắt hắn lại trong veo, sạch sẽ, thậm chí còn mang theo đôi phần thản nhiên. Cứ như thể hành động đó chẳng có gì quan trọng, giống như việc tiện tay hái một đóa hoa bên đường vậy.
Cô không rõ, hắn thật sự vô tư đến mức ấy, hay đang giả vờ như vậy?
Khuôn mặt đỏ bừng, thần sắc xấu hổ, hoảng hốt của cô gái đều rơi trọn vào mắt kỵ sĩ. Hắn mím môi, đôi mắt như mặt hồ dậy sóng, đối diện với cơn kích động và ngượng ngùng của cô, hắn chỉ dịu dàng mỉm cười, khoan dung mà ôn hòa.
“Xin hãy cẩn thận một chút, coi chừng cỏ dại vướng chân ngài.”
Hắn nhanh chóng theo kịp bước chân cô, khom lưng nhổ sạch mấy bụi gai giữa đường. Lòng bàn tay vì huấn luyện lâu dài mà đầy vết chai, siết chặt rễ cây cứng ngắc đến mức đau rát, nhưng hắn không để tâm, thậm chí còn cảm thấy vui vì có thể phục vụ cho một tiểu thư đáng yêu.
Trước kia, lúc còn mê man, hắn từng muốn bóp chết ân nhân cứu mạng mình. Là Tam điện hạ lạnh lùng, tàn nhẫn, không cho phép bất kỳ sự mạo phạm nào.
Nhưng giờ đây, sau khi mất trí nhớ, hắn như thể gạt bỏ hết phần tăm tối tàn nhẫn đó, chỉ còn lại sự chân thành và khiêm nhường, đến mức tình nguyện cúi người trước một tiểu thư Omega đang nổi giận.
Khi trở về căn phòng gỗ cũ nát, Ôn Sở Sở lập tức thấy khó xử.
Vì buổi sáng rời đi quá vội, mái nhà vốn đã bị sập vẫn chưa được sửa lại. Phòng của cô vốn nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường vừa đủ cho một người nghỉ ngơi.
Tối qua tình hình gấp gáp, kỵ sĩ lại bất tỉnh, cần hơi ấm từ lò sưởi âm tường để giữ thân nhiệt nên cô mới an bài cho hắn nghỉ lại trong phòng ngủ. Nhưng đêm nay…
Hắn đã tỉnh, cho dù nhìn qua ôn hòa thân thiện, không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng một Omega độc thân thì không thể tùy tiện ở chung phòng suốt đêm cùng một Alpha xa lạ.
Tin tức tố trôi nổi trong không khí hấp dẫn lẫn nhau, căng thẳng và đầy cám dỗ, chẳng ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
Nhưng ngoài trời đang vào đầu thu, đêm khuya nhiệt độ hạ thấp, để một người bệnh trọng thương ngủ ngoài phòng thì thật là không ổn.
Không để cô do dự lâu, kỵ sĩ đã chủ động đưa ra quyết định.
Không chút lưỡng lự, hắn đi thẳng về phía căn bếp nhỏ phía sau nhà, một nơi thấp bé chỉ vừa đủ để hắn đứng thẳng người.
Trời vừa mưa mấy hôm liền, cánh cửa gỗ cũ bắt đầu bốc mùi ẩm mốc, nhưng vị kỵ sĩ cao quý ấy chỉ nhẹ nhàng đứng đó, nét mặt vẫn ôn hòa như cũ, mỉm cười nói:
“Thật xin lỗi vì khiến ngài khó xử. Xin cứ an tâm nghỉ ngơi, đêm nay ta sẽ ở đây.”
Căn bếp cũ nát từng bị chủ nhà trước dùng để nhốt dê bò, tuy hắn đã dọn dẹp kỹ trước khi rời đi, nhưng mùi khó ngửi vẫn còn vương lại.
Ôn Sở Sở đã mất mấy ngày trời tỉ mỉ lau chùi từng tấc một mới khiến căn bếp trở nên gọn gàng, sạch sẽ.
Nhưng nơi này dính đầy khói dầu, nằm sâu dưới bóng cây rậm, kiến bò đầy mặt đất, cô thực sự chưa từng nghĩ sẽ để hắn nghỉ lại ở đây.
“Nhưng thân thể của anh…” Sở Sở do dự hỏi.
“Ngài không cần lo lắng, ta đã đỡ nhiều rồi.” Hắn dịu dàng đáp.
Dưới sự kiên trì của kỵ sĩ, Ôn Sở Sở đành đồng ý với đề nghị ấy.
Cô đơn giản dọn dẹp lại phòng bếp, mang tấm ván gỗ dài khoảng hai mét ra trải trên nền đất thay cho giường, rồi phủ lên một tấm thảm lông dê. Đây là vật do chủ cũ để lại, tuy hơi cũ nhưng khả năng giữ ấm vẫn còn rất tốt.
“Chúc anh mộng đẹp.”
Làm xong hết thảy, sau một ngày bôn ba mệt nhọc, Sở Sở quay trở về phòng ngủ, rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Đêm khuya yên tĩnh, gió lùa qua khung cửa sổ khép hờ rít lên khe khẽ. Trong căn bếp nhỏ chật chội có đặt một chậu than đỏ được lấy từ bếp lò âm tường trong phòng ngủ. Lửa than hồng lập loè soi sáng gian phòng vắng lặng mang đến chút hơi ấm len lỏi trong cái lạnh đầu thu.
An Phỉ Lãnh nằm trên chiếc giường gỗ cứng ngắc, không sai, chính là tấm ván mà đêm qua tiểu thư Mai Cách Tang đã dùng để đưa hắn về. Khó có thể tưởng tượng, một Omega nhỏ nhắn yếu ớt như cô có thể một mình kéo được hắn, một người đàn ông nặng hơn 160 cân từ giữa rừng sồi rậm rạp đầy cỏ dại trở về đây.
Dưới tiết trời se lạnh của một tinh cầu xa lạ, hắn cuộn mình trong tấm thảm lông dê đã được cô giặt sạch, phơi nắng, sấy khô, thậm chí còn thơm mùi mặt trời. Có than lửa sưởi ấm, hắn chẳng thấy lạnh một chút nào.
Đèn nhà chính vẫn sáng, dưới ánh sáng dìu dịu, hắn có thể nhìn rõ cách bài trí trong gian bếp nhỏ.
Một chiếc bếp lò đơn sơ, một chiếc tủ thấp không có cánh, trên mặt bày biện gọn gàng vài vại bột mì và hũ mứt trái cây chua ngọt. Qua lớp thủy tinh trong suốt có thể thấy rõ màu sắc tươi sáng của từng tầng mứt, tím sậm, đỏ thắm, vàng óng… từng lớp từng lớp đan xen. Nếu rót vào sữa bò chính là món sữa trà hoa quả thập cẩm mà các phu nhân quý tộc thời nay ưa thích nhất.
Một cô gái ở tinh cầu hẻo lánh như vậy, thế mà biết làm ra món đồ uống thanh nhã ấy, đúng là ngoài dự đoán.
An Phỉ Lãnh khẽ ngồi dậy, nhẹ nhàng cười, là một người ngay cả thân phận mình còn không nhớ rõ, vậy mà lúc này có thể nhận ra món trà bánh quý tộc, thật đúng là khó hiểu.
Có lẽ, hắn thực sự giống như lời tiểu thư Mai Cách Tang nói, vốn là một vị kỵ sĩ từng trung thành phục vụ lĩnh chủ và các quý nữ.
Nhận thức ấy khiến mày hắn khẽ nhíu lại. Kỵ sĩ phục vụ lĩnh chủ, làm bạn với tiểu thư… như vậy thì không được. Giờ phút này, khi đã đánh mất ký ức, hắn suy nghĩ đơn giản đến lạ, nếu có thể, hắn chỉ muốn bảo vệ tiểu thư Mai Cách Tang, lấy điều đó làm vinh quang, mặc kệ thân phận thật sự của cô là gì.
Hắn đứng lên, bước đến bên cửa sổ, hướng ánh mắt về phía phòng ngủ của cô.
Đèn trong phòng vẫn sáng, tiểu thư Mai Cách Tang dường như vẫn đang bận rộn.
Ngay lúc hắn định thu lại ánh nhìn, qua lớp kính mờ của khung cửa sổ, hắn thoáng thấy một bóng dáng mảnh mai, cô bước đến mép giường bên cửa sổ, bắt đầu thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.
Tựa như một nụ hoa sắp bung nở trong tĩnh mịch, cánh hoa khép chặt khẽ mở, lộ ra lớp cánh mềm mịn tươi mới bên trong. Trong đêm yên ắng, nụ hoa ấy khẽ nở không chút phòng bị.
Tiểu thư Mai Cách Tang đang thay áo ngủ, mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống che đi bờ ngực đầy đặn, chiếc eo nhỏ nhắn tưởng như chỉ cần một bàn tay là đủ ôm trọn, làn da trắng mịn như sứ, đôi chân thon dài bóng loáng như ngọc.
Giờ khắc này, cô như đang tỏa ra thứ hương thơm mê hoặc khiến người ta không thể kiềm chế. Qua làn gió nhẹ lùa từ phòng cô, An Phỉ Lãnh dường như ngửi thấy mùi hương ngọt ngào của một loài hoa đang mùa rộ.
Hương thơm thuần khiết ấy gợi lên bản năng chinh phục trong hắn. Dây thần kinh căng lên đầy kích thích, hắn gần như muốn kéo cô vào lòng, để cô dính đầy mùi tin tức tố của riêng mình.
Cánh mũi hắn khẽ phập phồng, nhưng rồi rất nhanh, hắn rũ mắt xuống.
Hắn cảm thấy áy náy vì ý nghĩ đen tối thoáng qua trong đầu, tiểu thư Mai Cách Tang là một cô gái chính trực, lương thiện và trong trẻo đến nhường nào, làm sao hắn có thể nảy sinh những ý niệm không đứng đắn như vậy?
Nhưng lúc ấy An Phỉ Lãnh vẫn còn giữ lương tri, đã hoàn toàn quên mất một điều, từng có thời hắn là kẻ máu lạnh vô tình, không từ thủ đoạn để tiêu diệt kẻ dị nghị.
Cái gọi là đạo đức vốn đã từ rất lâu rồi không còn tồn tại trong con người hắn nữa.
Lúc này, An Phỉ Lãnh đang vô cùng áy náy vì sự thất lễ của mình, hắn mang đầy cảm giác tội lỗi, lặng lẽ quay lại chiếc giường gỗ định nằm nghỉ.
Còn chưa kịp đắp tấm thảm lông dê lên người, hắn đã nghe thấy một tiếng thở khẽ vọng ra từ gian nhà gỗ.
An Phỉ Lãnh lập tức ngồi dậy bước đến cửa sổ, xuyên qua lớp giấy mỏng nhìn thấy bóng người bên trong.
Mai Cách Tang đang quỳ trên giường quay lưng về phía hắn, cô đang cố gắng vươn tay ra sau vai chạm tới vùng da đang để trần. Dường như nơi đó có vết thương, ngón tay mảnh mai vừa chạm vào, toàn thân cô khẽ run lên một cái.
An Phỉ Lãnh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát hắn cũng đoán ra được, hẳn là vết thương do đêm qua cô kéo hắn từ trong rừng về để lại.
Cô lấy dây thừng buộc qua một đầu tấm ván gỗ, đầu còn lại quàng lên vai, cứ thế lôi hắn đi suốt quãng đường đầy bùn đất trơn trượt sau cơn mưa. Vai cô nhỏ và gầy, còn phải gánh cả thân thể hắn cùng bộ giáp nặng nề, bị thương cũng là chuyện dễ hiểu.
Cảm giác áy náy và đau lòng dày đặc trào dâng trong lòng hắn.
Trong nhận thức của An Phỉ Lãnh, Omega phải được nuôi dưỡng trong khuê phòng, tiếp nhận giáo dục tại học viện Omega, học cách làm bánh ngọt, học cách lấy lòng Alpha… thế là đủ rồi.
Hắn chưa từng nghĩ, một thiếu nữ Omega bị Hiệp hội Bảo hộ tinh hệ bỏ rơi, phải sống chật vật giữa núi rừng hoang vắng, chịu đủ loại đày đọa như vậy.
–––
Theo lời bác sĩ, An Phỉ Lãnh cần được điều trị liên tục suốt một tháng.
Hôm sau, như thường lệ, hai người cùng ra chợ.
Trong lúc An Phỉ Lãnh điều trị, Sở Sở đi dạo các cửa tiệm, tranh thủ mua thêm vài bộ quần áo cho hắn. Ngoài ý muốn nhặt được một kỵ sĩ từ trên trời rơi xuống, mà người đó chẳng có lấy một bộ đồ sạch sẽ, đến tắm rửa cũng không có quần áo thay, ban ngày dù không quá lạnh cũng không thể để hắn cứ trần trụi mãi như thế được.
Vấn đề là, Sở Sở chưa bao giờ mua quần áo nam, kinh nghiệm bằng không. Để tránh chọn sai, cô cố gắng hồi tưởng lại cảnh lau người cho hắn hôm trước.
Người rất cao, chắc cỡ 1m87, vai rộng, eo nhỏ, mông hẹp, chân dài...
Nhưng rốt cuộc phải chọn cỡ nào mới vừa?
Sở Sở cầm một chiếc quần dài màu đen, vừa nghiêng ngó trái phải vừa thấy số đo vẫn không chắc chắn. Trong lòng hoang mang, cô cẩn thận tua đi tua lại ký ức hôm đó một lượt.
“Phu nhân, cần giúp gì không?” Chủ tiệm là một Beta trung niên, thấy cô đứng lưỡng lự hồi lâu liền thân thiện lại gần.
“A… không cần đâu!” Sở Sở vội vã xua tay, vẻ mặt hoảng loạn.
Bà chủ bật cười trêu chọc: “Lần đầu mua đồ cho chồng đúng không? Không sao, mua vài lần là quen ấy mà.”
Thấy cô đỏ mặt xấu hổ, bà chủ chỉ cười hiền hậu: “Không cần gấp, cứ từ từ chọn nhé.”
Dứt lời, bà xoay người đi tiếp khách khác, để mặc Sở Sở đứng đó chưa kịp thanh minh.
Sở Sở cắn môi, ra sức hồi tưởng, từ đầu đến chân lục lại hình ảnh của vị kỵ sĩ trong đầu, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ mặt lại càng nóng.
Chết tiệt, cái đoạn cần che mờ thì nó cứ hiện ra rõ ràng thế này! Ai thèm quản hắn mặc size gì chứ!
Cô gục đầu, bất lực thở dài, không biết là khổ sở hay xấu hổ, nước mắt vô thức rơi xuống theo khóe miệng.