Ôn Sở Sở tỉnh dậy trên một chiếc giường lạ mềm mại, vừa mở mắt cô nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê rủ xuống từ trần nhà, ánh sáng ấm áp trải khắp gian phòng, phảng phất hương nhàn nhạt của nước hoa vị bạch trà.
“A…” Đầu đau như búa bổ, cô cố gắng chống người ngồi dậy. Tấm nhung lụa mềm mại trượt khỏi ngực, vuốt qua cánh tay, mang theo cảm giác tinh tế dịu dàng.
Đây là một căn phòng phong cách châu Âu sang trọng, tường treo vải gấm màu vàng kim âm u, bàn gỗ mun đặt sát tường bày một bó hoa tường vi phấn nhạt, sàn gỗ đỏ đen trải thảm nhung nâu vuông vức.
Ôn Sở Sở vừa mơ màng vừa kinh ngạc đánh giá một lượt căn phòng, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Thức dậy kiểu này thật giống tình huống điển hình trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo. Một màn ngược luyến tình thâm đầy cẩu huyết, thân thể chịu khổ, trái tim bị giày vò, à không, chủ yếu là thân thể bị ngược, nghĩ thôi cũng thấy kích thích...
Trong đầu Ôn Sở Sở hiện lên vài cảnh tượng mơ hồ màu hồng phấn, cô vội che mũi, sợ máu cam phun ra thật.
Đúng lúc ấy cửa phòng đột ngột mở ra, cánh cửa gỗ nặng nề phát ra âm thanh như tiếng oán linh khiến Ôn Sở Sở giật nảy mình. Cô vỗ vỗ ngực, xoay người nhìn lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo bước vào.
Người đó có mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn nhẹ, đôi mắt sâu thẳm và sống mũi cao thanh tú. Trên người cô ta mặc váy dài nhung đỏ đậm, tầng tầng lớp lớp ren lụa điểm xuyến sang trọng, chiếc váy ôm sát lộ rõ thân hình trắng ngần quyến rũ.
“Chủ Thần phù hộ, chị gái thân yêu, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi.” Cô gái nở nụ cười vui mừng nhưng dịu dàng, giày cao gót gõ vang từng tiếng "cộc cộc" trên sàn phá tan sự tĩnh mịch trong phòng.
“Chị thấy sao rồi?” Cô ta mỉm cười, đặt chiếc khay bạc lạnh sáng loáng trong tay lên bàn đầu giường.
“À... cũng tạm ổn.” Ôn Sở Sở dè dặt trả lời.
Không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy cô gái trước mặt, theo bản năng Ôn Sở Sở liền cảm thấy sợ hãi. Cô bất giác muốn lùi lại, không dám đối diện trực tiếp, chỉ len lén nhìn món đồ đối phương mang đến.
Đó là một chiếc bánh pudding phủ kem trắng mịn, bên trên điểm vài cánh hoa tường vi hồng nhạt, đẹp đến nao lòng. Bên cạnh là chiếc ly thủy tinh cao, chất lỏng đỏ rực trong ly tỏa ra mùi anh đào ngọt ngào.
Hương thơm mềm mại như trêu ngươi vị giác, bụng cô lập tức réo vang, không biết thân thể này đã ngủ bao lâu rồi.
Sắt Lâm Cách liếc mắt thấy Ôn Sở Sở vừa nhìn một cái lập tức bị điểm tâm mê hoặc, trong lòng thầm khinh thường: quả nhiên là một con nhóc không hiểu chuyện đời. Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giả bộ thân thiết:
“Em biết không có Omega nào không thích bánh kem ngọt ngào cả, món này là em đặc biệt nhờ phụ thân mang từ hoàng cung về để dành riêng cho chị đó.”
Omega? Hoàng cung? Ôn Sở Sở thấy như mình... mở nhầm kênh.
Trong đầu cô hiện lên ba câu hỏi quen thuộc: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì thế này? Tạm thời, cô chẳng buồn bận tâm đến việc đối phương có cố ý khoe khoang được cha yêu thương hay không.
Để không lộ chuyện thân thể đã bị xuyên hồn, Ôn Sở Sở mím môi, lạnh nhạt đáp một tiếng: “Cảm ơn.”
Thái độ hờ hững này trong mắt Sắt Lâm Cách lại cực kỳ chói mắt. Từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều, chẳng cần phải lấy lòng ai. Nếu không phải cha liên tục ép cô ta đến thăm "chị gái", cô ta còn lâu mới bước vào nơi dơ bẩn này.
Sắt Lâm Cách lạnh lùng đẩy khay bánh đến trước mặt Ôn Sở Sở, dao nĩa va nhau kêu leng keng, rượu anh đào trong ly suýt nữa văng ra ngoài:
“Chị đã ngủ ba ngày rồi, chắc đói lắm, mau ăn đi.”
Ôn Sở Sở chẳng rõ vì sao đối phương đột nhiên thay đổi sắc mặt. Nhìn chiếc bánh pudding mê người, cô vừa nuốt nước miếng vừa thầm dè chừng: Không có độc chứ?
Cô nhíu mày, xoa trán, giả vờ đau đầu:
“Xin lỗi, tôi vẫn hơi chóng mặt, muốn ở một mình nghỉ ngơi chút.”
Sắt Lâm Cách vốn chẳng muốn tới đây, giờ mới ngồi xuống đã bị đuổi, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Chị lại muốn đuổi người đi để tìm chết sao?”
Nghĩ đến vài hôm trước Ôn Sở Sở nhân lúc không có ai nhảy lầu bỏ trốn để đào hôn, khiến cô ta bị người cha luôn yêu thương mắng một trận tơi bời, Sắt Lâm Cách tức giận hít sâu, lạnh mặt nói:
“Chị đừng có nghĩ ngợi gì nhiều nữa, ngoan ngoãn thay tôi gả cho Tam vương tử đi. Điện hạ là một trong những Alpha mạnh nhất đế quốc, được gả cho hắn là vinh hạnh của chị!”
Ôn Sở Sở: …Còn có vụ "gả thay" nữa hả?
Chết tiệt, rốt cuộc là cô xuyên đến chỗ quái quỷ nào thế này, nhức đầu thật sự.
Thấy Ôn Sở Sở chỉ biết cúi đầu siết chăn không đáp, Sắt Lâm Cách càng thêm khó chịu, cô ta mất kiên nhẫn, giọng nửa dọa dẫm:
“Tôi nói cho chị biết, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời mà gả đi! Đừng hòng dùng mấy trò trẻ con như tự sát để trốn tránh. Nếu chị dám đắc tội vương tộc thì cả gia tộc Bryce Đặc chúng ta đều sẽ bị liên lụy!”
Ôn Sở Sở nhìn cô gái trước mặt sắp bùng phát, cố gắng chịu cơn đau đầu, gượng nhặt lại thông tin để xâu chuỗi.
Rốt cuộc cô cũng nhận ra, cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ABO đọc cách đây một năm!
Thời gian đã lâu nên ký ức có phần mơ hồ, cô chỉ nhớ đây là một bộ ABO, và hiện tại thân phận của cô là nữ phụ pháo hôi "Sở Sở Bryce Đặc", người bị ép thay em gái gả cho vai ác!
Người cô sắp phải gả chính là Tam vương tử An Phỉ Lãnh, vai phản diện lớn nhất toàn truyện. Hắn dùng thủ đoạn đẫm máu leo lên ngai vàng đế quốc Á Thắc Lý Tư, sau đó phát động chiến tranh khắp nơi. Cuối cùng chết trận trong cuộc đối đầu với nữ chính của một quốc gia khác.
Trong nguyên tác, hắn là một Alpha cường tráng, tính cách bạo ngược, thủ đoạn tàn độc. Hắn đối xử với Omega của mình không những không dịu dàng chăm sóc, trái lại còn thường xuyên giết người ngay trước mặt nguyên chủ. Những cảnh máu me bạo lực ấy khiến một Omega vốn đã yếu đuối, bệnh tật như nguyên chủ sợ hãi đến tột độ. Không được chồng che chở, nguyên chủ chết một cách bi thảm giữa thời loạn.
Nghĩ đến kết cục đáng thương của nguyên chủ, Ôn Sở Sở rùng mình, cũng may là cô xuyên tới trước khi gả cho tên vai ác tàn nhẫn đó. Nhìn tình hình hiện tại, việc quan trọng nhất là tìm cách thoát thân để trốn khỏi kết cục thê thảm!
Sắt Lâm Cách thấy dù mình có năn nỉ cách nào Ôn Sở Sở vẫn bất động như núi, tức giận đến mức sắc mặt tái xanh. Cô ta bất ngờ đứng phắt dậy, đẩy Ôn Sở Sở một cái:
“Sở Sở Bryce Đặc, đồ quỷ đáng ghét! Nếu không phải phụ thân bảo tôi đến khuyên chị, tôi còn lâu mới thèm bước vào cái phòng hôi mốc của chị!”
Đang lo tính kế bỏ trốn thì bất ngờ bị đẩy ngã lên giường, Ôn Sở Sở ngơ ngác trợn mắt. Gì cơ? Hương bạch trà mà gọi là hôi? Cái mũi cô ta có vấn đề à?
Thân thể mềm mại bị đẩy ngã xuống đệm lò xo, mặt vùi vào mớ tơ lụa mềm mại. Dù không đau, nhưng cú va chạm bất ngờ khiến cô rất muốn nôn. Cô chống tay ngồi dậy, nắm lấy chăn, tức tối trừng mắt nhìn đối phương, nếu hiện tại có chút sức lực nào cô tuyệt đối không để yên.
Thấy cô nổi giận, Sắt Lâm Cách trong lòng lại càng hả hê, cô ta vỗ tay như thể phủi bụi, hai tay khoanh trước ngực, mắt đảo quanh căn phòng được bài trí xa hoa, ngạo nghễ nhếch môi:
“Quả nhiên giống y như con mẹ keo kiệt của chị, ngay cả đồ người ta dùng qua rồi cũng không chịu vứt!”
Phòng này vốn thuộc về Sắt Lâm Cách, vì được cha sủng ái, cô ta được ở phòng đẹp nhất, nhưng cô ta vẫn chưa hài lòng, đòi cha xây cho một phòng lớn hơn. Thế là cô ta thản nhiên dọn hết đồ cũ sang cho người chị cùng cha khác mẹ – Sở Sở Bryce Đặc.
Nói về thân thế của Sở Sở, quả thật khiến người thương cảm.
Cha cô phản bội mẹ cô khi bà đang mang thai, còn sinh ra một đứa con ngoài giá thú. Khi mẹ cô biết chuyện thì vừa giận vừa đau, mà thân thể Omega vốn yếu đuối, cuối cùng đổ bệnh mà chết. Mấy hôm sau cha đã dẫn mẹ con tiểu tam về nhà, để Sở Sở – đứa con chính thất – từ nhỏ đã sống trong lạnh nhạt, bị mẹ kế và em gái ghẻ lạnh, ức hiếp đủ điều. Vì vậy mà tính cách nguyên chủ càng ngày càng nhút nhát yếu đuối. Đến khi hay tin mình phải gả thay cho em gái, nguyên chủ nghĩ quẩn, muốn tìm đến cái chết.
Lời Sắt Lâm Cách nói tuy không chửi thẳng vào Ôn Sở Sở, nhưng ý thức còn sót lại trong thân thể vẫn khiến cô không kìm được mà rơi vài giọt nước mắt. Để tránh OOC, Ôn Sở Sở bèn đứng lên, đáng thương nói:
“Em không được nói mẹ chị như vậy!”
Nhìn người chị luôn yếu đuối nay lại dám phản bác mình, Sắt Lâm Cách vừa tức vừa buồn cười:
“Không chỉ nói, tôi còn muốn đánh chị cơ!”
Vừa dứt lời, cô ta giơ tay tát Ôn Sở Sở một cái như trời giáng:
“Cùng là con gái của cha, tại sao chị được sống sung sướng còn tôi thì như con chuột sống trong cống từ nhỏ đến lớn?!”
Ôn Sở Sở vừa mới đứng vững thì ăn ngay một cái tát đến nóng rát cả mặt, lực đạo mạnh mẽ khiến cô ngã bật ra sau, đập vào tủ đầu giường, khay bánh kem và rượu ngọt cũng bị kéo đổ rơi vãi đầy đất.
Cô liên tục bị chèn ép thế này, đúng là quá đáng! Nếu là trước kia Ôn Sở Sở còn có thể đánh lại vài chiêu, nhưng thân thể hiện tại thì quá yếu, gió thổi cũng suýt ngã, lấy gì mà phản kháng?
Thân thể nhỏ bé bám đầy bơ bánh, Sở Sở nằm rạp trên mặt đất, bàn tay bị trầy xước, cô lặng lẽ siết chặt. Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Một kế sách lóe lên trong đầu cô, cô cố nhoài người dậy, dùng tay lấm lem bẩn thỉu níu lấy góc váy Sắt Lâm Cách, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt, nức nở:
“Em gái à, chị sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ gả cho tam điện hạ, tuyệt đối không làm mất mặt gia tộc đâu, đừng giận nữa mà...”
Thấy bộ váy mới mua bị làm bẩn, Sắt Lâm Cách hét lên rồi đá cô văng ra xa:
“Đồ dơ bẩn! Cút ngay cho tôi!”
Adams Bryce Đặc vừa bước vào liền thấy cảnh con gái lớn đang khóc lóc ngồi giữa đống bánh kem lấm lem, gương mặt đỏ bừng in rõ dấu tay, còn con gái nhỏ thì đang giận dữ giơ chân đá người.
“Sắt Lâm Cách! Ta bảo con đi khuyên chị chứ đâu phải đi gây chuyện?!” ông nghiêm mặt quát.
Nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của cha, sắc mặt Sắt Lâm Cách lập tức thay đổi. Trước mặt cha, cô ta luôn đóng vai em gái tốt, giả vờ thân thiết với Sở Sở, tuyệt đối không thể để hình tượng sụp đổ.
Cô ta lập tức thu chân về, cười ngọt ngào, níu tay cha làm nũng:
“Cha à, con có lòng tốt mang bánh kem và rượu đến cho chị, vậy mà chị lại không biết ơn, hất tung mọi thứ xuống đất!”
Cô ta chỉ tay về phía mớ hỗn độn, uất ức nói:
“Chị còn nói không thèm ăn đồ của hoàng cung, không muốn gả cho tam điện hạ nữa cơ!”
Adams biết rõ vợ và con gái nhỏ đối xử không tốt với Sở Sở nhưng vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhìn con gái nhỏ làm nũng trước mặt mình, cơn giận của ông dịu đi đôi chút, quay sang Ôn Sở Sở, ông nghiêm giọng:
“Sở Sở, em con cũng là vì tốt cho con, sao con lại vô lễ như vậy?”
Ôn Sở Sở cười lạnh trong lòng, rõ ràng là con gái lớn bị đánh, nhưng người làm cha lại dễ dàng tin lời con gái nhỏ đổi trắng thay đen. Thảo nào bao năm qua Sở Sở luôn bị bắt nạt thảm thương đến vậy.
Cô ôm má bị đánh sưng đỏ, nước mắt rơi lộp bộp, cố gắng giữ giọng yếu ớt mà biện minh:
“Không phải vậy đâu, cha à. Vừa rồi em gái nói con giống mẹ, chỉ chuyên dùng đồ người ta bỏ đi. Nhưng căn phòng này là cha phân cho con mà, con không có ý gì cả, nhưng con không thể để người khác sỉ nhục mẹ mình như vậy. Con chỉ khuyên em đừng nói nữa thì em liền đánh con, bánh kem cũng bị đổ lúc đó…”
Adams nhìn thấy dấu bàn tay hằn rõ trên mặt con gái, nước mắt lăn dài trên gương mặt trắng nõn, vẻ ngoài yếu đuối khiến ông mềm lòng.
Lúc cô khóc, một mùi bạch trà dịu nhẹ từ cơ thể tỏa ra, là mùi tin tức tố đặc trưng của Omega, càng khiến ông không khỏi nhớ đến hình ảnh năm xưa khi gặp mẹ cô lần đầu. Khi ấy ông là một công tước trẻ tuổi, còn bà là một tiểu thư Omega xinh đẹp, đôi bên xứng đôi vừa lứa đến mức hoàn hảo.
“Cha đừng tin chị ấy, chị ấy đang nói dối!” Sắt Lâm Cách cũng bật khóc, hiểu rõ lúc này không thể tỏ ra quá mạnh mẽ, bèn đổi sang chiến thuật yếu đuối để giành lấy sự đồng tình.
“Nếu mẹ còn sống, con đã không phải chịu đựng những ấm ức này…” Sở Sở rũ mắt, tay siết lấy góc váy đầy vết bẩn, chậm rãi đứng dậy từ nền đất. Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô nhìn ra cửa sổ, khẽ thì thầm:
“Mẹ ơi… con chỉ mong mẹ ở nơi thiên đường sống những ngày bình yên.”
Adams vẫn còn đắm chìm trong ký ức tươi đẹp về mối tình đầu. Khi đối mặt với cô con gái lớn yếu đuối đáng thương, sắc mặt ông dịu đi vài phần. Là một Alpha mạnh mẽ trời sinh, bản năng bảo hộ đối với Omega yếu đuối khiến ông không khỏi dấy lên chút xót xa hiếm hoi.
Ông kéo cô lại gần, lạnh mặt quát Sắt Lâm Cách:
“Đừng làm loạn nữa, mau xin lỗi chị đi!”
“Bảo con xin lỗi cô ta? Không đời nào!” Sắt Lâm Cách cứng đầu cự tuyệt.
“Từ nhỏ ta đã dạy các con, người một nhà phải thương yêu lẫn nhau. Con ra tay đánh chị mà còn không chịu nhận sai, phạt con nửa tháng tiền tiêu vặt!”
“Cha, người thật quá đáng!” Sắt Lâm Cách rấm rứt bước tới, cúi đầu nói xin lỗi Ôn Sở Sở lấy lệ, rồi vẻ mặt uất ức chạy vội ra ngoài.
Ôn Sở Sở khẽ nhếch môi, ra tay đánh người mà chỉ bị phạt nửa tháng tiền tiêu vặt? Tên cha tra này đúng là thiên vị con gái nhỏ quá đáng.
Adams vỗ vai cô, thở dài:
“Sở Sở, em gái con còn nhỏ, đừng trách nó.”
Sở Sở mỉm cười gật đầu:
“Con biết em ấy không cố ý, con sẽ không để bụng.”
“Dạo này sức khỏe con thế nào? Có cần mời bác sĩ đến xem không?” Nhớ lại chuyện ba ngày trước cô bất ngờ tự s·át trong phòng, Adams chau mày.
“Con ổn, chỉ hơi đau đầu chút thôi.”
“Vậy cứ để bác sĩ kiểm tra cho chắc,” Adams thở dài, “Hoàng đế bệ hạ đã ban hôn con với Tam điện hạ. Nếu con xảy ra chuyện, cả gia tộc Bryce Đặc sẽ rơi vào đại họa. Ta tin con là trưởng nữ của gia tộc chắc chắn sẽ không đành lòng thấy điều đó xảy ra, đúng không?”
Ôn Sở Sở ngoan ngoãn cúi đầu:
“Con biết lỗi rồi, con sẽ nghe lời, không để gia tộc mất mặt.”
“Đây mới là con gái ngoan của ta.” Adams cười, lại dặn dò cô thêm vài câu, ba câu thì hết hai là nhắc cô phải vì gia tộc mà suy nghĩ, đừng làm chuyện dại dột nữa.
Ôn Sở Sở gật đầu đáp lời từng câu một, trong lòng thì âm thầm rủa: Ngoan ngoãn nghe lời cái đầu ông ấy.
Rõ ràng đều là con ruột, thế mà cha tra lại đối xử thiên lệch đến vậy. Đến kỳ phối ngẫu, công tước phu nhân vì tư tâm nên chỉ đưa con gái nhỏ đi trung tâm kiểm tra gen. Không ngờ gen con gái nhỏ lại có độ tương thích cực cao với hoàng tộc, vốn định mượn đó leo lên hoàng gia, ai ngờ hoàng đế lại chỉ hôn cho vị Tam vương tử giết người như ngóe kia.
Adams không còn cách nào, đành để con gái lớn có gen tương tự thay thế con gái nhỏ đi chịu chết. Trên đời này sao lại có loại cha như vậy?
Người vừa đi khỏi, Ôn Sở Sở đứng dậy, phủi lớp bụi trên người, xoay người nhìn căn phòng rộng rãi xa hoa thêm một lần nữa, bỗng thấy nó chẳng còn gì đáng lưu luyến.
Cô uể oải bước đến trước gương hóa trang cực lớn sáng choang, liếc thấy trong gương đôi mắt hạnh, sống mũi quỳnh thanh tú, vẻ đẹp dịu dàng yếu đuối khiến người ta thương xót, nháy mắt cảm thấy bản thân cũng có chút mê người.
“Chị gái này… ta làm được!”
Ôn Sở Sở tự ngắm khuôn mặt mỹ nhân của mình một hồi lâu, rồi lại thở dài sầu khổ.
Vì sao cô lại xuyên vào thế giới ABO có tới sáu giới tính này, còn trở thành giới tính duy nhất không có nam căn – Omega? Nếu là Beta thì còn đỡ, chẳng phải có thể tự công tự thụ à?
Ôn Sở Sở liếc xuống thân dưới của mình, lần đầu tiên trong đời vì không có Tấn Giang mà bật khóc nức nở.
(“Tấn Giang” ở đây là một cách nói ẩn dụ hài hước để chỉ “cái ấy” của nam giới.)