Trong đêm mưa lạnh ẩm ướt, lẽ ra nên được cuộn mình sưởi ấm trên giường, Ôn Sở Sở lại không thể không ngồi dậy, đi kiểm tra dấu hiệu xâm nhập từ giống loài lạ.

Cô hùng hổ dời tấm ván gỗ đã vỡ nát sang một bên, chỉ thấy giữa đống gỗ đá hỗn độn lộ ra một xác tàu vũ trụ.

Dưới cú va chạm cực mạnh, cánh bạc của con tàu gần như bị xé toạc, từng mảnh vỡ tơi tả nằm rải rác khắp mặt đất.

Mưa lạnh táp từng đợt xuống người, Ôn Sở Sở giương chiếc ô giấy dầu vừa nặng vừa cũ, cẩn thận bước qua những mảnh linh kiện sắc nhọn, cúi xuống nhìn vào khoang tàu đã bị ép bẹp dúm. Bên trong trống trơn, chẳng thấy bóng người, xung quanh cũng không có dấu vết con người nào.

Nhìn cấu trúc, có lẽ đây là tàu vận hành không người lái, lẽ ra phải đang cần cù chạy trong không gian, không hiểu vì lý do gì mà lại rơi xuống hành tinh này.

Không có người ngoài, Ôn Sở Sở thở phào nhẹ nhõm. Sau khi dọn bớt những mảnh sắt vụn và đá vụn ở phần nhà bị sập, cô tính vào rừng chặt vài tàu lá cọ về che mưa tạm thời.

Sống một mình đã lâu, mọi việc lớn nhỏ đều phải tự thân gánh vác, thân thể Ôn Sở Sở cũng trở nên rắn rỏi hơn nhiều. Người ở phủ công tước Bryce Đặc chắc chắn không bao giờ tưởng tượng nổi, cô tiểu thư Omega yếu đuối trong mắt họ lại có ngày vác rìu xông vào rừng rậm giữa đêm mưa chỉ vì... sửa lại nhà bị dột.

Ngay khi cô vạch qua tầng tầng lớp lớp lá rậm, bước chân xiêu vẹo tiến đến gốc cây cọ lớn thì cảm giác dưới chân bất ngờ mềm nhũn khiến Ôn Sở Sở hét lên trong không gian hẹp tối om.

Cô lập tức lùi lại mấy bước, cúi đầu nhìn thì phát hiện một người mặc giáp bạc đang nằm bất động dưới tán cây. Chiếc mũ giáp đã lăn qua một bên, bộ giáp ánh bạc lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng đêm.

Ôn Sở Sở lờ mờ nhận ra, đây là giáp kỵ sĩ của Đế quốc Á Thắc Lý Tư.

Mà "kỵ sĩ" luôn là tầng lớp gắn liền với vương công quý tộc…

Vậy là cô đã phán đoán sai, con tàu đó không phải không người lái. Sắc mặt Ôn Sở Sở trầm xuống, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó lại như bánh bao.

Cô do dự một chút, thấy cỏ dại dưới chân nhuốm vài vệt máu sẫm màu, người đàn ông mặc giáp đó đang nằm rũ trên mặt đất lạnh lẽo, bất tỉnh nhân sự.

"...Thôi, cứu đi vậy, tỉnh lại rồi thì đuổi đi cũng không muộn."

Cô định đưa tay lật người đó lại, nhưng bỗng dừng tay.

Khoan đã.

Là một phần tử trí thức đến từ thế kỷ XXI, đã từng đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình ngược, Ôn Sở Sở nhớ rất rõ một chân lý:

Không được tùy tiện nhặt đàn ông trên đường.

Nhỡ đâu hắn là kiểu nam chính ngược tâm có mối thù giết cha hay từng yêu hận dây dưa gì đó, nhẹ thì thành Lý Thừa Ngân, nặng thì… Phó Thận Hành cũng nên.

Nhưng nghĩ lại, hiện tại mình chẳng qua chỉ là nữ phụ pháo hôi, ai rảnh đâu mà ngược cô? Vả lại, với tư cách là người kế thừa lý tưởng xã hội chủ nghĩa chính nghĩa dũng cảm, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu.

"Aa..."

Ôn Sở Sở còn đang nhíu mày suy nghĩ thì người đàn ông nằm trên mặt đất khẽ rên lên một tiếng, ngón tay vô thức siết lấy cỏ, gắng sức trở mình.

Hắn nằm nghiêng, lộ ra phần ngực dính đầy máu, phập phồng yếu ớt, vẫn còn sống.

Ngay khoảnh khắc tiếng rên vang lên, Ôn Sở Sở theo phản xạ lao ra xa như sét đánh không kịp bưng tai. Nếu tên kỵ sĩ này đột nhiên bạo khởi đánh úp cô thì cô xong thật rồi. Giờ phút này, tim cô đập thình thịch, tâm trạng thì rối tung rối mù, đúng là trái tim yếu ớt của một Omega chịu không nổi cú dọa bất ngờ này.

Cô tức tối liếc nhìn "thủ phạm" đang nằm sõng soài trên mặt đất, vừa định mở miệng nói thì bất ngờ nhìn thấy trong bóng tối một gương mặt tuấn mỹ đang ẩn mình dưới đám cỏ.

“…Ca ca, ta có thể!”

Ôn Sở Sở buột miệng thốt lên.

Đây quả thực là tuyệt tác giao thoa giữa Đông và Tây.

Một mái tóc đen dày mượt, khuôn mặt anh tuấn hiện rõ khí chất kỵ sĩ vừa trẻ tuổi vừa kiên nghị, hàng mi rậm như chổi sơn khẽ cong, hàng mày nhíu chặt như thể hắn đang chịu đựng cơn đau khi hôn mê.

Ôn Sở Sở quay về căn nhà gỗ nhỏ, tìm được một tấm ván, cẩn thận kéo kỵ sĩ bị thương này về nhà.

Căn nhà chật hẹp chỉ có nửa chiếc giường và một khoảng sàn nhỏ đủ kê tấm ván. Ôn Sở Sở ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng thương tích của người lạ mặt.

Bộ giáp trên người hắn đã trầy xước nghiêm trọng, ngực nhuốm máu. Trong lúc kéo về, bàn tay hắn còn vô thức quệt xuống bùn đất đầy nước bẩn.

"Ê, còn tỉnh không đấy?"

Không hề có chút kinh nghiệm y tế nào, Ôn Sở Sở chỉ có thể thử vỗ vỗ mặt hắn, cảm giác đầu tiên khi chạm vào – lạnh buốt.

Đêm khuya yên tĩnh, không ai đáp lời cô. Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, cô miễn cưỡng mới thấy được lồng ngực người nọ khẽ phập phồng yếu ớt.

Nếu hắn chết ở đây thì thật là một chuyện vô cùng bi thương. Hơn nữa, cô nhất định sẽ sợ đến mức không ngủ nổi, phiền phức thật.

Cô định cởi bộ giáp lạnh ngắt trên người hắn ra, tránh để hắn bị hạ thân nhiệt mà mất mạng.

Nhưng bộ giáp kỵ sĩ nặng nề không dễ tháo như cô tưởng, cô buộc phải cúi xuống, một tay đỡ lấy vai hắn, tay còn lại lần mở từng chốt giáp gài quanh ngực.

Thật vất vả mới gỡ được phần trên, Sở Sở đã thở hồng hộc, trán lấm tấm mồ hôi mịn. Cô lau qua mặt rồi tiếp tục tháo tiếp phần giáp tay và giáp chân, sau cùng là lớp áo lót đã ướt đẫm vì nước mưa.

Sau một ngày bận rộn, Sở Sở lúc này đã mệt rã rời. Cô gắng sức lột lớp vải lạnh ngắt ra, nhìn người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng như muốn khóc.

Tại sao một Omega ngây thơ thuần khiết như cô phải chịu cảnh “ngỗng quay”* thế này cơ chứ?

(*ngỗng quay: tiếng lóng vui chỉ việc phải chịu khổ một cách vô lý)

Cô lấy một tấm khăn sạch, nhẹ nhàng lau khô cơ thể bị ướt mưa của hắn. Khi lau đến vùng cổ, tay cô chạm phải một vết hõm nhỏ bằng nửa đầu ngón út, đúng vị trí tuyến tin tức tố.

Là một Omega…? Mà còn là kỵ sĩ?

Ôn Sở Sở hơi sững người, cô chạm nhẹ vào vùng tuyến thể kia, người đàn ông đang hôn mê bỗng giật khẽ, giống như một cỗ máy đã dừng vận hành lâu ngày đột nhiên bị khởi động lại.

Sở Sở tò mò, lại sờ thử lần nữa, lập tức một làn hương dìu dịu tỏa ra, mùi rượu nho tươi mát pha lẫn chút vị trái cây. Mùi ấy khiến cô nhớ đến những chùm nho tím mọng dưới ánh nắng gay gắt mùa hè và loại rượu màu hổ phách ngủ yên trong thùng gỗ sồi.

Vị ngọt của nước nho cùng hương thơm dịu nhẹ của rượu lên men từng đợt từng đợt len lỏi vào mũi. Ôn Sở Sở mê mẩn cảm giác ấy, toàn thân như lâng lâng, chìm trong mộng ảo ngọt ngào.

Một Omega mang tin tức tố mùi rượu nho…?

Không đúng. Ôn Sở Sở lắc đầu, cố xua đi cơn mê, khắc chế loại xúc động không kiềm được muốn lại gần mùi hương dụ hoặc kia. Cô sờ cổ mình – nơi tuyến thể của bản thân – hình dáng lồi lõm không giống người kia.

Đây rõ ràng là một Alpha.

Từ sau khi xuyên tới đây, cô vẫn luôn bị nhốt trong trang viên, hầu như không tiếp xúc với ai. Từ lúc đến hành tinh này, cô cũng chưa gặp ai mới. Giờ phút này cô mới giật mình nhận ra, thì ra hiểu biết của mình về thế giới này lại nghèo nàn đến thế, đến cả giới tính cơ bản của loài người cũng suýt phân biệt nhầm.

Thật đáng lo, cảm giác chẳng khác nào một người thất học.

Cô buồn bực mím môi, không nói một lời, tiếp tục lau khô thân thể người kỵ sĩ, rồi lấy hòm thuốc ra, đơn giản sát trùng và băng lại các vết thương trên người hắn.

Làm xong mọi việc, cả người cô rã rời, vừa đứng lên khỏi mặt đất, mắt cô tối sầm, suýt nữa ngã lăn ra, cũng may kịp vịn lấy chiếc bàn gỗ bên cạnh.

Giờ đã khuya, mưa vẫn không ngớt, mái nhà bị mưa dột qua tấm ván và những tán lá dừa khô, may mà nước chưa vào đến người, đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Để đề phòng vị kỵ sĩ Alpha từng chinh chiến sa trường này tỉnh lại rồi làm điều gì bất ngờ với cô, Sở Sở đắp cho hắn một tấm chăn, sau đó lấy vài sợi dây thừng thô dùng để trói trâu, cẩn thận trói cả tay lẫn chân hắn lại.

Sau khi xác nhận an toàn cô mới leo lên chiếc giường gỗ nhỏ nằm xuống. Dưới tiếng mưa rơi tí tách không ngừng, mỏi mệt nhanh chóng kéo cô vào giấc ngủ.

Tam điện hạ An Phỉ Lãnh bị ám toán trong cuộc khảo hạch quân sự hoàng gia của đế quốc.

Lúc đó hắn đang một mình điều khiển phi hạm, đối phương thừa cơ can thiệp vào hệ thống điều hướng khiến phi hạm va phải một khối rác vũ trụ trôi nổi trên hành lang bay tự do.

Va chạm tốc độ cao khiến mũ giáp bảo hộ vỡ tung, đầu hắn đập mạnh, trọng thương nặng nề.

Trước khi rơi vào bóng tối vô tận, trong đầu hắn vẫn còn một ý niệm: Chờ ta trở về, nhất định sẽ tự tay giết chết kẻ đã ám toán ta.

Thế nhưng thời gian dần trôi qua, cơn đau nơi sau gáy càng lúc càng rõ rệt, từng mảng ký ức bị cuốn trôi khỏi đầu óc.

Giữa cơn mê man, An Phỉ Lãnh bất giác cảm thấy hoảng loạn, dù cố gắng thế nào hắn cũng không nhớ nổi bản thân là ai, đến cả tên mình cũng không thể gọi ra, càng không biết mình là người thế nào.

Cơn mưa lạnh như băng tạt thẳng vào người, áo giáp ẩm ướt trở nên nặng nề, đau buốt nơi gáy khiến hắn gần như mất đi tri giác.

Nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút bị rút cạn. Ngay lúc hắn cảm thấy thân thể sắp hoà vào lớp kim loại lạnh băng trên người, một đôi bàn tay mềm mại và ấm áp chạm vào mặt hắn.

Hương bạch trà nhàn nhạt lượn lờ quanh chóp mũi, kéo hắn trở về ký ức xa xăm thời thơ ấu, khi mẫu thân nắm tay hắn chạy giữa vườn trà rực nắng, mùi hương tươi mát và ngọt ngào của thiên nhiên ngày ấy khiến cơn đau khắp người dịu đi vài phần.

Giữa màn đêm lạnh buốt, hắn như thấy được một tia nắng ấm, theo bản năng cố bám lấy nó. Cuối cùng, lớp áo giáp ẩm lạnh trên người được thay bằng chăn lông ấm áp, ngọn lửa lò sưởi xua tan những hạt mưa rơi vãi xung quanh, nhiệt lượng quay về với thân thể hắn.

Bỗng một bàn tay thon nhỏ chạm vào sau cổ hắn – nơi tuyến thể của Alpha, vùng cấm kỵ chưa từng có ai dám đụng vào.

Cơ thể suy yếu lập tức phản ứng, Alpha run lên phản kháng theo bản năng, nhưng người kia dường như chẳng nhận ra hoặc cố tình không để tâm, vẫn tiếp tục chạm vào tuyến thể của hắn.

Điều càng khiến hắn tức giận hơn là tay chân hắn bị trói chặt, không cách nào nhúc nhích, tứ chi lạnh buốt dần tê dại.

Dù mất trí nhớ, bản năng Alpha tôi luyện nhiều năm vẫn khiến hắn phẫn nộ tột độ trước sự xâm phạm này.

Chờ ta tỉnh lại…
Nhất định phải bẻ gãy cổ kẻ không biết sống chết này…
Nhất định phải… nhất định phải…

Cơn giận dữ bộc phát dữ dội khiến tim hắn đập loạn, An Phỉ Lãnh lần nữa rơi vào hôn mê.

–––

Ánh nắng len qua ô cửa sổ rách nát rọi vào, Ôn Sở Sở vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên là kiểm tra người đang nằm trên tấm ván gỗ.

Vẫn chưa tỉnh.

Xem ra thương thế rất nặng. Ăn sáng xong, cô nghĩ có lẽ phải mời một mục sư có tay nghề y đến xem cho hắn một chút thì hơn.

Ôn Sở Sở khẽ chau mày, vì để trốn tránh sự truy bắt từ phủ Công tước, còn phải duy trì kế sinh nhai nơi hành tinh hẻo lánh này, số tiền tích lũy của cô đã chẳng còn lại bao nhiêu. Người này bị thương nặng như vậy, nếu không có tiền e rằng cũng chẳng ai chịu cứu chữa.

Dù nghĩ vậy, cô vẫn hết lòng chăm sóc hắn. Ngáp dài vì buồn ngủ, Ôn Sở Sở mơ mơ màng màng bò dậy, cởi dây trói để máu lưu thông, dùng khăn ướt lau môi khô cho hắn, rồi dùng thìa đút nước phòng trường hợp mất nước.

Chất lỏng ấm áp vừa trôi vào yết hầu, An Phỉ Lãnh ho khan vài tiếng rồi tỉnh lại.

Vì đang ngái ngủ, Ôn Sở Sở giật mình buông bát nước, lùi lại một bước, vui mừng xen lẫn căng thẳng:

“Anh tỉnh rồi!”

Một Alpha xa lạ, còn là kỵ sĩ, trước mặt một Omega yếu ớt, tuyệt đối là mối nguy hiểm không thể xem thường, Ôn Sở Sở siết chặt vạt váy đầy cảnh giác.

Trong đầu vẫn còn choáng váng, An Phỉ Lãnh cố nhớ lại mình tỉnh dậy là để làm gì, nhưng mấy hình ảnh mơ hồ lướt qua rất nhanh, hắn làm thế nào cũng không nắm bắt được.

Hắn đưa tay xoa xoa gáy, đôi mắt lam nhạt trong suốt mờ mịt nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, hơi sững người.

Biểu cảm ngây ngô, có phần bất lực của hắn khiến Ôn Sở Sở nhớ đến con chó Alaska cô từng nuôi, mỗi lần bị mưa xối, con chó to khỏe ấy đều cụp tai r*n rỉ tìm cô an ủi.

“……Tỷ tỷ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play