Một vệt lửa đột nhiên bừng sáng trong màn đêm đen kịt, lũ quạ đen giật mình thét lên thảm thiết, vỗ cánh bay tán loạn.
Trang viên đang say ngủ trong bóng tối bỗng bừng tỉnh. Từng cụm lửa nối tiếp nhau bốc cháy rực rỡ, ánh đuốc và đèn flash sáng rực khắp nơi, đám người ùn ùn tràn ra từ các góc, tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng hô hoán vang lên dồn dập:
“Tiểu thư Sở Sở bỏ trốn rồi!”
Adams bị đánh thức giữa đêm, lửa giận thiêu đốt trong mắt. Ông vội mặc quần áo, dưới sự hộ tống của phu nhân Mary Nina, con gái út Sắt Lâm Cách và đội lính đánh thuê của phủ công tước, nhanh chóng tiến vào đại sảnh lâu đài.
“Cha ơi, con nghĩ chắc chị không phải cố ý bỏ trốn đâu, có khi chỉ ra vườn dạo một vòng thôi.”
Sắt Lâm Cách – người trực tiếp góp tay trong kế hoạch đào tẩu – ngoan ngoãn níu lấy tay cha, vừa thân thiết vừa lo lắng thay chị gái giải vây.
Phu nhân Mary Nina khẽ nhíu đôi mày đã được tỉ mỉ kẻ tô, dịu dàng nở nụ cười đúng chuẩn hình mẫu cô vợ mẫu mực:
“Sở Sở là cô bé tốt, tuyệt đối sẽ không tự ý rời đi mà không nói một lời. Làm thế chẳng phải khiến gia tộc Bryce Đặc mất mặt hay sao?”
Adams khó khăn lắm mới có được giấc ngủ yên, giờ đây mắt đỏ hoe vì tức giận. Nhìn đội lính đánh thuê tỏa ra khắp nơi tìm kiếm, nghe vợ con lên tiếng an ủi, ông nhớ tới dáng vẻ nhu thuận của Sở Sở những ngày qua, lòng càng thêm phẫn nộ. Cảm giác bị lừa dối khiến cơn giận trong lòng như mãnh thú xé toạc ông từ trong ra ngoài.
Ông hất tay Sắt Lâm Cách ra, nắm chặt tay đến mức phát ra tiếng răng rắc:
“Dùng tốc độ nhanh nhất, lập tức lôi cái thứ làm mất mặt gia tộc ấy về cho ta!”
Mọi người đều biết, tiểu thư Sở Sở đáng thương từ nhỏ đã mất mẹ, tính tình vốn yếu đuối nhút nhát. Nếu không phải bị ép tới bước đường cùng, sao có thể vứt bỏ thân phận tiểu thư công tước, giữa đêm tối lặng lẽ bỏ trốn?
Thấy công tước đại nhân giận dữ đến vậy, những lính đánh thuê càng sục sôi lục soát gắt gao hơn. Trong lòng ai nấy đều thầm cầu nguyện:
Tiểu thư lương thiện mà bất hạnh kia, xin người hãy chạy đi thật xa...
Nhưng rất nhanh sau đó, thân ảnh mà bọn họ tìm kiếm lại xuất hiện từ phía nhà bếp trong góc trang viên.
“Cha, đó là…”
Từ ánh đèn trắng lạnh lẽo, một thiếu nữ gầy yếu trong chiếc váy ren đen tro bước từng bước về phía họ, ôm theo một vật gì đó. Vòng eo mềm mại lướt nhẹ như liễu trước gió, mái tóc dài màu đen sau lưng buông xõa như thác đổ.
Đôi mắt màu trà của cô loáng nước, ánh lên chút mê mang dưới vầng trăng mờ.
Trong không khí oi nồng bởi dòng người dồn dập, hương thơm thanh mát của bạch trà thoảng qua, như đóa hoa thuần khiết đang e ấp vươn mình giữa màn đêm u tối.
Là mùi tin tức tố của một Omega quý hiếm.
Adams đang nổi trận lôi đình bỗng khựng lại khi chạm phải ánh mắt trong veo ấy. Bao nhiêu lời lẽ sắp thốt ra đều nghẹn lại nơi cổ họng. Ông hắng giọng, cau mày nặng nề hỏi:
“Sở Sở, con đang làm gì đấy?!”
Giọng ông nặng nề như tiếng gầm của một con sư tử đang phát uy, còn Sở Sở thì giống hệt chú thỏ trắng yếu ớt không chút sức phản kháng. Cô rơm rớm nước mắt, lóng ngóng đưa chiếc bánh kem ra trước mặt Adams, nhẹ giọng nói:
“Sở Sở ở trang viên Bryce Đặc cũng chẳng còn được bao lâu. Trước khi đi, con chỉ muốn cảm ơn phụ thân và mẫu thân một tiếng…”
Dù là những lính đánh thuê Beta không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, cũng phải thầm rung động trước vẻ ngoan hiền và dáng vẻ nhu nhược đáng thương của tiểu thư Sở Sở.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía tiểu thư mảnh mai, đôi tay tinh tế nâng chiếc bánh kem được phủ lớp bơ trắng tinh.
Đây là chiếc bánh do chính cô làm. Trên lớp kem tuyết trắng, cô tỉ mỉ điểm xuyết hoa văn, đóa hoa hướng dương rực rỡ như ánh mặt trời cùng những cánh hoa đào hồng phấn như ánh nắng dịu dàng đầu xuân.
Hai loại hoa ấy lần lượt tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt như nắng hè của cha, và tình thương dịu dàng, bao dung như làn gió xuân của mẹ.
“Sở Sở không có gì nhiều, chỉ là lén học làm bánh kem vào ban đêm, hy vọng phụ thân và mẫu thân sẽ thích.”
Cơn gió đêm se lạnh thổi tung tà váy mỏng của thiếu nữ, cô vẫn đứng đó, đôi tay gầy gò nâng chiếc bánh đưa về phía Công tước Bryce. Cử chỉ thành kính như một tín đồ đang dâng lễ vật lên thần thánh, ánh mắt trong veo, chân thành và đầy tin tưởng.
Ngay cả những lính đánh thuê vốn sống giữa vũ khí và huyết chiến, nhìn thấy cảnh ấy cũng không khỏi chạnh lòng nhớ đến vợ hiền đợi ở nhà và những đứa trẻ thơ ngây đang lớn lên từng ngày.
So với tình cảm chân thật trong những gia đình bình thường, các đại gia tộc quyền quý càng hiếm có tình thân thuần khiết. Quá nhiều lợi ích ràng buộc khiến người với người đều ôm tâm tư riêng, hiếm có lòng chân thật.
Adams lúc thì nhìn chiếc bánh kem được trang trí tinh xảo, lúc lại nhìn đứa con gái đang run run trong gió lạnh. Giữa màn đêm mịt mù, dáng vẻ gầy gò của cô càng trở nên mong manh hơn bao giờ hết, chiếc váy ren dài bị gió cuốn bay lả tả trông đến nao lòng.
Đôi mày rậm vốn vì giận dữ mà cau chặt của ông giờ dần giãn ra. Bàn tay đang siết chặt cũng buông lỏng, ngón cái vô thức xoa lên đốt ngón trỏ.
Sở Sở từ nhỏ đã không có mẫu thân, giờ vì gia tộc mà buộc phải gả cho Tam vương tử, vậy mà cô vẫn có hiếu tâm đến thế. Đã là phụ thân, trong thời gian còn lại này, có phải ông cũng nên bù đắp cho con gái lớn một chút hay không?
Đứng bên cạnh Adams, phu nhân Mary Nina dường như cảm nhận được chồng mình đang dao động. Bà khẽ nhíu mày, giấu đi vẻ chán ghét trong mắt:
“Một tiểu thư khuê các biết giữ bổn phận, sao có thể nửa đêm một mình vào phòng bếp nơi chỉ có người hầu mới đặt chân tới? Hành động ấy không phù hợp với lễ nghi của giới quý tộc.”
Sở Sở lặng lẽ liếc nhìn bà, rồi sợ hãi cụp mắt, tránh né ánh nhìn ấy.
Cô nắm chặt chiếc đĩa đựng bánh kem, cúi đầu, giọng lạc đi:
“Con... con thật sự không còn cách nào khác...”
Cả ngày cô bị giam trong tầng cao của lâu đài, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lén trốn ra ngoài mới có thể hoàn thành món quà cuối cùng dành cho cha mẹ.
Trong đôi mắt nâu trong suốt ngấn nước, cô nghẹn ngào nói:
“Nếu mẫu thân không thích, con... con sẽ cố gắng làm lại.”
Thấy dáng vẻ cô sắp khóc, Sắt Lâm Cách bực bội hít sâu một hơi:
“Chị đúng là đồ giả nhân giả nghĩa! Ai cần chị làm mấy trò đáng ghét đó chứ?”
Những lời cay độc như mũi tên bắn thẳng vào tim khiến Sở Sở sợ hãi rụt cổ lại. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, môi tái nhợt, cô cố giải thích:
“Em gái, chị thật sự không có...”
“Đừng có suốt ngày làm ra vẻ đáng thương nữa!”
Sắt Lâm Cách nổi giận đùng đùng, tiến lên định túm cổ áo Sở Sở.
Lần trước, chị gái tốt của cô ta đã lấy đoạn ghi âm cô ta và Ai Đức Lợi làm cớ, uy hiếp cô ta giao ra không ít bảo vật quý giá. Sau đó, Sắt Lâm Cách và phu nhân Mary Nina liên thủ khiến Sở Sở không thể ở lại trong nhà, còn giả vờ giúp cô bỏ trốn, rồi cuối cùng mách lại với cha để cô bị bắt về.
Chỉ có việc khiến cô gái bề ngoài thuần khiết vô tội nhưng tâm cơ thâm độc kia mãi mãi mất đi sự sủng ái của cha, Sắt Lâm Cách mới thấy hả dạ.
Thế mà giờ đây, người này lại muốn dùng chiêu cũ để lừa gạt mọi người!
Adams từ trước đến nay luôn mắt nhắm mắt mở với những cuộc chiến ngầm trong nhà, nhưng lần này thì khác. Vợ kế cùng con gái út nhiều lần công khai bắt nạt con gái lớn ngay trước mặt ông, chẳng khác nào không xem gia chủ như ông ra gì!
Ông túm lấy cánh tay đang giơ lên định đánh của Sắt Lâm Cách, trầm giọng quát:
“Sắt Lâm Cách, con làm loạn đủ chưa!”
Hai nữ nhân này chính là những người gây rối nhất trong nhà, còn dám nửa đêm làm phiền giấc ngủ quý giá của một công tước chỉ để diễn mấy trò phụ nữ hẹp hòi! Bị xúc phạm và lợi dụng như vậy, Adams giận đến tím mặt, mắng cho cả hai một trận tơi bời.
—
Trở về phòng ngủ, Sở Sở lặng lẽ chuẩn bị một ly sữa nóng, tự tay dâng lên cho Adams.
Cô nhẹ nhàng sai người kéo kín rèm cửa dày nặng, rồi tinh tế đặt lò hương và nến thơm bên đầu giường pha lê.
Cô biết ông thường xuyên mất ngủ, rất sợ ánh sáng và tiếng động. Vì thế, cô lựa loại tinh dầu có mùi hương dịu nhẹ giúp an thần và giảm mỏi mệt.
Chỉ mong ông có thể ngủ một giấc yên lành.
Adams mệt mỏi day day giữa chân mày, đôi mắt đỏ ngầu thoáng liếc qua cánh tay đang soi nến của Sở Sở. Vải dệt màu tro đen phủ lên làn da trắng muốt, nếu nhìn kỹ, có thể thấy trên đó chằng chịt những lỗ kim lớn nhỏ lốm đốm, quanh vết châm thâm tím, nổi bật đến chói mắt trên nền da xanh xao tái nhợt.
Ông lên tiếng hỏi, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt ngấn lệ cố nén của cô con gái lớn.
Adams hiểu rất rõ tính cách con gái mình, nhút nhát, thuần hậu, chưa từng chủ động nói xấu ai. Sau một hồi gặng hỏi, rốt cuộc ông cũng moi được câu trả lời.
Đó là dấu vết để lại khi phu nhân Mary Nina cho người tiêm chất dinh dưỡng vào người Sở Sở.
Cơn giận của Công tước Bryce lần nữa bùng lên như sấm sét, lần này là vì vợ kế. Đến tận lúc này, ông mới nhận ra mình đã dung túng, chiều chuộng vợ kế và đứa con gái nhỏ đến mức vô pháp vô thiên. Chỉ có cô con gái lớn trước mặt đây vẫn luôn dịu dàng, chu đáo và biết nghĩ cho cha.
Ông cố kiềm nén cơn giận, nắm tay con gái, nhẹ giọng dặn dò, từng chữ chân tình:
“Con mãi mãi là Đại tiểu thư của phủ Công tước Bryce. Nếu sau này chịu uất ức gì, nhất định phải nói với cha.”
Vậy là nhờ vào chuỗi hành động “bạch liên hoa” của mình, Sở Sở vừa giành được sự quan tâm từ cha, còn thành công đoạt lấy một phần tài sản kếch xù. Cô yên lặng thu dọn gia sản và vật tư, từng bước một khiến cha tin tưởng hơn.
Cho đến một ngày, khi người hầu lơ là trông coi, cô ôm theo “tiểu kim khố” (két sắt nhỏ), len lén chui ra từ lỗ chó sau rào tường vi, lên tàu bay lướt qua không trung phủ Công tước Bryce, thẳng tiến đến hành tinh Hãm Lạc từng bị bỏ hoang.
Hãm Lạc là một tiểu hành tinh hoang vắng nằm cách xa mẫu tinh Kansdy, từng bị tàn phá nghiêm trọng trong thời kỳ chiến tranh. Môi trường ở đó vốn không còn thích hợp cho con người sinh sống, nên nhiều năm qua, chỉ còn rải rác một số dân nghèo và người tị nạn lẩn tránh nơi này.
Nửa đêm trốn đi, cho dù có phát hiện cô đã lên tàu, phủ Công tước cũng không thể ngờ rằng vị tiểu thư Omega yếu ớt lại dám một mình đến hành tinh heo hút này.
Nhìn từ nguyên tác, sau hàng ngàn năm thanh tẩy, Hãm Lạc đã dần hồi phục sinh thái. Vùng đất từng bị lãng quên ấy, sau bao năm vắng bóng con người nay đã trở nên màu mỡ, trù phú.
Không lâu nữa, dưới sự thống trị của nữ chính, nơi đó sẽ được quy hoạch trở thành kho lúa dự trữ cho vương quốc tương lai của cô ấy.
Tự mình tiêm thuốc ức chế xong, Sở Sở đội tóc giả ngắn, hóa trang thành một nam Beta thường dân. Trên chuyến tàu đông đúc, cô cúi thấp đầu, hết sức thu nhỏ sự tồn tại của mình, cuối cùng cũng an toàn đến được Hãm Lạc.
Giữa những cánh rừng sồi cổ thụ rậm rạp, trong một góc của hành tinh hiu quạnh, Ôn Sở Sở thuê được một căn nhà gỗ nhỏ từ tay thương nhân địa phương.
Nửa tháng tiếp theo, cô dành trọn thời gian dọn dẹp, quét sạch lớp bụi và ẩm mốc lâu năm trong căn nhà, nhổ sạch cỏ dại mọc kín chân giường sắt hoen gỉ.
Cuối cùng, trong một buổi hoàng hôn mưa lạnh, mọi thứ đã tạm ổn. Cô nhóm lửa trong lò sưởi, tắm rửa sạch sẽ rồi thả mình xuống tấm thảm lông dê mềm mại, toàn thân thả lỏng, bao mỏi mệt như tan biến.
Ngọn lửa trong lò bập bùng cháy sáng, mưa rơi tí tách gõ lên cửa kính, không còn cảnh nhà cao cửa rộng mà lạnh lẽo, không ai ép hôn, không còn ghen ghét gièm pha. Lần đầu tiên, Ôn Sở Sở cảm thấy cuộc sống như vậy thật tốt đẹp.
Cô nhắm mắt lại, tận hưởng đêm mưa tĩnh mịch.
Ngay giây tiếp theo.
“Ầm!!!”
Một tiếng nổ vang lên từ trời cao, thứ gì đó đột ngột rơi xuống, đâm xuyên nửa mái nhà gỗ.
Bụi bay mù mịt, gió lạnh và mưa tạt thẳng vào mặt.
Trong khói bụi cuộn lên, Ôn Sở Sở mặt không biểu cảm, nước mưa hòa lẫn bùn đất trượt dài xuống cằm.
Cô lặng lẽ thốt ra một câu:
“Mẹ nó!”