Mấy ngày tiếp theo, Ôn Sở Sở bị giam lỏng trong phòng, không được phép rời khỏi nửa bước. Tất cả vật sắc nhọn trong phòng đều bị dọn sạch, ngay cả những phù khắc lập thể trên tường cũng bị phủ kín bằng thảm treo mềm mại.
Cái kiểu cầm tù biến tướng này khiến Ôn Sở Sở cạn lời, rõ ràng cô đã hứa không làm chuyện dại dột nữa, vậy mà tên cha tra của thân xác này lại không tin tưởng nổi đứa con gái ruột của mình lấy một chút.
Mấy ngày nay, ngoài bác sĩ tới thăm khám và người hầu đưa cơm, cô chẳng được tiếp xúc với ai khác. Ban đầu còn định dò hỏi từ người xung quanh để tìm chút thông tin hữu ích, ai ngờ chỉ có thể dựa vào quang não cá nhân để thu thập tin tức về thế giới này.
Trên chiếc loa phát thanh gắn trên tường, hình ảnh cuộc chiến đẫm máu chống lại Trùng tộc ở một tiểu hành tinh xa xôi vang lên, Ôn Sở Sở chán nản thở dài một tiếng, bấm tắt rồi ngả lưng xuống giường.
Nơi cô đang ở là Đế quốc Á Thắc Lý Tư, một trong những quốc gia cường thịnh nhất của Liên minh tinh tế. Dưới trướng đương kim bệ hạ có bảy vị hoàng tử, cuộc tranh đoạt ngôi vị cực kỳ gay gắt.
Nguyên chủ tuy là con gái của công tước, nhưng nhà Bryce Đặc đã suy tàn đến mức phải dựa vào con gái để trèo lên hoàng tộc.
Cha của nguyên chủ mưu tính kỹ càng, vì Omega vốn hiếm, ông ta tính chuyện gả cả hai cô con gái cho hai vị hoàng tử khác nhau, đầu tư hai đường, tăng khả năng thắng cược. Cũng chẳng sợ bị đám quyền quý trong đế đô dòm ngó.
Còn nữ chính của tiểu thuyết là cô công chúa bị ghẻ lạnh xuất thân từ một tiểu quốc vùng biên. Từ nhỏ trà trộn trong quân đội, từng bước trèo lên vị trí đại tướng quân vương quốc, vượt muôn vàn gian nan để cuối cùng trở thành nữ vương.
Ôn Sở Sở tự biết mình chẳng có tố chất tranh đoạt vai chính, cô không hề có hứng chen chân vào cuộc chiến quyền lực đó, chỉ muốn tìm cách chuồn khỏi "lồng son" này đến một nơi không ai biết mình, sống cuộc đời nhàn nhã.
Mỗi ngày cô đều đứng bên cửa sổ ngắm nhìn ra xa, trên bầu trời cao phi thuyền nhỏ lao vun vút, cảnh vật phía dưới cũng không khác gì truyện cổ tích phương Tây mà cô từng tưởng tượng.
Trang viên công tước nhà Bryce Đặc vô cùng rộng lớn và xa hoa, tường bao bên ngoài phủ kín những giàn hoa tường vi gai nhọn, trong vườn có người hầu đi lại tấp nập, phòng của cô nằm tận trên tầng bảy tòa lâu đài.
Nơi này nhìn thế nào cũng giống một cái lồng giam kín không kẽ hở, một Omega nhỏ yếu như cô làm sao thoát nổi?
Sau một hồi suy tính, Ôn Sở Sở quyết định giả bệnh.
Không ăn, không uống, gương mặt tiều tụy, ánh mắt mơ màng như chán sống. Nhìn đứa con gái vừa ngoan ngoãn lại tội nghiệp, Adams cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý cho cô đi lại trong khuôn viên của trang viên.
Trang viên giống như mê cung với những rặng bách tùng ngoằn ngoèo. Ôn Sở Sở nhanh chóng cắt đuôi cô hầu gái đi theo, băng qua những hành lang lát gạch chỉnh tề, vòng qua đài phun nước, leo lên triền núi phủ đầy cỏ xanh, cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn: một lỗ nhỏ bên góc tường phủ kín hoa tường vi.
Tường vi mọc rậm rạp, lá cuốn lấy nhau, cánh hoa hồng nhạt rơi vương vãi khắp mặt đất, đây rõ ràng là một cái lỗ chó lâu ngày không ai để ý.
Từ cửa sổ tầng bảy, mỗi ngày cô đều quan sát địa hình, ghi nhớ từng góc của trang viên. Cô phát hiện đám chó săn do người hầu nuôi thường chạy xuống chân núi, khi trở về còn tha theo xác chồn và sói con chưa ăn hết.
Phải biết rằng trong một trang viên của công tước quản lý nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể có động vật hoang nguy hiểm như sói hay chồn. Như vậy chỉ có một khả năng, chân núi có đường ra!
Đám chó săn to lớn như vậy còn có thể chuồn ra ngoài tìm đồ ăn thì người nhỏ bé như cô càng có cơ hội.
Ôn Sở Sở quét mắt qua lỗ chó một lần, xác định mình có thể chui lọt, cô lập tức quay gót rời đi.
Không thể để ai phát hiện ra cô ở chỗ này quá lâu.
Ôn Sở Sở đổi hướng, men theo con đường dẫn về trung tâm tòa lâu đài. Khi băng qua hàng cây bách được cắt tỉa thẳng tắp như tường thành, cô chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở từ một góc khuất truyền đến.
“Không được đâu, Ai Đức Lợi… nếu để lại dấu vết thì sao…”
Là giọng của Sắt Lâm Cách.
Ôn Sở Sở nhíu mày, nhanh chóng quan sát bốn phía, sau đó cô siết nhẹ cổ tay, điều chỉnh thiết bị ghi âm rồi lặng lẽ bước về phía phát ra âm thanh.
“Này, Sắt Lâm Cách thân yêu, chẳng lẽ em không yêu anh sao?”
Ẩn mình sau rặng cây bách rậm rạp, Ôn Sở Sở nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn lấy nhau.
“Em yêu anh… thật sự yêu…”
Sắt Lâm Cách ôm lấy đầu người đàn ông, ngẩng lên hôn hắn một cách đầy si mê, nước mắt lưng tròng rơi xuống má.
Thần sắc cô ta bi thương, giọng nói khàn đặc. Ôn Sở Sở nghe không rõ đoạn sau hai người nói gì, chỉ đứng yên một lúc ở góc tường, lòng thầm thắc mắc vì sao một Sắt Lâm Cách vốn cao ngạo chanh chua trước mặt cô lại trở nên yếu đuối đến thế.
Sau khi ôm nhau quấn quýt thêm một lúc, người đàn ông kia vội vã rời đi. Sắt Lâm Cách lau nước mắt, vuốt tóc dài ra sau, chỉnh lại dây an toàn trên cánh tay, thần sắc cũng nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng kiêu kỳ như mọi ngày.
Ngay lúc cô ta định rời đi, Ôn Sở Sở liền vờ như vừa đi ngang, từ trong bụi cây bước ra, dáng vẻ hốt hoảng đầy lo lắng:
“Em gái… sao em lại khóc vậy?”
Nghe tiếng gọi, Sắt Lâm Cách như bị giẫm trúng đuôi mèo, lập tức xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Ôn Sở Sở:
“Chị không ở trong phòng nghỉ ngơi mà mò đến đây làm gì?”
Ôn Sở Sở vội lùi vài bước, đảm bảo mình đứng ở nơi dễ bị hầu gái phát hiện. Cô vô tội chớp chớp mắt, ngơ ngác nói:
“Trong phòng ngột ngạt quá, chị ra ngoài hít thở chút không khí, mà nơi này khuất nẻo như vậy, em đến đây làm gì thế?”
“Tôi đi đâu không cần chị xen vào!”
Sắt Lâm Cách cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Nhưng cha từng nói, Omega sắp gả vào hoàng tộc thì không thể tùy tiện gặp mặt đàn ông… Vừa rồi, người đó là ai?”
Sắt Lâm Cách nheo mắt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo:
“Chị à, tốt nhất đừng nhiều chuyện, có những điều biết ít một chút thì sống lâu hơn.”
Ôn Sở Sở rũ mắt, đưa tay sờ thiết bị ghi âm đang lóe sáng ánh bạc trên cổ tay, nhẹ giọng nói:
“Tiếc là đoạn hội thoại vừa rồi đã bị máy ghi âm lại hết.”
“Nếu cha biết một Omega sắp kết hôn lại lén gặp Alpha cấp thấp chắc chắn sẽ nổi giận lắm.”
Cô mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt tái nhợt như thể không biết gì, nhưng lời nói thì như nhát dao trí mạng. Một khi Sắt Lâm Cách mất đi sự ưu ái của cha thì chẳng còn gì trong tay cả.
Sắt Lâm Cách không hiểu vì sao một cô chị luôn yếu đuối dịu dàng như Ôn Sở Sở sau cú ngã đập đầu kia lại bỗng chốc trở nên sắc sảo đến vậy. Cô ta hít sâu một hơi, hung hăng nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Sở Sở:
“Chị muốn gì?”
“Ai… thật ra chị rất ngưỡng mộ em đấy.”
Ôn Sở Sở buồn bã nhìn người em gái cao quý, lộng lẫy như phát sáng:
“Em có cha mẹ yêu thương, có cả người yêu che chở.”
Cô cúi đầu nhìn chiếc váy vải thô của mình, giọng nghẹn ngào:
“Còn chị, từ nhỏ đến lớn chẳng có gì cả. Tam điện hạ tàn nhẫn như vậy, sao có thể đem lại hạnh phúc cho chị?”
Nói rồi cô đưa tay lên, muốn chạm vào chiếc vòng cổ lấp lánh đầy châu ngọc trên cổ Sắt Lâm Cách:
“Chị chỉ muốn biết cảm giác đeo kim cương lên người là thế nào thôi…”
Bộ dạng ngốc nghếch tham lam như chưa từng thấy vật quý của Ôn Sở Sở khiến Sắt Lâm Cách vô cùng chán ghét. Trước khi Ôn Sở Sở chạm được vào viên kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, Sắt Lâm Cách đã lùi lại vài bước, tháo vội vòng cổ xuống ném cho Ôn Sở Sở.
Ôn Sở Sở nhẹ nhàng nhận lấy, rồi lại từ tốn liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Sắt Lâm Cách.
Sắt Lâm Cách hừ lạnh, tuột luôn mấy chiếc nhẫn vàng xuống, vẻ mặt khinh khỉnh:
“Cho hết đấy, mau xóa đoạn ghi âm kia đi!”
“Em gái à, chị cũng là vì muốn tốt cho em thôi.”
Ôn Sở Sở chậm rãi cất châu báu vào túi, làm bộ làm tịch thao tác xóa ghi âm trước mặt cô ta,
“Về sau đừng làm những chuyện mất mặt như vậy nữa nhé.”
“Lo mà giữ thân chị cho tốt!”
Gương mặt xinh đẹp của Sắt Lâm Cách nhăn lại vì tức, cô ta giẫm gót bỏ đi, váy lụa kéo dài quét qua thảm cỏ.
Ôn Sở Sở vuốt ve từng viên châu báu lấp lánh trong tay, không khỏi thầm cảm thán:
Làm một nữ phụ giàu có lại ác độc, đúng là quá sướng!
–––
Những ngày bị giam lỏng, Ôn Sở Sở đã sớm lật tung căn phòng, gom góp hết thảy những món đồ có thể mang theo, chuẩn bị cho kế hoạch bỏ trốn. Chỉ tiếc, ngần ấy tài sản vẫn là quá ít để đủ sống sót. Nếu không phải hôm nay Sắt Lâm Cách tự chui đầu vào lưới thì cô cũng chẳng ra tay dễ như vậy.
Đáng thương thay, thứ đáng giá nhất trên người Sở Sở Bryce Đặc là chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà mẹ để lại.
Một khối ngọc lục bảo lớn được cắt tỉa thành hình quả lê, xung quanh là hàng chục viên kim cương lấp lánh như các vì sao vây quanh mặt trăng, điểm xuyết thêm vài viên đá quý hình giọt nước rủ xuống, trông vừa cao quý vừa thanh nhã.
Đó là tín vật của công tước phu nhân nhà Bryce Đặc, được mẹ lặng lẽ trao cho Ôn Sở Sở trong khoảnh khắc hấp hối. Dù mẹ kế Mary Nina được hưởng đãi ngộ như một công tước phu nhân nhưng vẫn chưa từng được gia tộc chính thức công nhận. Bởi vậy bà ta hận thấu xương vị tiểu thư công tước chân chính này.
Suốt một tháng sau đó, Mary Nina thường lấy danh nghĩa “mẹ” đến thăm Ôn Sở Sở. Mỗi lần như vậy bà ta đều mang theo bác sĩ, ngang nhiên đè cô xuống, tiêm vào cơ thể cô thứ chất lỏng đặc sệt màu lục đậm.
“Tiểu Sở Sở đáng yêu thật sự quá gầy yếu rồi. Một Omega vốn đã yếu đuối, làm sao chịu nổi một Alpha cường tráng đây? Mẹ cũng không còn cách nào, chỉ đành để con chịu khổ một chút, tiêm thuốc bổ dưỡng vào thì mới có thể sinh cho hoàng tộc một đứa trẻ khỏe mạnh.”
Mary Nina trang điểm lòe loẹt, tay cầm chiếc quạt lông vũ trắng, nhìn Ôn Sở Sở không ngừng giãy giụa mà nở nụ cười đầy đắc ý sau lớp đăng ten dày đặc của chiếc quạt lông.
“Mẹ thật chu đáo.” Ôn Sở Sở cười nhạt. Đúng là sau khi tiêm thuốc, cơ thể có khỏe hơn một chút, nhưng ai biết được mẹ kế độc ác đó có bỏ thêm gì vào không?
Sau khi hai người rời đi, Ôn Sở Sở vén tay áo lên, trên cánh tay trắng tuyết là từng vết bầm đỏ tím, lỗ kim chi chít, nhìn qua liền biết đã bị đối xử thô bạo.
Vừa đau vừa tức, cô trừng mắt nhìn cánh cửa vừa đóng lại mà phỉ nhổ: Đợi lão nương khôi phục thể lực rồi xem có lột da bà hay không!
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể nuốt giận sống tạm qua ngày.
Cơ thể yếu ớt vì giãy giụa kịch liệt mà tê dại, ngã vật trên giường thở dốc không ngừng. Đúng lúc đó, Sắt Lâm Cách đẩy cửa bước vào, vừa thấy cảnh cô gái trong chiếc váy ren trắng, cánh tay đầy vết hằn đỏ liền khẽ "chậc chậc" mấy tiếng, vẻ mặt đầy thương hại.
Cô ta kéo Ôn Sở Sở từ trên giường dậy:
“Tội nghiệp chị, cũng tại em mà chị bị đối xử như vậy, thật khiến em không đành lòng nhìn chị gả cho tên Tam vương tử tàn nhẫn kia.”
Vì khoảng cách quá gần, Ôn Sở Sở có thể ngửi rõ mùi tin tức tố hoa hồng ngọt ngào mê đắm trên người Sắt Lâm Cách. Cô ta mang một gương mặt kiều diễm, môi đỏ tươi khẽ mấp máy, thốt ra lời dụ hoặc:
“Chị, chị có muốn bỏ trốn không?”
Dưới thế tấn công đầy nhiệt tình và vẻ ngoài thân thiện của cô em gái, vào một đêm trăng mờ gió lớn, Ôn Sở Sở cầm chắc lộ trình “tỉ mỉ bày mưu” mà Sắt Lâm Cách đưa, từ tòa lâu đài bảy tầng được canh gác nghiêm ngặt trốn thoát ra ngoài.
Tà váy phức tạp quét qua lớp tường vi hồng rụng đầy đất, trong màn đêm đen đặc, khu trang viên yên ắng chỉ còn vương lại vài tiếng thở dốc nặng nề.
Cách đó không xa, trong tòa lâu đài cao ngất, một cô gái tóc dài màu vàng kim óng ánh đứng bên cửa sổ cùng công tước phu nhân, lặng lẽ dõi theo bóng dáng nhỏ bé yếu ớt hoảng hốt bỏ chạy khuất dần trong màn đêm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.