Chương 4
“Ngoại tổ phụ, con nói lời này có đúng hay không đúng?”
Tô Định Tuệ bước đến trước mặt ông, hai tay nắm lại, dùng lực vừa phải nhẹ nhàng đấm bóp lên cánh tay ông, mỉm cười nói: “Nếu muốn phản bác thì xin người hãy chỉ giáo nhiều hơn, dù sao học gì cũng là học, ngoại tổ phụ cứ dạy con đi. Y quán mở cửa đón trăm bệnh, dù sao học nhiều cũng không sợ gì.”
Lão Phương vốn định giáo huấn nàng một tràng nữa, định phân tích rõ lợi hại trong đó nhưng thấy đôi mắt lấp lánh của nàng tự có vẻ trầm tĩnh điềm đạm, ông cũng hiểu ra, không phải nàng không biết sự đời, chỉ là sợ ông quá lo lắng nên mới dùng lời lẽ để giải tỏa. Nghĩ đến đây, lòng ông bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cuối cùng thở dài một tiếng đứng dậy nói: “Haizz! Con nói đúng! Buồn cũng vô ích! Sau này từ từ tính toán vậy! Nhưng con cũng đã nói học nhiều không sợ gì, thế nên còn rất nhiều thứ phải học đấy, đừng tưởng đọc vài cuốn sách là có thể làm đại phu giỏi rồi, người học y ai mà không giỏi ghi nhớ? Theo ta ra hậu viện xem, hoa kim ngân và bạc hà đã được chưa. Lương y còn cần lương dược trợ giúp...”
Ông lão thẳng lưng, khí lực sung mãn đi phía trước, miệng lẩm bẩm kinh nghiệm chế thuốc của mình. Tô Định Tuệ mím môi cười, từng bước theo sau. Chỉ là nàng không hề đứng ngoài cuộc như lời mình nói, nàng hơi thất thần, trong lòng đang nghĩ về chuyện Thục Vương.
Hai ngày, chỉ vỏn vẹn hai ngày, có cách nào hay không? Trừ khi có người thay ông nói ra bí mật Thục Vương trúng độc, nếu không thì rất có thể cũng không có lời giải.
Trong đầu nàng lại liệt kê một danh sách dài tên những người quý nhân mà ông nội đã từng cứu chữa, từ gia đình công hầu vương phủ cho đến quan lại cửu phẩm, nàng nhanh chóng lướt qua một lượt nhưng vẫn không tìm được người thích hợp.
Thục Vương là người nắm giữ binh quyền, kẻ ra tay hãm hại chàng chắc chắn phải ở vị trí cao thì mới có gan làm vậy và mới có khả năng buộc Biện Kinh không ai dám nói về chuyện trúng độc.
Thật sự muốn tìm một lỗ hổng, suy đi nghĩ lại, e rằng vẫn là…
"Tập trung! Nồi đã nóng rồi! Còn để cái nồi đợi con sao?" Trong xưởng chế biến thuốc Lão Phương sắc mặt nghiêm nghị, đang nhìn chằm chằm người có vẻ đang thất thần, giọng điệu rất nặng nề.
Tô Định Tuệ im lặng không nói, thu hồi thần trí, nàng dùng lửa nhỏ, đổ nửa rổ hoa kim ngân vào chảo sắt, vung xẻng xào, hoa lá theo tay nàng tung bay lên xuống, bay lượn như thác nước. Thỉnh thoảng có vài cánh hoa rơi xuống mu bàn tay nàng, mang theo nhiệt độ hơi châm chích nhưng gương mặt nàng vẫn không đổi sắc, trong nháy mắt đã lật nhẹ mu bàn tay, đổ hoa lá vào chảo sắt.
Lão Phương đứng bên cạnh âm thầm gật đầu, lại nhìn màu sắc của kim ngân hoa. Khi thấy bề mặt chúng vàng óng, ông nói một tiếng "Được rồi".
Tô Định Tuệ vội vàng dừng động tác, thấy ông lần lượt nhặt từng cánh hoa ra khỏi chảo sắt, cẩn thận xem xét màu sắc, mới cho phép nàng múc hoa kim ngân ra.
Khi đến công đoạn sao chế hoa kim ngân thành hoa kim ngân khô, lửa dưới lò phải từ lửa nhỏ dần dần tăng lên thành lửa lớn. Tô Định Tuệ dặn Minh Thạch cẩn thận trông lửa, đừng vì sợ lửa mà để lửa không đủ khiến nửa giỏ hoa kim ngân còn lại không được sao chế kỹ, dẫn đến dược hiệu không đạt.
Minh Thạch từ từ thêm củi, hỏi đã đủ chưa.
Tô Định Tuệ nói: “Chờ lát nữa cảm thấy hơi nóng phả thẳng vào mặt là được rồi.”
Nàng tập trung cao độ, thần sắc như một lão thầy thuốc đã ngâm mình trong nghề thuốc mười mấy năm, nàng có sự kiểm soát riêng về độ lửa và dược liệu. Ứớc chừng thời gian gần đủ, hơi nóng bốc lên từ mép nồi dần dần đến lúc như muốn hất tung chảo sắt bay thẳng vào mặt, nàng nhanh tay lẹ mắt đổ nửa giỏ còn lại vào chảo sắt, rồi lùi người ra sau tránh.
Hoa kim ngân còn chứa hơi nước từ trong chảo sắt bắn tung tóe ra, lướt qua cánh tay nàng, gây ra một chuỗi cảm giác nóng rát.
“Con đang làm gì thế? Chế thuốc mà còn sợ lửa cháy sao?”
Lão Phương giật lấy cái kẹp sắt trong tay Minh Thạch, gắp bảy tám thanh củi đang cháy trong bếp ra làm hai lần, giận dữ nói: “Lửa còn chưa đủ đã đổ kim ngân hoa vào sao? Xào rau đấy à? Nồi thuốc này coi như bỏ đi rồi!”
Tô Định Tuệ cúi đầu: “Đệ tử sai rồi.”
“Không phải sai mà là hoàn toàn không để tâm! Còn sợ lửa sợ cháy chính mình! Nhát gan như chuột! Vốn dĩ ta định dạy cho sư đệ con, giờ xem ra chưa đến lúc. Con đã đọc bao nhiêu sách y, vậy mà ngay cả hoa kim ngân cũng không sao chế được, ham sống sợ chết thì sau này làm sao hành y? Tử Huệ, con quá làm ta thất vọng rồi.”
Lão Phương không kiềm chế được cơn giận, nói một hơi không ngừng nghỉ. Tô Định Tuệ cúi đầu không rõ biểu cảm, Minh Thạch nghe thấy thì sợ chết khiếp, muốn biện giải thay nàng nhưng không dám tiến lên, cậu bé nhìn trái nhìn phải, không có quyết định.
“Cút ra ngoài!” Lão Phương ra lệnh, Minh Thạch mới kéo nàng ra ngoài, đi đến sân sau sáng sủa. Hơi nước từ giếng trời bốc lên, cảm giác bỏng rát trên mặt đã đỡ đi nhiều.
“Sư huynh, sư phụ nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho chúng ta…” Minh Thạch kéo chiếc ghế tre bên miệng giếng đến, muốn kéo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tô Định Tuệ cũng nổi nóng, đẩy cậu ra và lớn tiếng nói: “Nghiêm khắc thì nghiêm khắc, tại sao lại phủi sạch công sức của ta? Không sao chế tốt hoa kim ngân thì không thể làm đại phu sao? Ta không tin! Chẳng phải ông ấy nói trong thành Biện Kinh chỉ phục một mình Liễu Quất Tuyền thôi sao? Được, ta sẽ đến y quán nhà họ Liễu hỏi ông ta, xem Liễu đại phu có phải cũng phải học sao chế tốt hoa kim ngân thì mới có thể làm đại phu không!”
Đột nhiên, từ trong phòng chế thuốc truyền ra tiếng “đang đang” kịch liệt, như thể một vật cứng bằng sắt bị người ta đập nát.
Tô Định Tuệ nghe thấy, một mạch chạy ra khỏi y quán, nàng một hơi chạy đến y quán nhà họ Liễu, mở miệng hỏi có hoa kim ngân khô không.
Tiểu nhị bắt thuốc trong y quán nhận ra nàng, không mở mấy chục cái tủ thuốc phía sau mà cầm cán cân thuốc mảnh mai cười hì hì: “Ta nhận ra ngươi, đại đệ tử của y quán Phương gia, sao lại đến nhà ta mua thuốc? Hoa mim ngân khô thì khó có sao? Y quán của ngươi hết hàng rồi à?”
“Không có? Không có thì ta đi tìm nhà khác hỏi!” Trên mặt Tô Định Tuệ là vệt hồng hào do đi quá nhanh, vẻ giận dữ nơi khóe mắt, đuôi mày không che giấu được, khiến người khác khó mà đến gần.
Tiểu nhị bắt thuốc thấy hôm nay không nên chọc nàng, hắn vội vàng nói có, bảo nàng đừng vội.
Tô Định Tuệ cười lạnh một tiếng: “Cứ việc lấy của các ngươi ra đây!”
Đợi tiểu nhị bốc một nắm lớn, lót trên giấy thuốc rồi đưa qua cho nàng xem.
Nàng chỉ vào nói: “Đây là phẩm cấp gì? Màu nâu cháy, các ngươi sao chế đen đặc như vậy, định lừa người sao?”
Tiểu nhị lập tức dựng mày nói: “Ngươi đừng có kiếm chuyện vô cớ, người trong nghề ai mà không rõ, hoa kim ngân của y quán Liễu gia chúng ta từ trước đến nay đều dùng lửa lớn sao chế, cháy và dùng được chỉ trong chớp mắt. Toàn bộ nhờ thợ sao chế của chúng tôi giỏi, mới có thể kiểm soát hoa kim ngân khô này ở màu nâu cháy sẫm, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây là màu đen hay màu nâu cháy!”
“Ta lại nghe nói đại phu nhà họ Liễu các ngươi không giỏi sao chế, dễ bị quá lửa nên mới đưa cả loại hoa kim ngân khô như thế này lên kệ. Dược hiệu thay đổi, ngược lại phải cần các loại thảo dược khác để phối hợp, tốn người tốn của. Bây giờ thì hay rồi, vậy mà lại thành chiêu bài của các ngươi!”
“Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Có gan thì đợi bên ngoài đi, ta sẽ phân rõ phải trái với ngươi!” Tiểu nhị vừa nói vừa xắn tay áo, định từ bên cạnh quầy cao ngang người xông ra.
“Xuân Nhi! Không được động thủ!” Từ sảnh phụ có một người vội vàng chạy tới, người đó mặc áo lụa đeo ngọc, mặt mày trắng trẻo thon dài, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn mái tóc đen nhánh, dùng khăn lụa quấn đầu.
Người đó chính là chủ y quán Liễu Quất Tuyền, ông ta ngăn cản tiểu nhị trong tiệm động thủ rồi mời nàng vào trong.
Tô Định Tuệ không có ý định hàn huyên với ông ta, đi thẳng vào vấn đề: “Liễu thánh thủ, ba năm trước y quán Liễu gia được ban chức Ngự dược cống phụng, khiến người khác ghen tị. Họ đã mua hết toàn bộ bán hạ mà các người đang cần gấp trên thị trường thuốc, loại thuốc vốn dĩ bình thường như cân đường hạt muối, nhưng giờ tìm khắp Biện Kinh và mấy châu lớn xung quanh Biện Kinh cũng không có. Là sư phụ ta đã chịu áp lực, mở kho thuốc của y quán Phương gia, cho ông tùy ý lấy dùng. Hôm nay sư phụ ta đang gặp nguy khốn, ông có cứu hay không?”
Liễu Quất Tuyền lặng lẽ nuốt lời hỏi thăm vào lòng, khuôn mặt vốn dĩ hơi mang nét dân phường chợ không khỏi nghiêm túc hơn vài phần: “Ân cứu mạng, Liễu mỗ nhớ rất rõ, xin ngươi cứ nói thẳng.”
“Vương phủ mời rộng rãi các y giả nhưng không một ai dám nói, ta nói đúng không?”
Liễu Quất Tuyền gật đầu.
“Trước khi các người đi, đã biết có lời nên nói, có lời không nên nói phải không?” Ánh mắt Tô Định Tuệ sắc như kiếm, nhìn chằm chằm vào ông ta.
Liễu Quất Tuyền do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.
“Người đã bảo các người làm như vậy…” Tô Định Tuệ còn muốn hỏi tiếp, Liễu Quất Tuyền đột nhiên ngắt lời: “Hoa kim ngân khô nhà ta từ trước đến nay vẫn vậy, y quán Phương gia nếu thấy có gì sai, cứ việc sai người đứng đầu đến tranh luận. Dù sao cũng là vì tốt cho bệnh nhân, Liễu Quất Tuyền ta chưa đến mức không dung được chuyện nhỏ này! Nếu không còn gì khác, xin mời tiểu hữu rời bước!”
Tô Định Tuệ bị đuổi ra ngoài.
Một cơn gió mát giữa mùa hè dưới bóng liễu khiến nàng rùng mình.
Ngoại tổ phụ không nói với nàng có người đến y quán, trước ngày hôm nay cũng không có bất kỳ biểu hiện lạ nào. Chỉ sau khi đến phủ Thục Vương, ông mới ngồi đó đờ đẫn như mất hồn.
Ngoại tổ phụ không bị ai yêu cầu phải làm gì, chỉ là đột nhiên bị đưa đến phủ Thục Vương.
Tại sao người đó không nói với ngoại tổ phụ phải giữ bí mật?
Tin tưởng ngoại tổ phụ?
Hay là…
Hoàn toàn không định…
Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng chạy về y quán Phương gia. Chỉ thấy con đường về dài vô tận, cuối cùng nàng dứt khoát chạy nhanh.
Nhịp tim ngày càng nhanh, nàng cũng càng thở dốc nhưng nàng cũng không dám thả lỏng bước chân.
Khi gần đến nơi, mũi nàng bỗng ngửi thấy mùi cháy khét trước, ánh lửa liền lập tức đập vào mắt. Tấm biển hiệu y quán Phương gia trong ngọn lửa dữ dội ầm ầm đổ xuống đất, phát ra tiếng động trầm đục nặng nề.