Tô Định Tuệ dù có tính cách điềm tĩnh đến mấy cũng không thể bình tĩnh tự nhiên trước cảnh tượng như vậy. Nàng cố nén tiếng “Ngoại tổ phụ” đến tận đầu lưỡi không bật ra, gạt những người vây xem sang hai bên, cúi đầu lao thẳng vào trong.

Những người trong Đô Sương đang cứu hỏa, vừa sơ tán đám đông hàng xóm. Khi thấy một cậu bé tóc rối lao vào, có người liền cầm cây gậy dài chắn ngang đường: “Ai dám hỗn xược ở đây! Cháy rồi không thấy sao mà còn xông vào? Mau đi đi! Đừng gây thêm rắc rối!”

Tô Định Tuệ nói vừa nhanh vừa gấp gáp: “Ta là đệ tử của y quán Phương gia này, bên trong là sư phụ và sư đệ của ta!! Ngài cho ta vào xem đi!”

Nghe nói nàng là chủ nhân bên trong, không phải là lợi dụng lúc hỗn loạn mà gây rối, sắc mặt người của Đô Sương dịu đi một chút, an ủi nói: “Bên trong khói đặc lửa dữ, rất khó thở. Chúng ta cũng phải tập dượt thường xuyên mới dám vào. Tiểu đại phu ngươi yên tâm, người của chúng ta sẽ cố gắng hết sức dập lửa, ngươi cứ chờ bên ngoài một chút, đừng ở đây cản tay cản chân chúng ta.”

Cùng lúc lời hắn vừa dứt, đột nhiên từ trong cổng đầy khói lửa có một người xông ra, trong tay còn ôm một cái hòm gỗ không lớn không nhỏ, nhảy qua tấm biển hiệu đã đổ trên đất chạy tới nói: “Ngư Hầu nhìn kìa, trong giếng nước có đồ!”

Hắn ta từ cái nhìn trao đổi với cấp trên mà hiểu được sự tức giận của Ngư Hầu, vội vàng giải thích: “Chúng ta quả thật tuân theo ý ngài ưu tiên cứu người nhưng chúng tôi nhìn thấy một cái giếng ở hậu viện, liền nghĩ dùng nó để bổ sung nguồn nước, tiện lợi gần đó! Khi lắc tay cầm kéo xô nước lên, còn lẩm bẩm sao mà nặng trịch, khi kéo lên hẳn hoi xem xét, hóa ra là treo một cái hộp! Ngài xem, chính là cái này, không lớn không nhỏ hơn nữa còn vẽ vàng, không phải là vật bình thường đâu!”

Tô Định Tuệ nhìn kỹ một cái, nàng phát hiện đât là cái hộp ngoại tổ phụ thường dùng để đựng ấn tín, vội vàng giật lấy, giở cái miếng vàng nhỏ trên nắp ra. Hộ không khóa, liền lập tức mở ra và cũng nhìn rõ bên trong là gì.

Không có ấn chương hay tín vật nào, chỉ có một tờ giấy, mang theo một mùi thuốc thoang thoảng.

Đây là giấy ngoại tổ phụ dùng khi kê đơn thuốc!

Tô Định Tuệ vội vàng mở tờ giấy đã gấp đôi ra, chỉ trong vài hơi thở đã xem hết những chữ bên trong.

“Viết gì vậy?” Người vừa được gọi là Ngư Hầu cúi xuống có ý hỏi nhưng cũng ngụ ý rằng, dù hắn không đồng ý, tờ giấy này cũng phải nộp lên nha môn.

Tô Định Tuệ dùng hai tay đưa tờ giấy cho hắn, lông mày cau chặt hồi lâu không giãn.

Ngư Hầu xem xong, cũng im lặng một lúc. Đúng lúc này, lại có một người khác từ trong lao ra, lớn tiếng hét lên: “Ngư Hầu, đã tìm hết rồi! Bên trong ngoài những thảo dược rơi vãi khắp đất ra, không có ai!”

“Được! Không cần tìm nữa, các ngươi rút hết ra ngoài, chỉ việc cố gắng dập lửa từ bên ngoài! Còn nữa, điều thêm nước đến, nếu thực sự không được thì gọi cả những người bán nước dạo kia đến, bọn họ đông người, trong xe lại có nước, có thể giúp ích được!”

Sau khi ra lệnh, Ngư Hầu quay lại nhìn Tô Định Tuệ, thấy sắc mặt nàng tái mét như đã bị rút hết hồn phách, vội vàng gọi hai người dân đang đứng xem đỡ nàng đi.

Tô Định Tuệ vẫn còn lẩm bẩm trong sự khó tin.

Làm sao có thể chứ?

Ngoại tổ phụ sao có thể hứng chí, bỏ lại cơ nghiệp y quán này mà vào núi chuyên tâm y thuật chứ?

Chuyện này cũng quá đột ngột rồi.

Rõ ràng chỉ một canh giờ trước, ông ấy còn đang quở trách mình chế thuốc không tập trung.

Nhưng nếu nói là làm giả, chữ viết trên giấy rõ ràng là nét chữ của ông ngoại, mực còn mới khô.

Tô Định Tuệ uống nửa bát nước nóng do người khác đưa, sau đó tìm đại một lý do để thoát thân. Khi đến cửa sau nhà, thân hình đột nhiên loạng choạng, chân vấp một cái rồi ngã thẳng vào cửa.

Tiếng “đông——” đột ngột vang lên, làm kinh động những người bên trong, họ vội vàng mở cửa, phát hiện là tiểu thư của phủ, họ cũng không còn bận tâm gì đến việc che giấu bí mật, liền đưa nàng vào trong, tin tức cũng được báo đến phu nhân.

……

Tô Định Tuệ bệnh rồi.

Nói chính xác hơn là bệnh cũ tái phát. Khi mẫu thân sinh nàng đã động thai khí, vừa sinh ra nàng đã khí huyết bất túc, trông nhỏ hơn những đứa trẻ khác cả một vòng. Lớn hơn một chút, có thể ăn được cháo loãng nhưng cứ ăn vào là lại nôn ra, sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương. Nữ đại phu trong nhà khám xong, nói là có thể không qua khỏi nên chuẩn bị hậu sự. May mắn là ngoại tổ phụ đi du ngoạn trở về, bắt mạch, nói là bị suy dinh dưỡng, kê Bổ Trung Ích Khí Thang uống mới khỏi.

Bổ Trung Ích Khí Thang: là bài thuốc chuyên về bổ tỳ vị khí hư, thăng dương cử hãm. Do suy dinh dưỡng là tình trạng tỳ vị bị tổn thương nghiêm trọng, dẫn đến khí hư và suy kiệt, nên Bổ Trung Ích Khí Thang có thể được sử dụng hoặc là một phần trong phác đồ điều trị cho bệnh suy dinh dưỡng, nhằm mục đích bổ sung khí cho tỳ vị, cải thiện chức năng tiêu hóa và hấp thu, giúp trẻ hồi phục.

Nhưng khỏi thì khỏi, di chứng trong cơ thể nàng khó mà loại bỏ, nếu tâm trạng dao động mạnh thì tim sẽ liền đập như sấm, cảm thấy khó thở, thậm chí ngất xỉu.

Để hồi phục, ngoài thuốc bổ, mỗi ngày nàng phải uống đủ sáu bảy chén thuốc thang chính thống, số lượng còn nhiều hơn cả lượng cơm ăn vào.

Từ ngày Tô Định Tuệ nằm liệt giường, Phương phu nhân không cho nàng hỏi chuyện y quán nữa. Lúc nàng tỉnh táo hỏi, cũng bị người khác nói lạc sang chuyện khác. Hỏi nữa thì bà lại rưng rưng nước mắt, nói nếu không phải phụ mẫu không có bản lĩnh, đâu đến nỗi để nữ nhi nhỏ như nàng phải lo lắng như vậy.

Tô Định Tuệ đành chịu thua, cũng biết từ chỗ mẹ không hỏi được gì nữa, nàng đành ủ rũ nói: “Vậy cứ theo ý nương đi. Có lẽ ngoại tổ phụ quả thực đã vào núi tu luyện rồi.”

Phương phu nhân lập tức chuyển buồn thành vui, lau nước mắt ở khóe mi nói: “A Tuệ, con nghĩ được như vậy là tốt rồi. Lão già đó ta hiểu hơn con, ông ấy làm việc tùy hứng, cái gì cũng làm được. Con đừng thấy việc y quán bị cháy là chuyện lớn lao gì, ta nói cho con biết, chuyện gì ông ấy cũng chẳng để tâm. Trên đời này, tất cả mọi người, mọi việc, mọi vật, trong mắt ông ấy đều không bằng hai chữ y đạo. Con cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng gì cả, cũng tranh thủ thời gian này mà thu tâm dưỡng tính, mọi chuyện mẫu thân đều đã sắp xếp ổn thỏa cho con rồi. Không nói nữa, mẫu thân đi xem canh gà cho con đã xong chưa!”

Bà vui vẻ rời đi, Tô Định Tuệ ở lại khuê phòng, nàng nghĩ ngợi một lát rồi lại nghĩ đến một người. Nàng vừa định gọi người, khi liếc mắt ra cửa thì lại thấy Bảo Yến đang đứng gác bên cửa, nàng liền gọi nàng ta vào. Bảo Yến vào rồi, Tô Định Tuệ cười nói: “Ta biết công dụng của ngươi ở đây nên cũng không làm khó ngươi, chỉ nhờ ngươi nói với Xuân Liễu một tiếng, tìm cách cho Vương Bách Chu đến phủ chơi.”

Bảo Yến nhìn ra cửa, nói nhỏ: “Tiểu thư, việc này ta sẽ giúp nhưng chuyện này với phu nhân thì người phải giúp ta giữ bí mật.”

“Đương nhiên rồi.” Tô Định Tuệ hứa hẹn ngay lập tức, còn lấy một viên kẹo đường đưa thuốc trên đầu giường đưa đến miệng nàng ta, hai người nhìn nhau cười, thì thầm: “Đi đi!”

Lần đợi này mất hơn nửa tháng.

Trong thời gian đó, Vương Bách Chu cũng không phải chưa từng đến phủ nhưng Phương phu nhân sợ lây bệnh, không đồng ý cho nàng ra ngoài gặp người.

Cho đến khi Tô Định Tuệ ngừng thuốc, khẩu phần ăn cũng hồi phục gần như bình thường, bà mới cho phép nàng gặp người ở đình. Bà còn dặn nàng nhất định phải mặc chiếc váy xếp ly màu đỏ bạc kia, nói gần đây trong thành thịnh hành kiểu này, người mặc cũng có vẻ có sức sống hơn.

Tô Định Tuệ vâng lời nhưng cũng chỉ mặc bộ quần áo thường ngày, ngồi ở trong đình nói chuyện với Vương Bách Chu.

Vương Bách Chu hỏi về bệnh tình của nàng, sau khi biết nhà đã khỏi thì mới yên tâm. Chàng ta lại bảo nàng đừng lo lắng, chàng ta đã sai người đi điều tra vụ cháy y quán rồi.

“Huynh cũng thấy có gì đó không ổn sao?” Tô Định Tuệ nhấp một ngụm trà hỏi.

“Ta? Ta thấy cũng bình thường thôi mà! Thành Biện Kinh của chúng ta chẳng phải có không ít chuyện kỳ lạ sao? Có người chở cả thuyền lụa đi gặp trưởng quan Giáo Phường Tư Lý Sắc, không biết vì lý do gì lại nổi tính khí đốt sạch cả thuyền lụa; lại có người làm hòa thượng mà ngày nào cũng nghiền ngẫm chuyện ăn thịt, kiên quyết mở một tiệm heo quay, hòa thượng vẫn làm nhưng thịt thì vẫn ăn hàng ngày! Chuyện của ngoại tổ phụ nàng, nói ra thì cũng chỉ là hơi lạ thôi, chứ chưa đến mức quá quái dị.” Vương Bách Chu thao thao bất tuyệt, vui vẻ không thôi nhưng lại cảm thấy nói như vậy trước mặt một cô nương vừa mất đi người thân thì hơi quá, chàng ta liền nói chữa: “Đương nhiên, nàng và ngoại tổ phụ nàng ở bên nhau lâu nhất, nàng cũng hiểu ông ấy nhất. Những lời người ngoài như chúng ta nói đều không tính. Nếu nàng thấy bất thường, ta sẽ giúp nàng điều tra, cũng không tốn công sức gì.”

Tô Định Tuệ gật đầu: “Đa tạ huynh.”

Chàng ta vốn là người vô tư lự, Tô Định Tuệ cũng không bận tâm chuyện chàng ta có gì nói đó. Chính vì thế mà nàng mới coi trọng chàng ta có tâm tư thuần khiết, không vòng vo tam quốc, hai người mới có thể thân thiết đến bây giờ.

Nhưng mà…

Nàng nhìn quanh hai ba chỗ dưới bóng cây quanh đình, có mấy bóng người thoắt ẩn thoắt hiện sau thân cây.

Dự tính của mẫu thân có lẽ sẽ đổ bể.

Giữa nàng và Vương Bách Chu, vốn dĩ không có tình cảm nam nữ.

Tô Định Tuệ không nghĩ thêm nữa, chuyện y quán đã không có tiến triển, nàng liền chuẩn bị kết thúc, định tìm cách khác.

Nhưng trà gần uống hết một ấm rồi mà Vương Bách Chu vẫn chưa cáo biệt, cứ chần chừ như thể trên ghế đá thỉnh thoảng có kim châm. Nếu châm một cái là chàng lại đứng dậy, tỏ vẻ muốn đi, không châm nữa thì lại ngồi xuống, cầm chén hoa sen trong tay nghịch ngợm.

“Có chuyện thì nói đi.” Tô Định Tuệ xoa xoa giữa trán, không muốn nhịn chàng ta nữa.

Vương Bách Chu lập tức nhảy dựng lên: “Chuyện gì! Nàng muốn nghe chuyện gì!”

Tô Định Tuệ nói: “Huynh không giỏi giấu người khác, có lời gì thì nói nhanh đi, đừng vòng vo nữa.”

Vương Bách Chu không phục: “Tiểu gia ta bản lĩnh lớn lắm, nàng không hiểu thì đừng nói bừa!”

Tô Định Tuệ lặng lẽ nhìn chàng ta.

Vương Bách Chu ủ rũ ngồi xuống: “Được rồi, được rồi, mẫu thân ta không sinh cho ta một tỷ tỷ thì Phương phu nhân đã sinh cho ta rồi. Nàng là tỷ tỷ, nàng lớn hơn, nàng nói đúng, ta có chuyện muốn nói cho nàng biết.”

Tô Định Tuệ đứng dậy rót cho chàng ta một chén trà.

Vương Bách Chu nhận lấy bhưng không uống, chàng ta do dự một lúc rồi nói: “Ôi chao, ta nói thẳng đây! Phiền chết đi được! Nàng cũng biết Phương phu nhân và mẫu thân ta là bạn thân, chuyện tìm chồng cho nàng bà ấy đã nói với mẫu thân ta rồi, chắc là cả yêu cầu gì đó cũng nói rồi nhỉ. Hôm qua mẫu thân vào cung diện kiến Thánh nhân, Hoàng hậu nương nương và bà ấy không biết nói chuyện gì, lại nói đến chuyện hôn sự của nàng, Hoàng hậu nương nương liền nói muốn đứng ra làm mai, sẽ sớm gọi mẫu thân nàng vào cung.”

“Hoàng hậu muốn làm mai chuyện gì?” Tô Định Tuệ có một dự cảm chẳng lành, kéo chiếc khăn choàng trên khuỷu tay lại quấn quanh mình.

Vương Bách Chu ngại ngùng liếc nhìn nàng: “Hình như là… vị Thục Vương rất giỏi đánh trận đó. A Tuệ, nàng đừng trách mẫu thân ta, bà ấy tuyệt đối sẽ không chủ trương chuyện này đâu, bình thường ở nhà bà ấy còn niệm là nếu không phải ta quá vô tri thì cưới nàng về nhà chúng ta cũng tốt, đỡ phải lỡ đâu bị người khác bắt nạt!”

“Tạ a di đối đãi với ta không cần nói nhiều, trong lòng ta tự hiểu rõ. Chỉ là chuyện huynh vừa nói, có đáng tin không? Tạ a di tự miệng nói với huynh sao?”

Tô Định Tuệ thực sự hơi không tin chàng ta, đương nhiên cũng vì chuyện này quá sức khó tin. Với cái thân thể bệnh tật ai cũng biết của nàng, đừng nói làm tông phụ (vợ cả của dòng họ lớn), gia đình nào có đông con trai một chút nàng cũng không đi được, đi rồi chỉ sợ còn nằm liệt giường sớm hơn cả cha mẹ chồng, chỉ biết chờ người hầu hạ. Thục Vương là dòng dõi hoàng tộc quý tộc, dù có nguy hiểm đến tính mạng, nàng dù không có ý lấy chồng nhưng theo con mắt thế tục mà nói, thực sự không thể với tới, cũng không xứng để kết hôn.

Hoàng hậu nương nương nhìn qua không phải là người hồ đồ, sao lại làm mai chuyện như vậy?

Vương Bách Chu lại thì thầm: “Nàng đừng không tin, có vài lời ta lén lút nghe được sau lưng mẫu thân ta, bà ấy tưởng ta đi rồi, thực ra ta vẫn đang ở sau bình phong đốt hương. Mẫu thân ta nói, Hoàng hậu nương nương không ưa dáng vẻ ngang ngược của Quý phi nương nương, bản thân vào cung được sủng ái còn chưa đủ, cả ngày cứ nghĩ đến chuyện bán nữ nhi cầu vinh, đem cháu gái mình tứ tán gả cho người khác, gả một công gia một hầu gia chưa đủ, lần này còn nhắm vào Thục Vương, muốn làm Thục Vương phi.”

“Thánh nhân làm mai, chính là muốn phá hoại hôn sự giữa Thục Vương và nhà Lý Quý phi?” Tô Định Tuệ bất lực thở dài: “Đây là chuyện gì vậy chứ.”

“Nhưng mà…” Vương Bách Chu lại không hề lo lắng: “Ta thấy Thục Vương điện hạ không phải là người dễ bị người khác sắp đặt, chỉ cần nàng không muốn, đi làm bộ làm tịch một chút là không sao cả.”

“Huynh đã gặp chàng ấy chưa?”

“Coi như… gặp rồi?” Vương Bách Chu rụt cổ, không kể chuyện mình trước đó bị mấy tên du côn không rõ thân phận trùm bao bố đánh trong hẻm, rồi được người khác cứu. Thật quá mất mặt. Nhưng khi chàng ta mạnh dạn nói sẽ báo đáp bằng bảo vật, người bên cạnh vị đó nói không cần, phủ Thục Vương không thiếu những thứ đó.

Chàng ta lúc này mới biết người đứng đầu trông như tiểu bạch kiểm kia chính là Thục Vương, trách gì lại là quân thần trên chiến trường, cách vài chục bước chân đã có thể bắn tên làm đứt cánh tay người.

Tô Định Tuệ bình tĩnh lại suy nghĩ, lông mi khẽ rũ.

Nàng vốn đã cho rằng việc ngoại tổ phụ đột nhiên rời đi chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến vị Thục Vương này. Nghĩ lại, việc có cơ hội gặp Thục Vương chưa chắc đã là chuyện xấu.

Vài ngày sau, Hoàng hậu quả nhiên triệu Phương phu nhân vào cung. Đợi bà trở về, gương mặt đầy lo lắng nói với Tô Định Tuệ, bảo nàng ngày mốt đi chùa Bạch Mã một chuyến, gặp ai cũng đừng nói ra, cứ coi như đi giải khuây. Nếu quý nhân muốn nàng nói chuyện cùng, nàng phải ứng phó thật tốt, tuyệt đối đừng thất lễ.

Tô Định Tuệ giả vờ không biết sẽ gặp ai, gật đầu đồng ý.

Đến ngày đó, Phương phu nhân đưa nàng đến ngoài chùa Bạch Mã. Nàng xuống xe ngựa, Xuân Liễu phía sau cũng bị chặn lại ở cổng hậu viên, thực sự chỉ để nàng một mình vào trong.

Nhưng đó cũng là một cái đình, bốn mặt thông gió, người cũng không ít, không phải là nơi riêng tư dành cho nam nữ.

Nàng vén váy, bước đi vững vàng lên bậc đá. Đến trong đình, có một người đang đứng quay lưng lại với nàng, dáng người cao lớn, trên eo đeo kiếm.

“Tham kiến quý nhân.” Tô Định Tuệ khẽ cúi người hành lễ.

Người đó quay người lại, đôi mắt đen láy như nước sơn khẽ cụp xuống: “Không cần đa lễ, Tô tiểu thư mời ngồi.”

Tô Định Tuệ ngẩng đầu, khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không tránh khỏi có chút kinh ngạc.

Đây chính là Thục Vương sao?

Khác xa so với những gì nàng tưởng tượng.

Cũng quá trắng trẻo và tuấn mỹ.

Tuy nhiên, truyền thuyết nói rằng mẫu thân hắn là mỹ nhân đất Thục, cũng không trách sao chàng lại có làn da trắng lạnh như sương mù đất Thục sinh ra.

Khí chất lại nằm giữa thiếu niên và thanh niên, pha trộn thành một phong thái rất thanh nhã. Nếu không phải dáng người cao lớn, luôn mang kiếm bên mình, ra vào đều có tùy tùng thì với vẻ đẹp "dễ bắt nạt" như Phan An này, e rằng sẽ bị người ta bắt làm rể ở bảng vàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play