Vừa vào nhà từ cửa sau, đi vòng qua sân trồng hoa theo mùa, Tô Định Tuệ vẫn trong bộ dạng cậu bé áo xanh vừa nãy. Các gia nhân qua lại đều coi như không thấy, chỉ lo làm công việc trong tay mình.

Tô Định Tuệ vừa đặt chân vào khuê phòng, Xuân Liễu liền đón lên, vội vàng giúp nàng thay quần áo, rửa mặt tiện thể kể cho nàng biết sau khi vấn an buổi sáng, phu nhân lại sai Bảo Yến đến, muốn mời nàng qua bàn bạc vài chuyện.

Tô Định Tuệ vừa rửa tay bằng xà phòng vừa hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi đã nói gì với nàng ta?”

Xuân Liễu cười đưa khăn mặt: “Còn nói gì được nữa ạ? Cũng chỉ nói đúng như tiểu thư đã dặn dò, rằng tiểu thư sau khi vấn an trở về cảm thấy mệt mỏi, sức lực không còn, hiện đã nghỉ ngơi rồi. Lão gia tử cũng nói, bảo tiểu thư nên nghỉ ngơi nhiều, ít đi lại. Phu nhân vốn thương tiểu thư, nghe vậy không có lý do gì mà không đồng ý, Bảo Yến lại thân với chúng ta nên liền quay về như cũ.”

Tô Định Tuệ lau tay, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời còn xa mới đến giờ thắp đèn. Vội vàng đi gặp mẫu thân, e rằng sẽ khiến bà nghi ngờ.

Quả thật là nàng đã vội vàng rồi, nghe nói mẫu thân đang xem mắt tìm mối, nàng nhất thời mất bình tĩnh, lòng rối như tơ vò.

Như ngoại tổ phụ đã nói, nương đối xử với nàng thực ra rất tốt, mọi thứ từ ăn uống đến đi lại, mặc ở đều rất chu toàn cho nàng. Đặc biệt là bệnh tình của nàng, mẫu thân đã mời không biết bao nhiêu danh y đến khám, không để nàng phải chịu chút tủi thân nào.

Nhưng trước mười tuổi, nàng ở lại quê nhà Lư Châu, lớn lên cùng bà nội, không đi theo phụ mẫu đến huyện Kiến Xương nhậm chức. Đến Biện Kinh năm mười tuổi, nàng và mẫu thân gần như là người xa lạ, cả hai đều không hiểu nhau. Với phụ thân cũng vậy.

Thực ra trong lòng nàng, quan hệ mẫu tử cũng tốt như quan hệ phụ tử. Phụ thân bận rộn công vụ, mỗi ngày đi lại giữa Giám sát viện và nhà. Quan hệ phụ tử như quân tử chi giao, lễ độ mà không can thiệp vào nhau.

Nhưng mẫu thân đã bỏ rất nhiều công sức để hàn gắn tình mẫu tử, có lẽ do bản tính nàng lạnh nhạt, luôn không đạt được sự thân mật mà mẫu thân mong muốn. Nàng không cảm thấy sao nhưng mẫu thân lại rất tổn thương, càng làm đủ thứ để bù đắp cho nàng.

Xem ra chuyện hôn sự cũng là sự bù đắp mà mẫu thân muốn làm.

Tô Định Tuệ nhíu mày, rồi lại lập tức buông lỏng.

Nàng không phải kiểu người dễ bị vướng bận bởi những chuyện vụn vặt. Vì vẫn còn thời gian, chi bằng dành cho những việc mình yêu thích. Thế là nàng ngồi lên sập, sai Xuân Liễu lấy bộ Văn Khôi Mạch Án của Tần Văn Khôi ra. Nàng nâng chén trà, vừa nhấp nháp vừa lật xem.

Đến lúc thắp đèn, nàng đã đọc được năm sáu phần mười tập bệnh án. Khép sách lại, đặt chén trà xuống, nàng đứng dậy sửa sang xiêm y đi đến thượng phòng.

Phương phu nhân cười tươi ngồi bên bàn tròn, gọi nàng lại. Đợi nàng đến, bà nắm lấy tay nàng xem có lạnh không, còn săm soi sắc mặt nàng, không bỏ qua chút thay đổi nào.

Nhưng kết quả lại khiến bà thất vọng, khuê nữ mà bà ngày ngày tốn công chăm sóc vẫn mang vẻ khí huyết bất túc, giống hệt các cử nhân đọc sách cắm đầu cắm cổ suốt ngày, mí mắt cứ sụp xuống.

Bà gặng hỏi: “A Tuệ, mấy ngày nay ngoài nghỉ ngơi ra, con còn làm gì nữa?”

Tô Định Tuệ đáp: “Ngoại tổ phụ bảo con đi y quán hai chuyến.”

“Phụ thân cũng thật là, cứ bắt con đi đến đó. Người ra vào đông đúc, thân con lại yếu ớt, lỡ có va chạm gì thì sao?” Phương phu nhân không vui, sắc mặt sa sầm: “Ông ấy còn cứ nói bên tai ta chuyện con học y, tuy là nói đùa nhưng cũng quá là không giữ già. Học y vừa khổ vừa mệt, học đến cuối cùng chỉ sợ còn lạnh cả tim gan, sống chết của ai cũng coi nhẹ, có gì hay ho đâu?”

Tô Định Tuệ không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Mẫu thân hôm nay chuẩn bị món gì vậy ạ?”

Phương phu nhân sai người bưng các món ăn lại gần để nàng xem rồi yên tâm. Bà nói không có thịt bò, thịt dê, thịt vịt, đồ chiên rán hay đồ ngâm muối, những món nàng không ăn được bà sẽ ghi nhớ trong lòng.

Tô Định Tuệ nói: “Mẫu thân biết con không có ý đó.”

Phương phu nhân chỉ nói: “Là con biết ý ta, cố tình giả vờ không hiểu trước. Thật sự nghĩ ta không biết con và lão già kia đang bày trò gì sao? Ta nói cho con biết, không có cửa đâu! Chỉ cần ta còn sống một ngày, còn là mẫu thân con một ngày thì con đừng hòng! Học y có gì tốt? Học đến nỗi lòng dạ lạnh như tiền, thê tử chết ngay trước mặt mà còn quay đầu bỏ đi!”

Bà càng nói càng kích động, bao nhiêu oán hận tích tụ bao năm ẩn chứa trong từng câu từng chữ như đang khóc than với ai đó.

Tô Định Tuệ chỉ biết lặng im.

Chuyện của bậc trưởng bối nàng không có quyền can thiệp, ai đúng ai sai đã khó mà nói rõ. Lúc đó ngoại tổ phụ rời đi là vì có bệnh nhân cần cứu. Đối với người làm y, người đã khuất thì đã khuất, điều có thể làm chỉ là cố gắng bảo toàn người sống. Trong mắt mẫu thân, ông ngoại quá vô tình, khi thê tử vừa trút hơi thở cuối cùng, nữ nhi khóc lóc muốn ông ở lại đừng đi thì ông lại bỏ đi, sau đó mấy năm cũng chìm đắm vào y đạo, không hề để tâm đến nữ nhi duy nhất do người thê tử đã khuất để lại.

“Mẫu thân, như vậy không tốt cho sức khỏe của người.” Tô Định Tuệ gõ nhẹ vào lưng bà, thủ pháp chuyên nghiệp, lực đạo vừa phải.

Phương phu nhân sững sờ một chút, rồi mạnh bạo đẩy nàng ra, trên khuôn mặt còn vương vấn oán hận, bà trút hết oán hận đó lên nàng: “Ta quả nhiên không đoán sai, con vẫn là…” Bà đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhếch môi châm biếm: “Đúng vậy, làm sao con hiểu được? Lão già đó đối xử với con tốt như vậy mà, con làm sao có thể tưởng tượng ra bộ mặt khác của ông ấy chứ, thật đúng là một ngoại tổ phụ và ngoại tôn nữ tốt biết bao! Nhưng ta nói cho con biết, đừng có hòng! Người khác làm quan còn phải chịu tang cha mẹ ba năm đó, nếu con không nghe lời, cứ khăng khăng học cái này, ta cũng không phải là không có cách…”

Tô Định Tuệ không hề nhíu mày, nhìn thẳng vào bà nói: “Mẫu thân muốn tìm cho con một gia đình để gả đi, có phải vì chuyện này không?”

Giọng nàng rất chắc chắn.

Phương phu nhân lập tức ngậm miệng, hít thở vài hơi, nói đây là hai chuyện khác nhau.

“Ta là mẫu thân con, ta tuyệt đối sẽ không hại con.” Giọng bà hơi khàn, xen lẫn sự mệt mỏi sau khi đã dùng hết sức lực.

“Trước hết cứ ăn cơm đi, mẫu thân. Xem ra phụ thân sẽ về muộn, có lẽ đã dùng cơm ở sảnh rồi cũng không chừng.”

Lời Tô Định Tuệ vừa dứt, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ. Đại nhân Tô Hy Quang vừa tan làm, mặc nguyên bộ quan phục, chưa kịp cởi ra đã ngồi vào bàn ăn. Trong sảnh, đôi lông mày nghiêm nghị của ông giờ đã dịu xuống, ông mỉm cười nhìn hai người nói: “Sao lại mắt như gà ốm vậy? Hai mẫu tử cãi nhau à? A Tuệ, con chọc giận mẫu thân con sao?”

Ông vừa nhìn đã nhận ra hai người lại giận dỗi nhau, thậm chí còn đoán được nguyên nhân. Nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, ông cười hòa giải: “Tuy hai vị đều ở tuổi đôi tám, tuổi tác không chênh lệch là bao nhưng làm phụ thân ta cũng phải nói A Tuệ một câu. A Tuệ, nương con bận rộn hơn con nhiều, nàng ấy phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Ai ra ngoài mà không tấm tắc khen Phương phu nhân quản lý phủ quy củ nghiêm chỉnh, không sai nửa phần, ai cũng nói làm phụ thân ta cưới được hiền thê, làm phụ thân đi đường cũng cảm thấy vẻ vang gấp bội! Còn con thì, hiểu chuyện thì có hiểu chuyện đấy nhưng gánh nặng trên vai không bằng mẫu thân con đâu, còn không mau bày tỏ chút lòng hiếu thảo với nương con đi?”

Tô Định Tuệ thuận nước đẩy thuyền, đưa chén canh gà do Xuân Liễu múc đến trước mặt Phương phu nhân: “Mẫu thân dùng đi ạ.”

Đại nhân Tô vội nói: “Thế mới đúng chứ! Phu nhân, canh knữ nhi hiếu kính mà nàng không nếm thử một miếng sao?”

Phương phu nhân lườm ông: “Ông chỉ giỏi làm hòa!”

Đại nhân Tô cũng nếm thử một ngụm canh do Bảo Yến múc, giãn mày giãn mặt thưởng thức: “Vẫn là canh ở nhà ngon nhất, mặn ngọt vừa đủ, không như bữa cơm ở sảnh kia. Đầu bếp từ Tứ Xuyên đến, khẩu vị rất nặng, cho muối vào không tiếc tay, khiến cả buổi chiều ta uống liền bốn năm ấm nước mà vẫn khát!”

Phương phu nhân vội hỏi: “Đầu bếp người Lư Châu lần trước đi rồi sao? Ăn không ngon thì làm sao bây giờ? Hay là buổi trưa thiếp sai người đưa cơm vào, chàng tìm ai đó đón ở bên ngoài nhé?”

“Không cần đâu, không cần đâu” Đại nhân Tô liên tục lắc đầu: “Phu nhân có lòng ta biết. Nhưng mọi việc không thể tạo tiền lệ, trong nha môn cũng có một số người trẻ tuổi, gia cảnh không khá giả hoặc là người Tứ Xuyên, họ ăn cơm ở sảnh rất tốt. Nếu ta lại mang cơm nhà vào ăn thì những người trẻ tuổi này phải làm sao? Hơn nữa, nếu ta không đi ăn, đầu bếp dưới bếp biết được lại bày trò, đổi món thịt thành loại kém hơn để đối phó, những người trẻ tuổi đó lại sẽ tố cáo đến ta. Phiền phức lắm.”

Phương phu nhân bực bội lẩm bẩm: “Chỉ mình chàng nghĩ nhiều. Thiếp nghe các phủ khác nói, quan từ thất phẩm trở lên là tự chuẩn bị bữa ăn rồi, ai còn đi ăn cơm ở nha môn nữa, riêng chàng lại thích điều đó! Trước kia có đầu bếp Lư Châu còn đỡ, đổi sang người này xem chàng làm sao!”

“Đương nhiên là buổi tối về nhà phải ăn bù thật nhiều rồi! Phu nhân, món bí non xào hôm nay ngon thật đấy, vừa tươi vừa ngọt!” Ông gắp một đũa vào bát bà ấy.

Phương phu nhân vừa chê bai vừa ăn.

Tô Định Tuệ lặng lẽ ăn cơm, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình. Ăn xong, nàng liền chuẩn bị trở về.

Vừa bước ra, khi đi ngang qua cửa sổ thượng phòng, nàng nghe thấy mẫu thân hỏi: “Phu quân, trong số những người trẻ tuổi chàng vừa nói đó, có ai gia thế trong sạch, nhân phẩm đoan chính mà còn chưa kết hôn không?”

Bước chân Tô Định Tuệ chậm lại một chút nhưng nàng không nghe thấy câu trả lời của phụ thân.

Đợi một lúc, nàng vẫn rời đi.

Tối đến, khi tắm xong đang vắt khô tóc, nàng lại nghĩ đến chuyện này.

Xem ra mẫu thân thật sự như lời Vương Bách Chu nói, muốn gả nàng đi càng sớm càng tốt, để chặn đứng con đường hành y của nàng.

Nhưng mà… người mẫu thân đã ưng ý, chắc hẳn sẽ khó mà ưng một cô nương bệnh tật ốm yếu làm thê tử phải không?

Vậy thì nàng vẫn chưa thực sự nguy hiểm lắm.

Tô Định Tuệ gác chuyện này sang một bên, nàng lại cầm tập bệnh án trên tay lên xem.

Sáng sớm hôm sau, sau khi vấn an xong nàng lại đến y quán, cánh cửa bên ngoài vẫn chưa được dỡ bỏ hoàn toàn, chỉ hé một khe hở vừa đủ cho người ra vào.

“Sư phụ không có ở đây sao?” Tô Định Tuệ tìm thấy học trò tên là Minh Thạch mà nàng đã gặp hôm qua đang dùng cành liễu đánh răng ở hậu viện, nàng hỏi một câu.

Minh Thạch vội vàng súc miệng xong nói: “Sư huynh, huynh đến rồi! Nửa đêm hôm qua có người gõ cửa cầu y, đưa sư phụ đi mất rồi! Bọn người đó ngay cả ngựa cưỡi cũng không tầm thường, mỗi vó ngựa đều bọc sắt, tiếng vó lóc cóc nghe đáng sợ lắm! Thế mà đến sáng rồi vẫn chưa về!”

“Minh Thạch!”

Cậu vừa dứt lời thì lại nghe thấy có người gọi mình từ bên ngoài, vừa nghe đã mừng rỡ nói: “Là sư phụ!”

Tô Định Tuệ vội vàng cùng cậu ra tiền sảnh.

Người đến ngoài lão Phương ra còn có một người đeo kiếm trông như tướng quân, hắn hành quân lễ. Thấy bọn họ đến chỉ khẽ gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Tô Định Tuệ vội vàng đỡ ông lão Phương ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp vai cho ông: “Ngoại tổ phụ bận rộn cả đêm, vất vả rồi.”

Lão Phương tựa vào lưng ghế, nghĩ đến người thanh niên có thân phận đặc biệt kia, ông lại lắc đầu nói: "Vất vả thì chẳng thấm vào đâu, phiền phức, đây mới là phiền phức lớn!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play