Ike Hioso đem điện thoại trả lại chỗ cũ, đây là…
Hoài nghi ba mẹ cậu có bệnh tâm lý?
“Bác sĩ Fukuyama, nằm viện có ích nhưng không tiện nghi……”
“Quả nhiên có tinh thần di truyền bệnh sử sao?” Fukuyama Shiaki thần sắc ngưng trọng chút, khuyên nhủ, “Phát hiện vấn đề phải trị liệu kịp thời……”
“Không, ý tôi là…” Ike Hioso lấy nhất quán bình tĩnh miệng nói, “Làm ơn buông tha bọn họ, nếu người một nhà đều vào hết, ai đóng viện phí?”
Fukuyama Shiaki nghẹn, hoãn hoãn, “Cũng không nhất định yêu cầu nằm viện, chúng ta cũng có thể thông qua nói chuyện giải quyết vấn đề, nói như vậy, đối với khôi phục của cậu nói không chừng cũng có chỗ lợi.”
“Tôi không ý châm chọc, bất quá có chút tò mò, xem ai cũng có vấn đề có phải bệnh nghề nghiệp không?” Ike Hioso hỏi lại.
“Xem đúng là vậy.” Fukuyama Shiaki suy nghĩ một chút, không phủ nhận đây là bệnh nghề nghiệp, đột nhiên hỏi, “Cậu Ike, xin hỏi ngày mai là mấy tháng mấy ngày?”
Ike Hioso nhìn thoáng qua lịch trên tường, hôm nay là ngày 21 tháng 8, “Ngày 22 tháng 8.”
Fukuyama Shiaki sửa đúng, “Ngày mai là ngày 11 tháng 8, xem ra phương diện cảm giác thời gian vẫn có chút vấn đề.”
Ike Hioso: “……”
Do dự lật bàn 0.01 giây…… Được rồi, bác sĩ Fukuyama trừ bỏ bệnh nghề nghiệp có hơi quá, bản thân là bác sĩ tốt có trách nhiệm.
"Ừm…… Bất quá cũng không cần phải gấp gáp, không cần trốn tránh,” Fukuyama Shiaki một bên lấy sổ ghi lại, một bên trấn an nói, “Từ từ sẽ tốt.”
Ike Hioso: “……”
Mặt vô biểu tình x2……
"Ừm.” Fukuyama Shiaki ghi lại, cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Ngày mai chúng ta thử lại một lần.”
Ike Hioso rất muốn nói một câu ‘Bỏ đi, từ bỏ đi, không cần trị’, phỏng chừng thốt ra lời này, lại sẽ bị rót tiếp nồi canh gà thơm nồng khuyên giải an ủi, đơn giản đổi đề tài, “Tôi xin ra ngoài một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?”
“Đi mua hai quyển sách.”
“Nội dung sách tôi phải biết, được chứ?”
“Tính toán mấy giờ trở về? Tôi giúp cậu đăng ký ra ngoài.”
“5 giờ buổi chiều.”
“Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, nhớ mang dù."
……
Ra ngoài phải xác định thời gian trở về, phải có người đi cùng.
Đây là kiếp Ike Hioso sống ở bệnh viện tâm thần.
Đi cùng ra ngoài chính là một nam bác sĩ, Kitagawa Yasutatsu.
Tuổi còn trẻ, một thân tây trang màu đen chỉnh tề, vẻ ngoài ít nói cười, chi tiết này cho biết được cậu ta là tay mơ mới vào làm ở bệnh viện.
“Bác sĩ Kitagawa, anh trông khẩn trương?” Ike Hioso thuận miệng hỏi một câu, ôm sách đã chọn tốt đến quầy thu ngân.
Kitagawa Yasutatsu lập tức phản bác, “Không có.”
Ike Hioso lại yên lặng cho đối phương một nhãn dán ‘ tay mơ ’ so với ông lão bán bánh quẩy tùy thời có thể cười tủm tỉm Fukuyama Shiaki còn kém xa, “Đừng khẩn trương, tôi sẽ không đánh anh, luôn duy trì lý trí.”
Kitagawa Yasutatsu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới lưu ý liếc mắt sách Ike Hioso lấy.
Bên trái một đống: 《 Tâm lý học dẫn luận 》, 《 Đo lường tính cách 》, 《 Dị thường tâm lý học 》, 《 Thực nghiệm tâm lý học 》, 《 Môn thống kê tâm lý môn 》, 《 Tâm lý trắc lượng học 》……
Bên phải một đống: 《 Định luật Murphy 》, 《 Phân tích nhân loại phá hư tính 》, 《 Lý luận tam giảng 》, 《 Nghiên cứu bệnh tâm thần 》, 《 Phân tích giấc mộng 》, 《 Lý luận cảm quan tri giác cống hiến 》, 《 Tội phạm cùng cá tính 》, 《 Nói dối 》……
Kitagawa Yasutatsu: “!”
Σ(っ°Д°;)っ
Cậu muốn làm gì? Muốn làm gì!
“Đưa đến đây.” Ike Hioso tính tiền, đẩy hai chồng sách sáng một bên, viết địa chỉ lên trên giấy, đưa cho nhân viên cửa hàng, “Dư lại dùng thùng giấy gói lại đưa đến nơi này, không cần nói trực tiếp đặt ở chỗ bảo vệ ở chung cư cứ đặt trước cửa vào.”
“Tốt!” Nhân viên cửa hàng hai tay tiếp nhận, “Chiều nay khoảng ba giờ có thể giúp anh đưa đến!”
Ike Hioso gật đầu, chỉ lấy cho mình hai quyển rồi ra cửa.
《 Phân tích giấc mộng 》 cùng 《 Tâm lý học dẫn luận 》.
Kitagawa Yasutatsu vội theo đi ra ngoài, “Khụ, cậu Ike, cậu mua những quyển sách đó……”
“Loại sách này không thể xem sao?” Ike Hioso bình tĩnh hỏi.
“Kia cũng không phải, bất quá……” Kitagawa Yasutatsu chần chờ, “Ừm…… Tôi cũng không rõ ràng lắm, phải đợi trở về hỏi lại tiền bối Fukuyama.”
Ike Hioso gật đầu, lúc sau liền chuyên tâm ở giao lộ chờ đèn xanh.
Kitagawa Yasutatsu trong lòng rơi lệ đầy mặt, rõ ràng hai người sóng vai đứng, cậu còn mặc âu phục chính trang, mà Ike Hioso chỉ một thân trang phục nhẹ nhàng, nhưng như thế nào cảm giác cậu càng giống tiểu tùy tùng của Ike Hioso?
Chẳng lẽ đây gọi là khí tràng?
Không khoa học, tuyệt đối không khoa học, rõ ràng cậu mới là bác sĩ……
Bầu trời đột nhiên mưa bay lả tả.
“Haizz? Trời mưa?” Người qua đường bên cạnh chờ đèn xanh duỗi tay tiếp những hạt mưa.
Đèn xanh chuyển, phía sau một đôi tình lữ cho nhau oán giận, bước nhanh qua.
“Đã nói hôm nay trời sẽ mưa, anh vậy mà không mang theo dù.”
“Em không phải cũng không mang sao?”
“May mắn có tiền bối Fukuyama nhắc nhở……” Kitagawa Yasutatsu vẻ mặt may mắn cảm khái, cúi đầu từ túi xách lấy ra hai cây dù, “Cậu Ike, nếu không che được, sách để tôi giúp cậu cất trước.”
“Làm phiền anh.” Ike Hioso thu hồi ánh nhìn về phía không trung, tiếp nhận ô che mưa, đem sách đưa cho Kitagawa Yasutatsu.
Mưa càng rơi càng lớn, bầu trời âm u lại tối sầm.
Người không mang dù đi đường cúi đầu vội vàng chạy, bước chân nhanh dẫm lên mặt đường đang tích nhiều nước mưa.
Một đường đi qua, người trên đường cũng càng ngày càng ít, dọc lối đi bộ, một thân ảnh nho nhỏ bọc áo blouse trắng không phù hợp, cúi đầu, đỡ tường, đi chân trần lảo đảothong thả mà đi.
Ike Hioso nhìn bóng người kia, dừng lại bước chân.
Kitagawa Yasutatsu nghi hoặc đi theo nhìn lại, “Đứa bé kia……”
Giây tiếp theo, người nho nhỏ bị góc áo blouse trắng vướng một chút, té ngã vào vũng nước vừa, mái tóc màu trà vốn bị xối ướt lại dính không ít nước bẩn.
Ike Hioso trong lòng thở dài, vẫn là hướng Haibara Ai đi tới.
Tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tiểu loli té ngã ở trong mưa, rất thương tâm……
Haibara Ai giãy giụa đứng lên, dùng tay áo ướt đẫm lau nước mưa trên mặt, vừa mới chuẩn bị tiếp tục đi, liền phát hiện con đường phía trước bị người ngăn trở, ngước lên.
Trong mưa, hai chàng trai thân hình cao gầy cằm ô màu đen che mưa, đứng ở trước mặt.
Một cái thoạt nhìn thành thục, ăn mặc chỉnh tề âu phục đen, sơ mi trắng, tóc đen, tấc đầu, thần sắc nghiêm túc.
Một người khác khi cô quan sát xem ra là người chiếm vị chí chủ đạo, thoạt nhìn khá trẻ cũng là một thân trang phục màu đen.
Áo khoác màu đen kéo khoá cao, rộng thùng thình cổ áo đứng lập, có chút che đi khuôn mặt, mái tóc màu đen ngắn nhu hòa mượt mà, một đôi mắt tím nhạt bình tĩnh đạm mạc, rũ mắt nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ là người của tổ chức?
Bị, bị phát hiện rồi sao……
Haibara Ai sắc mặt tái nhợt, cứng nhắc tại chỗ, ngơ ngẩn ngửa đầu cùng Ike Hioso đối diện, trong mắt tràn đầy hoảng loạn cùng cảnh giác.
Ike Hioso phát hiện cảm xúc loli Ai không đúng, cúi đầu nhìn quần áo của mình một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua Kitagawa Yasutatsu, hôm nay ra cửa thật đúng là thú vị, hai người một thân đen thui, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Haibara Ai, “Em muốn đi đâu, anh giúp em.”
Haibara Ai: “……”
Cảnh giác nhìn chằm chằm.
Loại ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm ánh mắt…… Hỏi cô đi chỗ nào có lẽ là thật, nhưng nói giúp cô, đang châm chọc cô chật vật sao?
Người bên cạnh thần sắc ‘Tôi không dễ chọc’ Kitagawa Yasutatsu thoáng hòa hoãn một chút, ho khan một tiếng, cười nhắc nhở nói, “Cậu Ike tiên sinh, cậu làm cô bé sợ, đối với bé gái nên cười một cái, đừng luôn nghiêm mặt.”
Haibara Ai: “……”
Tiếp tục cảnh giác nhìn chằm chằm.
Hai tên này……Đang cố ý cười nhạo cô à?
“A…… Phải không.” Ike Hioso không tỏ ý kiến, cậu đại khái có thể đoán được, hiện tại Haibara Ai trừ bỏ người từng bị thu nhỏ, Kudo Shinichi có thù oán với tổ chức, những người khác ai cũng không tin được.
Càng đừng nói bọn họ cả người màu đen, rõ ràng kích thích thần kinh của loli Ai lúc mẫn cảm nhất……
Haibara Ai không thể nhịn được nữa, sớm hay muộn cũng chết, không muốn tiếp tục bị hai tên cười nhạo, thở dài một hơi, thân thể tuy rằng yếu ớt, nhưng tthanh âm vẫn tràn ngập lạnh lẽo, “Cười nhạo đủ rồi thực hiện nhiệm vụ các người chấp hành đi, hai tên……”
Bị ánh mắt điểm danh Ike Hioso: “……”
“Không phải thành viên của bên ngoài?” Haibara Ai nhìn Ike Hioso, cô tuy rằng không có thuật đọc tâm, nhưng mơ hồ cảm giác được uy hiếp trên người Ike Hioso, lại dựa vào ánh mắt lạnh nhạt ánh đối ứng tâm tính, nếu không phải trong tổ chức sao lại không giống như thành viên bên ngoài.
Là…… Thành viên có biệt danh? Là ai?
“Bất quá cũng không cần biết.” Haibara Ai thần sắc bình tĩnh trở lại, “Động thủ đi.”
Kitagawa Yasutatsu không hiểu ra sao, “Oio, cô bé, em đang nói cái gì vậy? Từ từ! Cậu Ike, cậu……”
Ike Hioso đã ôm Haibara Ai lên, một tay bung dù, một tay ôm người, “Em ấy kêu tôi động thủ.”
“Không phải, chính là……” Kitagawa Yasutatsu nghẹn lời.
Kêu cậu động thủ, cậu lthật sự ‘động thủ’?
“Anh còn không phát hiện sao, trạng thái cùng thân thể em ấy không thích hợp,” Ike Hioso duỗi tay sờ soạng trán Haibara Ai, “Quả nhiên có chút phát sốt, đưa em ấy đi bệnh viện thì tốt hơn.”
Kitagawa Yasutatsu cũng nghiêm túc, lấy di động tìm tòi, “Tôi xem một chút bệnh viện gần nhất ở nơi nào…… Cô bé, nhà em ở đâu? Nhớ rõ số điện thoại ba mẹ không?”
Haibara Ai ngẩn người một chút, cô hình như…… Hiểu lầm hai người này?
Bất quá, người tổ chức có lẽ sẽ ở phụ cận tìm kiếm, cô cần phảo rời khỏi khu vực này……
“Không, không được……” Haibara Ai tay phải nắm chặt tay áo Ike Hioso, ngẩng đầu ánh mắt nghiêm túc mà dọa người nhìn Ike Hioso, “Không thể đi bệnh viện!”
Ike Hioso hiểu rõ, khả năng chạy không được bao xa, “Không thì tới nhà tôi?”
“Không được!”
“Không được!”
Haibara Ai cùng Kitagawa Yasutatsu trăm miệng một lời.
Haibara Ai trầm mặc, cô không thể liên lụy những người khác.
Kitagawa Yasutatsu nghiêm túc khuyên nhủ, “Cậu Ike tiên sinh, thời gian ra ngoài chỉ tới 5h buổi chiều, hiện tại chỉ còn một tiếng, cậu cần phải đi trở, hay là đưa cô bé đi bệnh viện thì tốt hơn, hơn nữa tốt nhất liên hệ người nhà cô bé một chút, người nhà cô bé phát hiện không thấy sẽ lo lắng…… Cô bé, em còn nhớ rõ phương thức liên hệ người trong nhà chứ? Ách, cô bé?”
Ike Hioso ôm Haibara Ai nhắm mắt hôn mê: “Đã ngất rồi.”
Kitagawa Yasutatsu: “……”
Là anh ta nói nhiều à?