Dưới tàng cây, ghế dài.

Vẫn là chỗ cũ.

Ike Hioso trên đường quay lại, thuận tiện cầm một tờ báo, ngồi xuống lật xem.

Nếu xác định là thế giới thám tử lừng danh Conan, dù sao nhàn rỗi cũng nhàm chán, không bằng nhìn xem tuyến thời gian hiện tại.

Hẳn có thể lấy được một chút tin tức từ thời sự.

Tin báo gần nhất, không đưa tin về Kudo Shinichi.

Như vậy tính xác suất, hẳn bị ép uống thuốc thu nhỏ.

Có tin liên quan tới Mori Kogoro, tiêu đề đầu tiên hai ngày trước.

“Tác giả trinh thám cùng thám tử va chạm: Tác giả Shinmei Nintaro hệ liệt thám tử Samonji qua đời, thám tử lừng danh Mori Kogoro dựa vào tác phẩm giải ám hiệu!”

Dựa vào thời gian tương đối sớm?

Cũng không biết thế giới này dựa vào thời gian manga anime, hay là truyện tranh……

Nếu dựa vào truyện tranh, lúc này Haibara Ai đã lên sân khấu, nếu tuyến thời gian manga anime, phỏng chừng còn cần thêm một đoạn thời gian.

Cậu đối với loli này có chút tò mò……

Ike Hioso hơi suy nghĩ một chút.

Dựa theo tổ chức thần bí tác phong hề hề kua, phỏng chừng đối ngoại không bại lộ nhiều ít tình huống, nói cách khác, thành viên tổ chức không có khả năng treo thưởng tiền, ít nhất công khai bên ngoài số tiền thưởng.

Mà Sherry = nhân viên nghiên cứu = trạch nữ không danh khí……= không đáng giá tiền!

Ân…… Đây là tư duy kiếp trước làm phu quét đường.

Phu quét đường, lại bị gọi là thợ săn tiền thưởng, chủ yếu công tác bắt giữ một ít tộ phạm cực kỳ hung ác, giao cho cảnh sát hoặc chính phủ.

Lúc tiến hành rửa sạch hành động, cần thiết trước đến Cục điều tra quốc tế nhận giấy phép.

Theo lý mà nói, kiếp trước cố thổ thực an toàn, cơ hồ không cần sống bằng nghề nghiệp này.

Nhưng cậu vẫn đi làm……

Một năm noi, có bảy đứa trẻ ghé vào cùng nhau, lớn nhất mười tuổi, nhỏ nhất chỉ có 6 tuổi.

Bọn họ là học sinh võ đường.

Vào võ đường, hoặc là người nhà cảm thấy khó quản, hoặc là trong nhà xảy ra biến cố nào đó.

Tình hình trong nước như thế, bằng tình cảm đưa trẻ con đi võ đường ít thêm ít.

Muốn học võ, báo hứng thú ban cậu không thơm sao?

Năm đó bảy đứa trẻ đều là cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong nhà không ai chăm sóc, thân thích đem người đưa vào võ đường, cho nên bọn họ chơi thân.

Một ngày nào đó, không biết là tên trúng nhị nào biết‘ phu quét đường ’, nhắc tới, lập tức đốt cháy linh hồn nhóm tiểu quỷ trung nhị.

Không ai cam nguyện làm người bình thường, đương nhiên, cũng có lẽ chỉ muốn tìm một mục tiêu sống, một cái…… Mặc dù không hiểu biết, chỉ dựa vào một nhiệt huyết cũng sẽ đi nỗ lực đạt mục tiêu.

10 năm sau, bảy người mang theo mười năm mồ hôi và máu, mang theo thân thủ viễn siêu học sinh ưu tú, tiêu sái rời đi.

Một khắc đó, bọn họ xác thật tiêu sái, bất quá hiện thực càng tàn khốc.

Liền tính tìm được con đường, tìm được nhưng không đủ chỗ, cũng không phải mỗi người đều có thể dựa thiên phú bù vào phương diện thiếu súng ống.

Bảy người, chỉ thông qua ba người.

Không đến một năm, hai người khác lục tục từ bỏ, chỉ có mình cậu còn kiên trì.

Vì cái gì kiên trì?

Cậu cũng không rõ lắm.

Có lẽ bởi vì từ nhỏ đem ý nghĩ này thành mục tiêu sống, cũng có lẽ năm ấy những người bạn rời đi cùng ánh mắt mờ mịt lại uể oả, lại có lẽ…… Là cái loại cảm giác tự do tùy tính làm người say mê không biết đường về……

Bất quá xác thật không phải nghề tốt gì.

Bạn bè trở về có người làm vệ sĩ cho kẻ có tiền, có người làm huấn luyện viên, có lẽ không có lương kếch xù như phu quét đường, nhưng thắng ở ổn định, an toàn.

Thiết đầu cậu làm ba năm, kiếm không ít tiền, sống khá thoải mái, còn chưa bao giờ hối hận.

Những cái đó tự do, tùy tính, điên cuồng, độc đáo mà lại mới lạ phong cảnh, mang theo mỹ lệ trí mạng.

Ike Hioso tầm mắt từ không biết thế nào đã dời khỏi tờ báo chí, nhìn về phía tường đối diện.

So với cảnh sắc nơi này mỹ lệ hơn nhiều……

Sáu kẻ lừa đảo, này một đời tớ cũng không nghĩ bỏ lỡ những phong cảnh đó…… Ai cho các cậu lúc rời đi, đều nói tớ là người có thiên phú nhất?

Tiếp tục hâm mộ đi.

Ike Hioso rũ mắt ngăn trở nhạt nhẽo cười, mới vừa tính toán tiếp tục xem báo, một đoạn lớn ký ức xa lạ cùng với một cổ cảm xúc hâm mộ lại thoải mái mạnh mẽ tiến vào.

Là ký ức Ike Hioso thế giới này.

Hôn nhân lợi ích, ba mẹ không có tình cảm, không đến 5 năm tình cảm hoàn toàn lạnh, ai lo phận nấy.

Xuất phát từ lợi ích công ty suy xét, hai người không ly hôn, trên danh nghĩa hôn nhân, liên quan chỉ có con cũng không quản.

Trong trí nhớ, nhà quạnh quẽ, duy nhất chỉ có ba mẹ mình sẽ không xuất hiện trong ngày biểu diễn kỷ niệm thành lập trường, còn có lần lượt dùng thành tích ưu tú đổi lấy một chút coi trọng, kết quả cũng chỉ có một câu tán thưởng sau đó là bóng dáng vội vàng rời đi……

Không có cốt truyện cẩu huyết gì, chỉ là nguyên ý thức quá mức hướng nội quái gở, cả đời chưa từng yêu, không bạn bè, không mục tiêu, không có hứng thú yêu thích, cuối cùng bị bệnh.

Mãi cho đến cuối cùng, một cảm xúc hâm mộ lại thoải mái truyền đến, ký ức ngắn cũng đến ba ngày trước mà ngưng.

Ike Hioso hiểu, nguyên ý thức chỉ sợ đã hoàn toàn tiêu tán.

Thật đáng tiếc, có lẽ là tính cách cho phép, chẳng sợ theo ký ức, những cái đó cảm xúc cậu đều nhận một lần, cũng chỉ vừa lướt qua, có một tia cộng minh, nhưng cũng không đủ mãnh liệt.

Cho nên nói, hai ý thức trong một thân thể cũng vô pháp lý giải hoàn toàn, lúc những bác sĩ nói ‘ tôi hiểu rồi, tôi hiểu cậu ’, là một lời nói dối ôn nhu.

Trong lòng yên lặng mắng nhóm bác sĩ bệnh viện tâm thần một chút, Ike Hioso thu liễm suy nghĩ.

Hiện tại kế hoạch cần thay đổi.

Trước đó ở bệnh viện tâm thần, bởi vì nguyên ý thức bệnh trầm cảm, cậu đúng là lo lắng cậu ta ngày nào đó lúc chiếm cứ thân thể luẩn quẩn trong lòng, mang theo cậu cùng nhau chơi xong.

Ở bệnh viện, liền tính ý thức cậu ngủ say, cũng có bác sĩ cùng hộ sĩ nhìn chằm chằm, tương đối an toàn.

Nhưng nếu nguyên ý thức tiêu tán, cậu cũng không tính toán bồi diễn với những người này.

Xuất viện?

Muốn xuất viện, hoặc bác sĩ cảm thấy bạn đã khỏi hẳn, hoặc là người nhà tới đón.

Con đường thứ hai không thể thực hiện được, bác sĩ bệnh viện này có trách nhệm quá mức, cha mẹ cậu cũng không có ý tứ giám thị, không xác định được tình huống cậu khôi phục, bác sĩ không có khả năng đồng ý cho cậu xuất viện.

Vấn đề lại quay lại con đường thứ nhất……

Hoàn toàn không cần suy xét, đây là một tử lộ.

Trước không nói cậu ‘chướng ngại cảm giác thời gian’, vào nơi này, gặp được một đám bác sĩ phụ trách, xem như nào đều có tật xấu.

Biện pháp duy nhất, chính cha mẹ cậu tỏ thái độ, hơn nữa thái độ cậu cường ngạnh một chút, vẫn là có thể rời đi.

Rốt cuộc cậu không có hành vi phạm pháp phản xã hội, bệnh viện vô pháp cưỡng chế cậu nằm viện.

Dưới tình huống có biện pháp khác, trộm trốn đi là hành vi ngu ngốc.

Thái độ cường ngạnh một chút có thể đi, cư nhiên không suy xét hiểu nhau, mà là lựa chọn chạy trốn? Khẳng định bệnh tình tăng thêm!

Bị bắt trở lại, chính là giám hộ phòng bệnh đang đợi bạn!

Ike Hioso thất thần mà lật báo, suy xét hôm nào gọi điện thoại cha mẹ thân thể này thương lượng một chút việc xuất viện.

“Cậu Ike, cậu đang tìm cái gì sao?” Hộ sĩ bên cạnh cười tủm tỉm thò đầu qua hỏi.

Vẫn luôn thất thần lật báo, không quá thích hợp, cần thiết lưu ý hành động dị thường của người bệnh, có thể hiểu liền hiểu, không thể hiểu biết sẽ ghi lại, thuận tện cho bác sĩ xem xét……

Ike Hioso liếc mắt một cái liền rõ hộ sĩ nghĩ gì, trầm mặc một chút, “Tôi chính là phát ngốc một lát mà thôi.”

“Là như thế này, tôi đã biết.” Hộ sĩ gật đầu, ừm, tình huống người bệnh phát ngốc thất thần, đợi chút ghi lại đã.

Ike Hioso vô ngữ, nhìn thoáng qua ghé vào lan can ngẩng đầu xem chú bên kia.

Nghe nói chú này đã tiến vào mười một năm, phỏng chừng tương lai một hai năm cũng không có hy vọng xuất.

Vừa vào bệnh viện sâu như biển, từ đây khỏi hẳn không có khả năng…… Khủng bố như vậy!

……

Bình thường ăn cơm, hoạt động, phơi nắng, ăn cơm, uống thuốc, ngủ, một ngày qua đi.

Trừ bỏ không có tự do điểm này, hoàn toàn là ước mơ của nhóm cá mặn lười nhác sinh hoạt.

Bất quá, vì phòng ngừa tin tức bên ngoài quấy nhiễu cùng ỷ lại sản phẩm điện tử, cũng vì an toàn, cá nhân không cho phép mang theo di động cùng máy tính, điểm này đối với nhóm cá mặn lười một ngày chơi di động xem phim mà nói, chỉ sợ khó tiếp thu.

Ngày hôm sau, Ike Hioso đến văn phòng Fukuyama Shiaki gọi điện thoại.

Điện thoại nhà, cứ theo lẽ thường không ai tiếp, lại gọi cho số di động ba của thân thể này.

“Đô…… Đô……”

Điện thoại vang lên hai tiếng được tiếp.

Giọng nam trầm ổn, “Xin chào, cho hỏi là……?”

“Ba, là con, Ike Hioso.”

Bên kia trầm mặc một chút, “Khôi phục thế nào?”

"Đã khoẻ, con muốn xuất viện.”

Ike Hioso nói thẳng.

Từ trong trí nhớ, ba mẹ thân thể này có người bên ngoài thì không rõ ràng, nhưng đều cuồng kiếm tiền.

Tiêu tiền cũng bỏ được, ít nhất phí sinh hoạt phí của cậu đầy đủ.

Ngay cả lần nhập viện, hai vợ chồng buổi sáng đưa cậu kiểm tra, nhập viện, buổi chiều vội vàng chạy tới xử lý công việc của mình.

Một gia đình kỳ ba.

Trầm mê kiếm tiền, không thể tự kềm chế……

Một ngày không kiếm tiền cả người liền khó chịu……

Tôi yêu kiếm tiền, việc kiếm tiền làm tôi vui sướng……

Trừ bỏ kiếm tiền, nhân sinh đã không còn lạc thú……

Tiền có thể mang đến niềm vui, qu trình kiếm tiền cũng có thể mang đến niềm vui……

Khụ, tưởng tượng như vậy, Ike Hioso cư nhiên cảm thấy…… Còn rất có ý tứ.

Rốt cuộc, cậu là người xuyên việt Ike Hioso.

Đối này, cậu chỉ có thể nói, cá người muốn sống như thế nào thì sống như thế đi……

“Ba ngày mai muốn đi Pháp, ít nhất nửa tháng mới trở về,” người đàn ông trầm tĩnh nói, “Chờ ba trở lại lại nói, kỳ thật ở bệnh viện cũng tốt, ít nhất có người chiếu cố con, bác sĩ cùng hộ sĩ tốt hơn quản gia, người hầu chuyên nghiệp.”

Một bên, Fukuyama Shiaki dựng tại nghe không khỏi nhíu mày.

Lời này nghe ra, còn không phải là “Con trai, chúng ta không rảnh quản còn, con ở bệnh viện tâm thần có ăn có uống có người chiếu cố, không phải khá tốt sao?”

Có nói như vậy? Ba mẹ cũng quá lãnh đạm……

Ike Hioso không cảm thấy ngoài ý muốn, câu trả lời cùng cậu phỏng đoán không sai biệt, "Mẹ con đâu? Còn chưa trở về?”

“Mẹ con bên kia ba không rõ lắm.” Giọng nam nói.

Ike Hioso tiếp tục nói, “Kia ba xem xem có thể tìm người trước đem con vớt ra ngoài, ở chỗ này đợi quá nhàm chán.”

Giọng nam trầm ổn: “Đại học Touto bên kia ba đã giúp con xin nghỉ, không có việc gì ra ngoài làm gì?”

Ike Hioso bình tĩnh nói: “Con nhàm chán, sẽ nghĩ mỗi ngày gọi điện cho ba hỏi tình huống một chút……”

Điện thoại bên kia trầm mặc một giây: “Ba hỏi một chút xem có người có thể hỗ trợ đón còn ra ngoài .”

Ike Hioso: “Tốt nhất là thân thuộc.”

Giọng nam: “Đã biết, chờ tin tức đi.”

Ike Hioso: “Muộn nhất mấy ngày?”

Giọng nam: “Ba ngày.”

Ike Hioso: “Tốt.”

Điện thoại cúp, dứt khoát lưu loát.

Ike Hioso giương mắt, đối diện ánh mắt suy tư của Fukuyama Shiaki, cực kỳ giống chú Marvel nào đó chăm chú nhìn.

Fukuyama Shiaki chăm chú nhìn, “ Cậu Ike, cậu…… Nhà cậu có tinh thần di truyền bệnh sử sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play