Thác nước Mino.

Một chiếc xe ngừng ở trước nhà gỗ nhỏ.

Trên trần nhà gỗ có một tầng cách, Numabuchi Kiichiro tay trái bị khoá lại với cây cột, ngồi dựa vào ven tường, nghe được động cơ xe cũng không có một chút phản ứng.

Một lát sau, phía dưới truyền đến tiếng sột sột soạt soạt.

Ngay sau đó, khối gỗ trần nhà tầng cách bị mở ra, một bó dây thừng được ném lên, tiếp đó một bóng người lưu loát nhảy lên.

Sau khi hai mắt Ike Hioso thích ứng với bóng tối, cầm dây thừng đứng lên, nương the ánh sáng cửa sổ nhìn thấy Numabuchi Kiichiro đang dựa vào tường, “Tìm được rồi.”

Numabuchi Kiichiro ngửa đầu, khuôn mặt gầy trơ xương không có cảm xúc, co chặt đồng tử co chặt khoá vào một thân hắc y, chàng trai đội mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp.

Từ góc độ của hắn, có thể nhìn đến dưới vành nón bắt gặp ánh mắt trên cao nhìn xuống, con ngươi tím nhạt hờ hững nhìn chằm chằm hắn……

Bị, bị tìm thấy rồi……

Bọn họ, nhất định là bọn họ tìm tới!

Cảm giác đói khát trong bụng đột nhiên biến mất.

Cảm giác được, hắn cảm giác được……

Thân thể vốn dĩ đói đến yếu ớt, lại một lần tràn ngập năng lượng.

Numabuchi Kiichiro đôi tay run một chút, cúi đầu, thần sắc dần dần trở nên dữ tợn, bỗng nhiên đứng dậy nhào hướng Ike Hioso, "Chết chết cho tôi!”

Ike Hioso không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bóng người nhào tới đây, bộ xương khô giống như mặt, thần sắc tàn nhẫn lại ẩn chứa hoảng sợ……

Cũng nhìn thấy tay Numabuchi Kiichiro bởi vì bị còng, mới nhào tới đây đã bị giữ té ngã trên đất.

Ừm…… Lúc trước không tới gần quả nhiên là chính xác.

Đừng nhìn Numabuchi Kiichiro dáng vẻ của người sắp chết đói, nghe thấy âm thanh té ngã khi vang dội kia, liền biết tên này vừa rồi trong nháy mắt kia bộc phát ra sức mạnh có bao nhiêu kinh người.

Tuy rằng xuyên qua đây đã hơn một tháng, khi cậu làm chủ thân thể, đều sẽ có quy hoạch mà tiến hành tập luyện một ít, nhưng thời gian vẫn quá ngắn.

Coi như tiềm lực thân thể này không kém, hơn nữa cậu có kế hoạch huấn luyện hiệu quả cao, cũng không nắm chắc hiện tại có thể chính diện so chiêu cùng Numabuchi Kiichiro quái vật bùng nổ

“A ——!”

Sau khi Numabuchi Kiichiro té ngã, lại giãy giụa gào rống bò dậy, tiếp tục nhào tới, tiếp tục té ngã, tiếp tục nhào tới, tiếp tục té ngã……

“Các người đừng nghĩ hại tôi! Giết ngươi!”

“Tránh ra!”

“Giết ngươi! Giết ngươi!”

Ike Hioso thấy Numabuchi Kiichiro rõ ràng tiến vào trang thái điên cuồng, cúi đầu nhìn quần áo của mình, trầm mặc.

Mặc đồ đen có gì sai sao?

Màu đen nội liễm ổn trọng rất tốt, kiếp trước cậu nhiều năm đều mặc đồ đen, những người bạn nam tính xun quanh cậu cũng thích mặc đồ đen…… Cho nên mặ đồ đen có vấn đề gì sao!

Chỉ có thành viên tổ chức mặc đồ đen, những người khác không được mặc?

Đến nỗi cậu lạnh mặt……

Thói quen không thể sửa?

Lặp đi lặp lại làm ầm ĩ ba phút, Numabuchi Kiichiro lại một lần té ngã sau đó không tiếp tục bò dậy, hô hô quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

Ike Hioso ra tiếng, “Đừng giày vò chính mình, tôi đưa anh đến nhà tù, nhà tù rất an toàn.”

“Nhà tù……” Numabuchi Kiichiro lẩm bẩm.

Ike Hioso đứng ở tại chỗ không tiến lên.

Quả nhiên, Numabuchi Kiichiro hoãn khẩu khí, lại lần nữa nhảy dựng lên tiếp tục té ngã hai cái liên tiếp.

“Không có khả năng!”

“Mấy người sẽ không có lòng tốt đưa tôi đến nhà tù!”

“Mấy người căn bản không nghĩ buông tha tôi, đúng không?!”

Một phút sau, Numabuchi Kiichiro lại lần nữa kiệt sức ngã xuống đất.

“Không sai biệt lắm.”

Ike Hioso lúc này mới từ trong túi lấy ra một cây thiết châm, đi lên trước ngồi xổm xuống, đem dây thừng đặt một bên, mân mê còng tay trên tay trái của Numabuchi Kiichiro.

Kiếp trước tốt xấu cũng luyện võ mười mấy năm, phân biệt một người đã kiệt sức chưa, mệt đến loại trình độ bản lĩnh, cậu vẫn phải có.

Numabuchi Kiichiro gắt gao nhìn chằm chằm Ike Hioso, từng ngụm từng ngụm thở dốc, sau khi cìng tay bên trái tay còng tay được mở ra, lần nữa bỗng nhiên nhảy lên đánh tới.

Cơ hồ đồng thời, Ike Hioso cũng lất dây thừng đứng dậy, một bên né, tránh đi, sau đó duỗi chân ngáng một chút, đồng thời đem Numabuchi Kiichiro có khuynh hướng chũi xuống mặt đất, cũng thuận thế bẻ khuỷu tay Numabuchi Kiichiro, giữ tay đem người ấn ngã xuống đất.

Lần này, Numabuchi Kiichiro không có tiếp tục phản kháng, tùy ý để Ike Hioso lấy dây thừng trói lại, dẫn đi.

Đương nhiên, cũng vì không còn sức phản kháng.

Ike Hioso đem người ném đến ghế phụ, dùng đai an toàn lại trói một vòng, lấy điện thoại chụp ảnh, gửi qua hộp thư cung cấp nhiệm vụ:

【 Numabuchi Kiichiro bắt thành công, vị trí: Osaka —— July 】

【 Hãy đưa đến sở cảnh sát gần đó, sau khi hoà thành kiểm tra thực hư sẽ phát tiền thưởng. 】

【OK】

Trên xe, Numabuchi Kiichiro nhìn chằm chằm ở hộp đặt trên đài.

Ike Hioso thu hồi điện thoại, lấy hộp mở ra, đưa tới phía trước nhét vào trong tay bị trói của Numabuchi Kiichiro.

Numabuchi Kiichiro đôi tay bị trói ở phía trước, tiếp hộp ổn, nhìn thoáng qua Ike Hioso mang bao tay, tựa hồ mới phát hiện Ike Hioso vẫn luôn đeo bao tay, bất quá cũng không hỏi, không rên một tiếng mà vùi đầu điên cuồng ăn.

Ike Hioso vòng đến ghế điều khiển xe, cậu cũng không dám đem dây thừng cởi bỏ, chỉ có thể để tên này ăn như vậy, bất quá có chút lo lắng Numabuchi Kiichiro cuồng ăn sẽ bị nghẹn, không vội vã lái xe, chờ Numabuchi Kiichiro đem hộp Takoyaki ăn xong, tiếp nhận hộp, đưa khăn giấy.

Numabuchi Kiichiro yên lặng lau miệng.

Ike Hioso nhận khăn giấy, mở chai nước khoáng đưa qua.

Numabuchi Kiichiro lại một hồi quát lên điên cuồng.

Ike Hioso chờ Numabuchi Kiichiro uống đủ, mới khởi động xe, “ Nếu anh đã ăn thì nhớ hồi báo, cảnh sát đến lúc đó hỏi về tin tức và tướng mạo của tôi, anh có thể giữ bí mật chuyện này không?”

Numabuchi Kiichiro đôi tay ôm chai nước khoáng, vẻ mặt đờ đẫn, trầm mặc.

Ike Hioso cũng không trông chờ Numabuchi Kiichiro đáp ứng, lái xe rời khỏi núi Mino.

Cậu không nghĩ nhanh như vậy bị tra ra thân phận, chỉ lo lắng bởi vì ‘ bệnh sử bệnh tâm thần ’ bị hạn chế quyền lợi hành động của thợ săn tiền thưởng.

Nhưng chỉ cần biểu hiện ra đủ năng lực, làm cho đối phương cảm thấy có lợi đối với công việc của bọn họ, về điểm này ‘ vấn đề nhỏ ’ có thể tiếp thu là đủ rồi.

Tuy rằng hoạt động săn tiền thưởng là hành vi tự do cá nhân, đối phương không cho phép cậu cũng có thể chính mình đi làm, nhưng phía chính phủ mới là khác hàng lớn nhất……

……

Buổi chiều, 2:36.

Trụ sở chính Sở cảnh sát Osaka, nhân viên trực tổng đài tiếp nhận một cuộc điện thoại kì lạ.

Bên kia điện thoại, giọng nam trầm thấp nghẹn ngào, “Chào ngài, gói hàng giao tận nhà của ngài đã được đưa đến trước cửa sở cảnh sát, vui lòng ra nhận hàng.”

“Cái gì?” Nhân viên trực tổng đài ngây ngốc.

Nhưng đối phương đã nhanh tay cúp điện thoại.

“Làm sao vậy?”

“Nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, nói là tôi có đơn giao hàng tận nhà đã đưa đến cửa sở cảnh sát……”

“Anh có đơn hàng giao tận nhà nhận trước sở cảnh sát?”

“Không có, tôi không đặt cái gì…… Hơn nữa tôi tiếp nhận chính là tuyến điện thoại nguy cấp, không phải số điện thoại cá nhân!”

“Không có khả năng là gọi sai số điện thoại đi? Hơn nữa đối phương nói chính là cửa sở cảnh sát……”

“Tóm lại, đi ra ngoài nhìn xem trước!”

Một đồng nghiệp đi cùng nhân viên trực tổng đài xuống lầu, liếc mắt một cái liền chú ý, ở dưới chân cây cổ thụ lớn bên ngoài, đặt một cái thùng giấy cao gần bằng người.

Sở dĩ liếc mắt một cái liền chú ý,bởi vì trên thùng giấy còn dán một tờ giấy, trên giấy đóng dấu chữ rất lớn:

【 Cơ thể sống giao hàng tận nhà, xin nhẹ tay khi mở, cấm dùng sức mở hộp. 】

Cách đó không xa trên đường cái, Ike Hioso lẳng lặng ngồi trong xe quan sát, nhìn thấy có cảnh sát ra tới tiếp nhận ‘ chuyển phát nhanh ’, trong lòng tỏ vẻ vừa lòng.

Không xử lý cuộc gọi như trò đùa dai liền tốt, bằng không cậu qua vài phút còn phải gọi tiếp.

Chẳng qua, vẫn gây ra một chút hỗn loạn nhỏ……

Hai cảnh sát nhìn hộp lớn, ăn ý không có tùy tiện mở hộp, gọi đội viên xử lý khủng bố tới.

Một đám cảnh sát thật cẩn thận mà mở hộp, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn, bị gói thành bánh chưng, ngồi ở trong hộp Numabuchi Kiichiro.

Numabuchi Kiichiro trên người còn dán một tờ giấy: 【 Tôi, tội phạm bị truy nã, Numabuchi Kiichiro. 】

Một đám cảnh sát trầm mặc chớp mắt một cái, lại lập tức bận rộn đem Numabuchi Kiichiro ra khỏi hộp đưa về.

Nhìn Numabuchi Kiichiro đi vào cửa lớn sở cảnh sát, Ike Hioso mới thu hồi tầm mắt, khởi động xe rời đi.

Cũng tốt, Numabuchi Kiichiro cùng đám cảnh sát còn tính thông minh, không làm ra câu chuện ‘ lần nữa chạy trốn ’.

Chuyển phát nhanh…… Không, sau hai mươi phút Numabuchi Kiichiro được đưa đi, đối phương cũng hoàn thành chuyển khoản cũng.

350tr yên Nhật.

Tương đương 22 vạn nhân dân tệ.

Kiếp trước tiền thưởng truy nã trong nước hạn mức cao nhất 10 vạn tệ, cung cấp tin tức tội phạm truy nã sẽ nhận tiền thưởng, không tồn tại tiền thưởng.

Kết hợp với độ nguy hiểm của Numabuchi Kiichiro maf xem, ra giá còn tính đúng trọng tâm, so sánh với thu nhập những nghề khác ở Nhật Bản, cũng không sai biệt lắm là một mức lương trung bình trong một năm.

Ike Hioso đi trả xe, sau khi trả 5000 yên phí thuê xe, ông chủ cười tủm tỉm tiễn khách.

Trong tiệm có một con mèo béo li hoa lười biếng, ông chủ lập tức xoay người cười tủm tỉm sờ đầu.

Ike Hioso nhìn thoáng qua, “ Mèo của ông chủ ngày thường đều ăn cá khô nhỏ sao?”

“A?” Ông chủ kinh ngạc, “Ngài là làm sao biết được.”

“Tôi là học ngành thú y, xem lông con mèo chất dưỡng rất khá, liền đoán mỗi ngày đều ăn cá nhỏ số lượng vừa phải.”

Ike Hioso nói cho có lệ, cùng ông chủ nói chuyện phiếm hai câu, lấy cớ còn có việc ngưng hẳn đề tài, xoay người rời đi.

Cậu xác thật là sinh viên đại học Touto ngành thú y, sau khi nhập viện học bạ còn đang bảo lưu, chẳng qua căn cứ màu lông nhìn ra tới lời này hoàn toàn là nói nhảm.

Trướcđdở còn mèo béo li hoa nhìn như làm nũng, kỳ thật nói đại khái là ——‘ keo kiệt môi cá mập mạp, mỗi ngày kiếm nhiều như vậy cũng không mua cho gia cá tươi, mỗi ngày cá khô nhỏ, mỗi ngày cá khô nhỏ……! ’

Chỉ là……‘ ảo giác ’ lại xuất hiện.

Bất quá, Ike Hioso sau khi căn cứ một tháng xác nhận, có thể khẳng định đây không phải ảo giác.

Nghe được động vật, thực vật nói, đều là sự thật.

Tỷ như, cây đại thụ trong khuôn viên bệnh viện, theo như lời nó biết được một ít bí mật của bệnh viện, nào là tính cách bác sĩ, người nào đó có bí mật nhỏ, cậu đều âm thầm kiểm chứng quá, toàn bộ là thật.

Chỉ là lúc kiểm chứng, Fukuyama Shiaki phát hiện cũng tìm cậu hỏi qua, cậu ngay từ đầu cũng muốn thông qua câu chuyện giải quyết vấn đề, nhưng Fukuyama Shiaki phán đoán là —— vọng tưởng, ảo giác.

Rõ ràng trước đó cậu một chút đều chưa hiểu biết bệnh viện này, vì cái gì có thể vọng tưởng ra những cái không nên biết đến?

Đối với chuyện này, Fukuyama Shiaki giải thích là ——‘ kỳ thật đều là trong tiềm thức của cậu biết hoặc là quan sát xảy ra, chẳng qua trạng thái bình thường kém, cậu không nhớ rõ hoặc là không nhận thức đến, trong lúc ảo giác, tiềm thức đem cậu nhận biết đồ vật phản ánh ra……’

Blah blah……

Tổng kết nói, chính là —— siêu năng lực là không có khả năng, không phải động vật, thực vật đang nói chuyện, mà là cậu vọng tưởng! Bệnh của cậu cũng không nhẹ, tôi muốn cậu tiếp thu sự thật này đây là điều cần thiết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play