Gia đình họ Lý ở ngay giữa thôn, từ cửa thôn đi bộ đến đó không mất bao lâu. Nhưng thật ra, trên đường đi có không ít thôn dân hiếu kỳ đi theo sau.
"Này, phu lang nhà lão Lý hôm nay không có ở nhà, nếu để ông ta biết được cha con họ mua ca nhi về, sợ là sẽ có một trận ầm ĩ cho xem."
"Đúng vậy, Lý a ma không phải ngày nào cũng la hét con trai mình A Phúc muốn cưới phu lang sao, số tiền tích cóp này e rằng..."
Một người trong số đó nói, chỉ tay vào Lý Mậu Sơn, trên mặt hiện rõ vẻ hả hê khi người khác gặp họa.
"Các người ồn ào cái gì vậy, Đại Sơn mới là trưởng tử, nào có chuyện trưởng tử còn chưa thành hôn mà nhị tử đã cưới phu lang." Có một a ma có quan hệ khá tốt với gia đình lão Lý hung hăng trừng mắt nhìn mấy người nhiều chuyện kia, vẻ mặt khinh thường khinh bỉ một tiếng.
"Đó là do Đại Sơn tự mình không chịu cưới thôi." Một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, béo tốt, chống tay vào eo, vẻ mặt không đồng tình nói: "Lão Nhị nhà lão Lý đã gần mười tám rồi, trong thôn ta còn mấy người mười tám mà chưa thành hôn hả. Hắn khi đó vô cớ chậm trễ huynh đệ nhà mình đi."
Đồng dạng ngữ khí khinh thường, hai người nhanh chóng cãi vã một trận.
Lý Mậu Thủy vừa mới giặt xong quần áo, vừa phơi nắng xong liền nhìn thấy một đám người đang đi về phía nhà mình.
Nếu không phải người đi đầu là đại ca mình, Mậu Thuỷ sợ là phải sợ đến mức đóng sập cửa viện lại.
"Ca."
Lý Mậu Thủy liếc mắt nhìn đám đông ồn ào bên kia, quay đầu lại xem đại ca mình và người được đại ca ôm trong lòng. Không nhìn rõ mặt, nhưng xem vóc dáng thì hẳn là một ca nhi.
"A Thủy, lát nữa đi đun ít nước nóng nhé."
Suốt dọc đường đi, họ cũng đã nghe không ít lời ra tiếng vào. Lý Mậu Sơn thì không thèm để ý, chỉ dặn dò Lý Mậu Thủy một câu rồi trực tiếp ôm người vào phòng mình.
"Các người mau tản ra đi, khi Đại Sơn cưới phu lang sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng, hôm nay mọi người về đi." Lão Lý chống gậy đứng trước cửa viện, lớn tiếng nói với những thôn dân hiếu kỳ kia.
Mặc dù phu lang của con trai là mua về, nhưng điều đó vẫn khiến lão Lý rất vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười, khách khí nói vài câu với những người quen biết.
"Lão Lý, các người bỏ ra tám lượng bạc mua một ca nhi không rõ lai lịch, lỡ người ta bỏ trốn thì sao?"
Người nói chuyện là một người bà con anh em của lão Lý, tuổi tác cũng xấp xỉ. Lưng ông ta đã còng xuống vì năm tháng và cuộc sống, trên khuôn mặt đầy dấu vết thời gian mang vẻ lo lắng nhìn lão Lý.
"Một đứa trẻ nhỏ từ nơi xa lạ, có thể chạy đi đâu được chứ." Lão Lý thì không quá lo lắng.
Ca nhi này vừa nhìn đã thấy thân kiều thể yếu, phỏng chừng chạy không được vài dặm đường đã không đi nổi rồi. Thôn Bình An của họ lại ở nơi hẻo lánh, tuy nói đường ra khỏi thôn chỉ có một lối, nhưng ngày thường đều có thôn dân ở gần đó, một ca nhi thì làm sao mà chạy thoát được chứ.
"Ngươi đấy, cứ vô tư. Ta thấy vẫn nên sớm một chút cho Đại Sơn cưới vợ đi, ca nhi thành thân rồi cũng có thể an phận hơn chút."
Lời này vừa ra, lại nhận được sự phụ họa của những người khác.
Lão Lý nghĩ cũng đúng, "Thế thì được, ta sẽ bảo Đại Sơn nhanh chóng chuẩn bị, sớm một chút thành thân."
Nhìn đám người trước cửa dần dần tản đi, ba người lão Lý mới vào trong sân.
"Cha, chuyện gì vậy?" Lý Mậu Thủy nhìn cha mình đang được Trình Thông đỡ đi tới, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cha, rồi cũng gọi hai người kia: "Duy Bình ca, tiểu Thông ca."
"Gọi Thông ca đi, lần nào cũng gọi tiểu Thông tiểu Thông, Thông ca của ngươi đâu có nhỏ." Trình Thông vẻ mặt không vui sửa lại, rồi còn giơ tay so đo chiều cao của hai người.
"Thủy ca nhi nay lại lớn thêm rồi à."
Hai người này chênh lệch không đến một cái đầu, Trình Thông tức khắc có chút kinh ngạc.
Lý Mậu Thủy tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đỡ cha vào phòng.
"Tiểu tử này đừng có suốt ngày so chiều cao với ca nhi, tiền đồ đâu."
Diệp Duy Bình ghét bỏ nhìn hắn một cái, liếc mắt so đo khoảng cách giữa hai người, khiến Trình Thông giậm chân liên hồi. Diệp Duy Bình lúc này mới hài lòng đi vào phòng.
Thời trẻ Lý Đại Hải cũng là một hán tử nổi tiếng siêng năng trong thôn, cưới một phu lang giỏi quản lý nhà cửa. Không quá mấy năm, đã tích cóp được một ít bạc, xây được một gian nhà ngói đen.
Điều đó ở thời điểm bấy giờ trong thôn cũng được coi là một gia đình đủ khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.
Hiện giờ trong nhà moiij người đông đúc, ba gian phòng ban đầu chỉ đủ cho bốn huynh đệ chia đôi mỗi phòng hai người.
Lý Mậu Sơn ôm người trực tiếp đặt lên giường. Cho dù động tác có nhẹ nhàng đến mấy, khi đầu cậu chạm vào gối vẫn gây ra đau đớn.
Nhìn người kia nhíu chặt hai hàng lông mày, Lý Mậu Sơn sờ sờ, tức khắc phát hiện gáy cậu bị thương.
"Duy Bình, ngươi mau đến đây."
Không dám để người nằm trên giường, Lý Mậu Sơn ngồi ở mép giường, đặt người tựa vào lòng mình, ánh mắt đau lòng nhìn người trong lòng.
"Chuyện gì vậy?"
Một tiếng gọi trực tiếp khiến những người ở gian ngoài đều đi vào.
"Ca nhi bị thương, ngươi mau lại xem giúp."
Hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế phù hợp, lộ ra vết thương xấu xí ở gáy. Vết máu đã khô, nhưng lại dính chặt vào tóc thành cục.
Lý Mậu Sơn không dám chạm vào vết thương, nỗi đau lòng dâng đầy trong tim, hai tay ôm chặt người trong lòng.
Diệp Duy Bình nhìn thoáng qua, nhíu mày rồi quay đầu nói với Trình Thông: "A Thông về nhà một chuyến, lấy hòm thuốc giúp ta."
Trình Thông kêu một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Thủy ca nhi đi đun ít nước nóng." Diệp Duy Bình dặn dò một tiếng, Lý Mậu Thủy gật đầu đi vào bếp.
Lão Lý nhìn nhìn đứa trẻ non nớt kia, lo lắng nói: "Tiểu tử Diệp, ca nhi này sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Lý thúc đừng lo lắng, không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Chỉ cần vết thương này xử lý tốt, người tự nhiên sẽ khỏe lại thôi." Diệp Duy Bình vừa kiểm tra vừa trấn an hai cha con đang sốt ruột lo lắng.
"Cha cứ ra ngoài trước đi."
Trong phòng vốn đã không lớn, đặt hai cái giường, cha hắn còn đứng một bên sốt sắng nhìn quanh. Lý Mậu Sơn sợ cha làm vướng víu Diệp Duy Bình, liền nhắc nhở cha.
"Được rồi, thế thì ta ra ngoài ngồi, có việc gì thì gọi ta nhé."
Lão Lý không yên tâm nhìn thêm một cái, lúc này mới chống gậy đi ra ngoài.
"Duy Bình, ca nhi thật sự không sao chứ?" Lý Mậu Sơn nhìn vết thương sưng to lộ ra sau khi vén tóc, không ngừng đau lòng, "Ngươi nhẹ tay thôi, đừng làm ca nhi đau."
"Yên tâm." Diệp Duy Bình vẫn là lần đầu nhìn thấy Lý Mậu Sơn có lúc dịu dàng như vậy. Có lẽ là đối tượng dịu dàng của hắn là một ca nhi vừa mới mua về, nên lúc này mới khiến Diệp Duy Bình nhìn thấy vẻ thô kệch nhưng đầy tình cảm của hắn.
"Vết thương này hẳn là do bị đánh mạnh mà thành." Diệp Duy Bình cau mày nói "Trước đó ta đoán là bị hạ thuốc, xem tình huống này thì hơn nửa là người bị thương rồi hôn mê bất tỉnh."
Lý Mậu Sơn vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi phẫn nộ nói: "Cái bọn nha nhân đó."
"Có thể lắm." Diệp Duy Bình vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu hắn đổi tư thế cho người "Ca nhi xinh đẹp như vậy, không chừng là đám nha nhân kia cướp về, ca nhi chống cự nên mới bị biến thành thế này."
Diệp Duy Bình nói xong liền thấy Lý Mậu Sơn đầy vẻ phẫn nộ lại nói: "Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc làm gì bọn họ. Người đã mua người về rồi, bọn họ sớm đã đánh xe ngựa đi mất rồi. Chỉ tội nghiệp những ca nhi khác thôi."
Thời thế này cũng không yên ổn. Mấy ngày trước hắn đi y quán, sư phụ hắn có nói bên ngoài đang đánh giặc. May mà huyện thành của họ xa xôi, chiến hỏa rất ít khi lan đến gần, nếu không thì làm gì còn ngày tháng yên ổn mà sống.
Đợi Trình Thông cầm hòm thuốc trở về, nước nóng cũng đã đun gần xong.
Diệp Duy Bình xử lý xong vết thương, cũng kê thuốc. Trình Thông xung phong đi theo Diệp Duy Bình đi lấy thuốc.
Lý Mậu Thủy nhìn người đẹp đang tựa vào ca của mình, có chút hâm mộ.
"Ca, ca nhi này thật xinh đẹp, sau này sẽ là ca phu lang của ta sao?"
Khuôn mặt đó trắng trẻo làm sao, vì bị thương mà mang theo một chút tái nhợt bệnh tật, lại càng thêm đáng thương.
Lý Mậu Thủy giơ tay muốn sờ sờ người, nhưng bàn tay y thô ráp như vậy, làm sao dám chạm vào đối phương.
Lý Mậu Sơn gật đầu: "Ừm."
Vết thương đã được xử lý khiến hắn càng không dám chạm vào. Ôm người ngồi hồi lâu, hắn mới nhớ ra một chuyện.
"A Thủy ngươi đi mang chậu tắm vào, rồi đun thêm ít nước nóng nữa nhé." Lý Mậu Sơn nói.
Lý Mậu Thủy gật đầu: "Ca, ca định tắm cho ca phu lang sao? Duy Bình ca không phải nói phải cẩn thận vết thương không được chạm nước sao?"
"Không sao, cẩn thận một chút không chạm vào vết thương là được." Lý Mậu Sơn nhìn quần áo của người trong lòng đã cũ nát và bẩn thỉu, rồi lại nói với tiểu đệ: "Tiện thể đi tìm một bộ quần áo tới."
Lý Mậu Thủy gật đầu vâng dạ, chạy ra ngoài một lát sau, liền mang về một bộ quần áo "Ca, ta lén lấy bộ quần áo mới của A Giang đấy, dù sao a mỗ cưng nó lắm, làm gì có lấy mặc đâu, vừa hay cho ca phu lang mặc."
Gia đình họ Lý có bốn huynh đệ. Lão đại tự nhiên là Lý Mậu Sơn, lão nhị Lý Phúc là con trai riêng của a mỗ kế hắn, lão tam Lý Mậu Thủy là huynh đệ ruột cùng a ma với Lý Mậu Sơn, còn lão tứ Lý Mậu Giang là con của a mỗ kế sau khi tái giá.
Trong nhà có bốn người con, lão đại và lão nhị là hán tử, lão tam và lão tứ thì là ca nhi.
A mỗ kế thì thiên vị hai đứa con của mình, ngày lễ Tết làm quần áo mới luôn không có phần của Lý Mậu Thủy. Y trong lòng bất bình, nhưng cũng không dám nói. Ngày thường Lý Mậu Giang và y nhìn nhau không thuận mắt, cố tình hai người còn phải ngủ chung một phòng, không tránh khỏi xích mích càng nhiều.
"Ngươi đấy, cẩn thận a mỗ về lại gây sự với ngươi."
Chuyện trong nhà, Lý Mậu Sơn trong lòng hiểu rõ, chỉ là những xích mích nhỏ đôi khi hắn cũng có thể nhịn thì nhịn. A mỗ kế có bất công đến mấy, đối với hai huynh đệ họ cũng hoàn toàn không hà khắc, chẳng qua không thân thiện như vậy thôi.
"Nó và a mỗ đi huyện thành, không tránh khỏi phải ở lại một đêm mới về." Lý Mậu Thủy hừ lạnh một tiếng "Với cái năng lực của Nhị ca, đi học ở tư thục căn bản chỉ là lãng phí số tiền vốn không nhiều của gia đình, vậy mà họ còn nghĩ nhị ca có thể thi đỗ tú tài. Ta mới không thèm có một người ca tú tài đâu."
"Ngươi không thèm thì bọn họ thèm." Lý Mậu Sơn nói "Đi múc nước đi."
"Vâng."
Trả lời một tiếng, Lý Mậu Thủy vội vàng chạy ra ngoài.
Chờ y cầm chậu tắm vào, lại vội vã đi bếp lấy nước nóng.
Chậu tắm không lớn lắm, chỉ đủ một người ngồi vào. Lý Mậu Sơn cởi từng bộ quần áo của người kia, cho đến khi lộ ra làn da trắng mịn. Hắn có chút say mê vuốt ve, nhưng lại lo lắng người bị lạnh, nhanh chóng ôm người đặt vào thùng gỗ.
"Ca, ta đi đun thêm ít nước nóng nữa nhé."
Lý Mậu Thủy nhìn thấy cơ thể người khác có chút ngại ngùng quay đầu đi, tìm một cái cớ rồi chạy mất.
Lý Mậu Sơn khẽ cười một tiếng, hai hàng lông mày anh tuấn cong lên, cầm khăn vải nhẹ nhàng lau người cho cậu. Hơi nước ấm bốc lên làm khuôn mặt cậu ửng đỏ, những đường nét tinh xảo vốn có trên khuôn mặt cậu tức khắc thu hút ánh mắt của Lý Mậu Sơn.
Không kìm được cúi đầu ghé sát hôn lên má cậu, Lý Mậu Sơn nhẹ giọng nói bên tai: "Ta cuối cùng cũng chờ được ngươi, tiểu phu lang của ta."