"Ôi chao, này không phải lão Lý cùng Đại Sơn sao."
Lý Mậu Sơn cùng cha hắn vừa tới đầu thôn, đã có người chú ý tới họ, liền tiến tới chào hỏi.
Trong đám đông, có hai người trẻ tuổi nhìn thấy Lý Mậu Sơn, xoay người đi tới chỗ hắn.
"Đại Sơn, sao ngươi lại đến đây?"
Hai người trẻ tuổi này đều là huynh đệ tốt của Lý Mậu Sơn. Người lớn tuổi hơn tên là Diệp Duy Bình, một thân áo dài xanh lam, dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, diện mạo đoan chính, khiêm tốn lễ phép.
Người nhỏ tuổi hơn tên là Trình Thông, là người trẻ tuổi nhất và hoạt bát nhất trong số những huynh đệ thân thiết của Lý Mậu Sơn, vừa qua tuổi mười sáu.
Trình Thông vừa thấy Lý Mậu Sơn và lão Lý liền chạy tới đỡ lão Lý "Lý thúc, hai người cũng tới xem náo nhiệt à."
"Đến xem." Lão Lý thấy bên kia vây quanh đông người như vậy, nhìn quanh một chút "Người bị bán rồi sao?"
"Sao có thể nhanh như vậy được chứ." Trình Thông xua xua tay "Nha nhân này ra giá cao lắm, một ca nhi bình thường đã 5 lượng bạc rồi. Cưới một người trong sạch bình thường cũng 10 lượng là đủ rồi, ca nhi không rõ lai lịch như này, nhà nào dám mua chứ."
Trình Thông một bên nói chuyện với lão Lý, Diệp Duy Bình đi đến bên cạnh Lý Mậu Sơn. Hai người cao gần bằng nhau, chỉ là Diệp Duy Bình trông trắng trẻo hơn một chút.
Cha của Diệp Duy Bình là lão đại phu trong thôn, nhưng nào ngờ y giả không tự y, bị bệnh đường ruột mà mất, để lại a mỗ và con côi cút. May mắn Diệp Duy Bình từ nhỏ đã học y với cha, người cũng thông minh, lại bái một lão đại phu ở trấn trên làm thầy, ngày thường ở trong thôn khám bệnh cho người ta, cuộc sống cũng không đến nỗi khó khăn.
"Thế nào, ngươi cũng đến xem à, rốt cuộc cũng suy nghĩ kỹ lại muốn lấy vợ rồi sao."
Gia đình Diệp Duy Bình chỉ có hai người, cuộc sống có thể nói là dư dả hơn nhiều so với gia đình sáu miệng ăn của Lý Mậu Sơn.
Nếu không phải hai năm trước phu lang của Diệp Duy Bình mất do khó sinh, thì giờ con cái đã có thể chạy đầy nhà rồi.
Vừa nhắc đến chuyện này, không khỏi khiến người ta thở dài. Càng có lời đồn đại hắn khắc cha khắc vợ, vì thế a mỗ của Diệp Duy Bình không ít lần cãi nhau với người khác.
"Với cái mệnh cách của ta, nào dám cưới thêm phu lang về làm tai họa nữa chứ." Diệp Duy Bình cười tự giễu, hắn đã sớm từ bỏ ý định cưới phu lang rồi.
"Chuyện đó qua lâu rồi, ngươi cũng nên buông bỏ đi." Lý Mậu Sơn thấy vẻ mặt cô đơn của hắn, an ủi nói.
"Không nhắc chuyện này nữa, mà là ngươi đấy, có hứng thú không?" Diệp Duy Bình vừa nói vừa chỉ vào chiếc xe ngựa đang bị vây quanh "Ta vừa nãy nhìn thấy mấy ca nhi lớn lên không tồi, chỉ là trông có vẻ không được tinh thần lắm, ngươi vừa hay đi nhìn một chút xem, nếu ưng ý thì chúng ta cũng có thêm nhiều ca phu lang rồi."
"Đúng đấy, đúng đấy."
Lý Mậu Sơn bị Diệp Duy Bình trêu chọc một câu, còn chưa kịp trả lời thì Trình Thông một bên đã ghé qua phụ họa nói.
"Ta đâu có năm lượng bạc."
Lý Mậu Sơn nhún vai, không chút để ý tỏ vẻ mình nghèo.
"Đại Sơn ca, nếu ngươi mà tích cóp hết tiền lại, thì làm sao lại không có 5 lượng bạc được." Trình Thông lẩm bẩm một câu. Đại Sơn ca hắn cực khổ tích cóp tiền bạc, đều bị a mỗ kế đáng ghét kia cướp mất, hại Sơn ca cũng chẳng có tiền mà cưới phu lang.
"Tích cóp không nổi đâu." Lý Mậu Sơn không thèm để ý nói. Những chuyện trong nhà hắn, người trong thôn ai cũng rõ.
Bốn người đi vào trong đám đông. Những thôn dân phía sau nhìn thấy họ muốn đi lên phía trước, liền nhường ra một lối đi.
Xe ngựa đang đậu trước mặt bốn ca nhi còn nhỏ tuổi. Mỗi ca nhi đều ăn mặc mộc mạc, nhưng người thì sạch sẽ tinh tươm. Nốt ruồi đỏ giữa trán dưới ánh mặt trời trông vô cùng bắt mắt.
Màu sắc nốt ruồi đỏ đậm nhạt không đồng nhất, đại diện cho khả năng sinh sản khác nhau của ca nhi. Màu càng đậm, chứng tỏ ca nhi đó càng dễ thụ thai và càng được săn đón.
"Mọi người nhìn xem, những ca nhi của chúng ta đứa nào đứa nấy đều xinh đẹp tuyệt vời." Nha nhân lão đại chỉ vào một ca nhi "Nhìn nốt ruồi đỏ này xem, đảm bảo mua về cuối năm là có thể bế được cháu trai béo ú rồi."
Các thôn dân chỉ xem, không nói gì.
"Ba năm ôm hai đứa đều là thật lòng đấy." Lão đại vẫn còn ở đó khen ngợi, lại chỉ một ca nhi khác "Nhìn vóc dáng này, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, các người còn có thể tìm ra ai đẹp hơn không?"
"Xinh đẹp thì ích gì, lại không làm việc được."
Trong đám đông đột nhiên có người nói một câu như vậy, đám nha nhân nghe vậy có chút tức giận.
"Để ca nhi làm việc thì chẳng phải là giày vò người ta sao, ca nhi này, chính là nên ở nhà giúp chồng dạy con. Việc ngoài đồng còn phải để hán tử đi làm chứ."
Một nha nhân trẻ tuổi hô lên với các thôn dân, lập tức khiến các thôn dân không vui.
"Mua một đứa về để hầu hạ, vậy còn không bằng cưới một đứa tướng mạo bình thường."
"Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta ngoài đồng một đống việc, chỉ dựa vào một mình hán tử thì làm sao đủ dùng."
"Các người khen ca nhi hiếm có như vậy, sao các người không tự mình cưới về nhà mà cung phụng."
Các thôn dân xì xào bàn tán, càng không ai có ý định mua.
Đám nha nhân tức khắc có chút sốt ruột. Nếu không bán được đứa nào, thì mấy ngày nay vất vả đã coi như uổng phí rồi.
Lão đại ra hiệu cho lão Nhị và lão Tam, hai người ngầm hiểu.
Từ chiếc xe ngựa đầu tiên, một ca nhi càng xinh đẹp hơn được ôm ra. Khuôn mặt tuyệt mỹ lập tức khiến đám đông ồn ào trở nên yên tĩnh.
"Đứa nhỏ này thật xinh đẹp..."
Mãi lâu sau, mới có người đột nhiên khen một câu.
"Tiểu ca ca này thật xinh đẹp."
Có một đứa trẻ nhìn chằm chằm ca nhi kia, tay nhỏ nắm tay người lớn, muốn đi lên phía trước, bị người lớn kéo lại.
Nha nhân lão đại nhìn thấy các thôn dân đều nhìn chằm chằm thiếu niên ca nhi, rất hài lòng gật đầu.
"Đây chính là cực phẩm nhất của chúng ta, nhìn cái thân thể này xem, nhìn thì gầy yếu nhưng chỗ nào cần có thịt thì tuyệt đối có thịt. Cái khuôn mặt nhỏ này, trắng trẻo làm sao, sờ một cái còn có thể véo ra nước đấy."
Lão đại vừa nói vừa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của ca nhi "Nhìn đôi môi anh đào này..."
"A mỗ ơi, môi anh đào là gì?"
"Có ăn được không ạ?"
"Lông mày lá liễu..."
"Lá liễu không phải màu xanh lục sao ạ?"
"Mũi nhỏ nhắn, còn có lông mi thật dài..."
"Nhắm hai mắt mà, nhìn không thấy lông mi đâu."
Lão đại nói một câu, đứa bé kia liền nhảy ra tiếp lời, tức đến nỗi hắn hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái "Trẻ con không hiểu thì đừng có nói xen lung tung."
Đứa bé bị hắn trừng nhưng cũng không sợ hãi, chỉ là bị người lớn bịt miệng lại.
Đợi đứa bé kia yên phận, Nha nhân lão đại mới tiếp tục nói: "Ca nhi đẹp như vậy, ngay cả huyện Đào Nguyên các người cũng không tìm ra một ai đẹp hơn đâu."
"Người này đứng còn không vững, còn phải người đỡ, hay là có tật gì đó đi."
Mặc dù bị sắc đẹp mê hoặc một chút, nhưng vẫn có người rất tỉnh táo đặt ra nghi vấn.
Bởi vì ca nhi nhắm hai mắt, dựa vào người nha nhân, không rên một tiếng, không khỏi khiến người ta lo sợ ca nhi này có bệnh.
"Sao có thể chứ, chẳng qua nó một đường không ngủ ngon, mệt mỏi quá thôi. Chúng ta chỉ cho nó uống thuốc." Lão đại đã sớm đoán được sẽ có người hỏi, không chút hoang mang giải thích, "Nếu không phải các người đối với các ca nhi khác không có hứng thú lắm, chúng ta đâu có nỡ mang cực phẩm này ra bán."
"Đúng vậy, đây chính là người chúng ta định đưa về huyện thành đấy." Lão Nhị cũng là người lanh lợi, lập tức phụ họa lời lão đại "Hôm nay nếu có người chịu ra bạc mua, thì chúng ta cũng đành cắn răng mà từ bỏ..."
"Còn cắn răng từ bỏ nữa chứ." Diệp Duy Bình nhìn ca nhi đang được nha nhân đỡ, khịt mũi nói "Ca nhi này hơn nửa là bị hạ thuốc mới hôn mê như vậy."
Lý Mậu Sơn từ khi nhìn thấy ca nhi này, hai mắt liền dán chặt vào đối phương. Từng nét mày, nét mắt của người đó đều quen thuộc đến lạ. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng người trong mơ lại tồn tại thật. Cho dù đôi mắt đẹp kia giờ phút này đang nhắm nghiền, hắn vẫn có thể nhớ lại từng cử chỉ, nụ cười của người đó trong mơ.
Lúc này nghe Diệp Duy Bình nói, Lý Mậu Sơn mới chuyển ánh mắt hỏi: "Lời này là thật sao?"
Diệp Duy Bình đánh giá ca nhi kia, suy đoán nói: "Hơn nửa là ca nhi này tính tình cứng đầu, nha nhân mới cho hạ thuốc, phòng khi cậu ta làm loạn gây rắc rối."
"Đại Sơn ca, ngươi nhìn nốt ruồi đỏ giữa mày ca nhi kia xem, đẹp tươi rói luôn ấy." Trình Thông thì lại nghiêm túc nghe nha nhân giới thiệu, chỉ vào ca nhi kia nói với Lý Mậu Sơn một câu, ngay sau đó có chút mất mát nói: "Cha ta chắc chắn không cho ta mua ca nhi đâu."
Lý Mậu Sơn nhìn người kia yếu ớt, vô lực dựa vào người khác, từ trong đám đông bước lên hai bước đứng ra hỏi: "Ca nhi này bao nhiêu tiền?"
Nha nhân còn đang giới thiệu, vừa thấy có người đứng ra hỏi giá, liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
"Vị tiểu ca này lớn lên thật là khôi ngô, xứng với ca nhi của chúng ta thì còn gì bằng." Lão đại nhìn thấy người này cao lớn, đối lập với dáng người thấp bé của mình, có chút ngưỡng mộ lại có chút ghen tỵ.
"Tiểu ca nếu muốn mua ca nhi, cũng không đắt đâu, 10 lượng bạc."
Hắn giơ hai tay so thành chữ thập. Giá này làm các thôn dân chấn động.
"Mười lượng, đắt thế."
"Đúng đấy, lừa người à."
"Gia đình lão Lý này không lẽ muốn mua thật sao?"
..........
Lão Lý vừa nghe cũng là tim đập thình thịch, mười lượng. Vuốt túi bạc vụn trong lòng ngực, này phải tích cóp bao nhiêu năm chứ.
Lý Mậu Sơn nghe vậy khẽ nhíu mày, hiển nhiên cũng hiểu rõ khả năng của gia đình mình chắc chắn không thể lấy ra số bạc này.
Nha nhân thấy sắc mặt hắn không tốt, nghe lời các thôn dân nói nhanh chóng nói thêm: "Đại huynh đệ nếu thật lòng, tính cậu 8 lượng."
Lý Mậu Sơn trầm mặc không nói, tiến lại gần nha nhân lão đại, từ trên cao nhìn xuống hắn. Lão đại theo bản năng lùi về sau một bước.
"Đại huynh đệ, tám lượng đã là rất thật rồi, ca nhi của chúng ta nếu đưa về huyện thành, còn đáng giá hơn nhiều." Lão đại nuốt một ngụm nước miếng, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt "Chúng ta là thành tâm thành ý ra đây làm ăn."
"Quá đắt."
Lý Mậu Sơn trầm giọng nói hai chữ, giơ tay đè những ngón tay đang so tám của nha nhân xuống.
Lão đại nhìn tay bị nắm, chỉ còn ngón cái vểnh lên, nhanh chóng lắc đầu.
"Cái này không được, năm lượng rẻ quá, không bán được."
Lý Mậu Sơn cũng không nói lời nào, ấn ngón cái của hắn xuống, rồi đưa ra ngón trỏ một lần nữa.
"Đại huynh đệ, ngươi đang đùa ta đấy à." Nha nhân thấy hành vi này của hắn, cũng thay đổi sắc mặt "Làm ăn, nào có người mặc cả kiểu này. Ngươi nếu không có thành ý, thì giao dịch này chúng ta cũng không cần làm."
"Các huynh đệ lên xe, chúng ta đi nhà tiếp theo."
Nha nhân lão đại ra hiệu, mấy ca nhi liền bò lên xe. Còn lão Nhị và lão Tam đỡ ca nhi kia cũng lên xe ngựa.
"Khoan đã."
Lý Mậu Sơn quay đầu lại giữ chặt lão đại, nhìn thoáng qua người đã được bế lên xe ngựa.
"Đại huynh đệ, ta thấy ngươi cũng rất ưng ý ca nhi kia, tám lượng, một giá thôi, ngươi đưa tiền, ta giao người." Lão đại vừa thấy còn có khả năng, liền ra hiệu cho tiểu đệ của mình chậm một chút lên xe.
Lão Lý vừa thấy con trai thật lòng muốn mua, nhanh chóng móc bạc từ trong ngực ra. Mặc dù vui mừng vì con trai sắp có vợ, nhưng ông lại không thể lấy ra tám lượng bạc.
"Duy Bình, cho ta mượn ít bạc."
Lý Mậu Sơn nhận lấy năm lượng bạc từ tay cha hắn, quay đầu hỏi Diệp Duy Bình vay tiền.
"Đại Sơn ca, ngươi mua thật à."
Trình Thông nhìn ca nhi kia, rồi lại nhìn Lý Mậu Sơn. Ca nhi đó đúng là rất xinh đẹp, nhưng tám lượng bạc thật sự rất đắt.
Diệp Duy Bình thì không nói gì, móc bạc đưa cho hắn. Lý Mậu Sơn nhận lấy bạc, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Nha nhân lão đại vô cùng vui vẻ nhận tiền, khen ngợi: "Đại huynh đệ cũng thật không tồi, ca nhi này thuộc về ngươi đấy."
Lý Mậu Sơn cũng không đáp lại hắn, trực tiếp từ trên xe nha nhân bế ca nhi xuống, không để ý đến những tiếng bàn tán từ đám đông xem náo nhiệt xung quanh, xoay người liền rời đi.
Cơ thể không chịu sự khống chế của ý thức não bộ, toàn thân mềm yếu vô lực. Sau gáy âm ỉ đau nhức thấu xương. Trần Ngôn chỉ cảm thấy cơ thể mình và tinh thần như tách rời, những dây thần kinh run rẩy giật từng hồi trên da nổi lên một cục u.
Cơn đau vô lực khiến cậu không thể tiếp nhận bất kỳ thông tin nào từ các giác quan. Trong lúc hoảng loạn, bên tai có một giọng nói mơ hồ không ngừng gọi mình.
Nhưng quá đau đớn, khiến cậu không thể phân biệt được tình cảnh của bản thân.
Trong mơ hồ, có người nâng cơ thể cậu lên. Thân hình mềm yếu vô lực tựa vào một người. Gáy cậu chạm vào lồng ngực cứng rắn của đối phương, cơn đau khiến cậu không tự chủ r*n rỉ.
Đau! Đau quá!
Mí mắt nặng trĩu, không mở được mắt. Trần Ngôn chỉ cảm thấy xung quanh có những tiếng ồn ào, dường như bị người ta xoi mói, càu nhàu không ngừng.
Thật ồn ào, nhưng cậu lại không thể phát ra tiếng để ngăn lại những âm thanh phiền phức đó.
Cho đến khi có một đôi tay bế cậu lên, nghiêng đầu tựa vào vai người đó, trong lòng cậu đột nhiên liền yên ổn lại.
【Hệ thống kích hoạt... Đang kết nối... Kết nối thành công...】