Mưa xuân tí tách rơi rả rích suốt ba ngày ba đêm. Ngoài phòng, quần áo ẩm mốc vì không thấy ánh mặt trời, toàn bộ đều ẩm ướt, khó có thể mặc lên người. Trên ban công, những chiếc thùng nhựa chất đầy quần áo bẩn, còn đôi giày chạy bộ dính đầy bùn đất thì bị vứt xó.

Sáng sớm mặt trời bị che khuất bởi những tầng mây xám xịt. Trời vẫn âm u, hạt mưa rơi xuống tạo nên những bong bóng nhỏ li ti trên mặt đất.

Lại một tuần mới bắt đầu. Những người dậy sớm đi làm vội vã băng qua đường, giục người bán hàng rong bên đường gói vội nắm xôi để ăn bữa sáng.

Những bà cụ, ông cụ nắm tay cháu trai, cháu gái, che ô đi qua phố, rẽ vào một tiệm cơm nhỏ ở tầng một.

“Tiểu Hải, cho một tô cháo thịt băm trứng vịt bắc thảo, thêm một xửng sủi cảo.”

“Tiểu Hải, chúng tôi muốn một phần hoành thánh, đừng cho hành, cho nhiều rong biển nhé.”

“Cho một phần mì xào, với một ly sữa đậu nành.”

…...

Có người gọi cho bé con nhà mình một bữa sáng nóng hổi bổ dưỡng. Người ăn ít, người ăn nhiều, đủ mọi loại giọng nói, âm thanh cao thấp xen lẫn, tạo nên một không khí nhộn nhịp sôi động.

Tiệm cơm nhỏ này là một quán ăn lâu đời, cung cấp ba bữa mỗi ngày cho khu dân cư gần đó. Mỗi ngày, khách đến đây ăn nườm nượp không ngớt.

Không chỉ vì giá cả phải chăng, mà còn vì đồ ăn ở đây rất ngon miệng.

Quán ăn này mở được tám năm rồi. Chủ quán là hai thanh niên trẻ tuổi. Một người lớn tuổi hơn có tài nấu nướng tuyệt vời, còn người trẻ tuổi hơn thì lúc nào cũng tươi cười niềm nở đón khách.

Hồi hai người trẻ tuổi mới đến, vì tranh giành khách mà xảy ra một vài chuyện không vui với những hàng xóm xung quanh. Giữa những người hàng xóm với nhau, ít nhiều cũng phải va chạm rồi mới yên ổn được.

Bây giờ, những người trẻ biết nấu ăn rất ít, nên một cặp đôi chăm chỉ như vậy rất được các chú, các bác xung quanh tôn trọng. Việc làm ăn cũng dần trở nên phát đạt hơn.

Thậm chí có nhiều bác gái còn nhiệt tình làm mối cho hai người, khiến mấy cô gái gần đó đến mua đồ ăn cũng phải đỏ mặt tía tai mà về.

Đáng tiếc thay, ba năm trước, một trong hai chàng trai gặp tai nạn giao thông và đã ra đi mãi mãi.

Khi những người hàng xóm tưởng chừng quán cơm nhỏ này sẽ đóng cửa, người trẻ tuổi hơn đã cắn răng gắng gượng giữ lại. Nhờ vậy mà những người hàng xóm xung quanh mỗi ngày vẫn có thể ăn những món ăn ngon miệng và bữa sáng quen thuộc.

Mặt tiền cửa hàng ở tầng một dùng làm cửa hàng bán lẻ. Buổi sáng phục vụ bữa sáng, buổi trưa chủ yếu làm cơm hộp cho các tòa nhà văn phòng gần đó, buổi tối mới là lúc quán tấp nập với những món xào nóng hổi.

Cửa hàng chỉ có một đầu bếp, là một người đàn ông trung niên béo lùn, trông rất hiền lành dễ gần. Trong quán còn có hai thanh niên phục vụ khoảng hai mươi mấy tuổi.

Người thanh niên tên Tiểu Hải đang bưng từng phần bữa sáng đặt lên bàn cho khách, rồi nhìn đồng hồ treo trên tường.

“Đã 7 giờ rồi, sao hôm nay Trần Ngôn vẫn chưa xuống lầu nhỉ?”

Một thanh niên khác đang bưng đĩa mì xào mới ra lò, đi ngang qua vỗ vai Tiểu Hải. “Cậu cũng không nghĩ hôm nay là ngày gì à? Trần Ngôn chắc là một đêm không ngủ ngon rồi.”

Nghe xong lời của thanh niên, Tiểu Hải thở dài một tiếng: “Sơn ca đi được ba năm rồi!”

Khi Trần Ngôn tỉnh dậy, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mơ mơ màng màng nhấc điện thoại, đầu dây bên kia là một đoạn quảng cáo tiếp thị tự động cũ kỹ. Cậu chỉ nghe được hai câu rồi cúp máy.

“Mấy cái cuộc điện thoại làm phiền này càng ngày càng chuyên nghiệp, sáng sớm đã bắt đầu làm việc rồi.”

Xoa xoa đầu mái tóc ngắn rối bù vì ngủ, Trần Ngôn đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tấm gương phản chiếu khuôn mặt điển trai của Trần Ngôn. Thân hình gầy gò nhưng săn chắc với những đường cơ bắp hấp dẫn. Cậu khom lưng đứng trước bồn cầu, kéo quần xuống.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, cậu cúi đầu vào bồn rửa mặt. Trong gương, quầng thâm dưới hai mắt hiện rõ, cho thấy chủ nhân của cơ thể đã không ngủ ngon cả đêm.

Vỗ vỗ mặt, cậu bắt đầu rửa mặt.

Trong một góc phòng có đặt một cái bàn máy tính, trên bàn màn hình máy tính lóe sáng. Nhìn kỹ hơn, máy tính đang mở một trò chơi. Trò chơi này Trần Ngôn đã chơi nhiều năm, nhưng cuối cùng vì ai đó ra đi mà cậu không còn chạm vào nữa.

Nếu không phải đêm qua không ngủ được, cậu cũng sẽ không đăng nhập hai tài khoản, treo máy mặt đối mặt trong bang hội, treo suốt cả đêm.

Trần Ngôn không để ý đến máy tính, mà giơ tay cầm lấy khung ảnh bên cạnh.

Trong khung ảnh có hai thiếu niên trẻ tuổi, ngây thơ, khoác vai nhau. Người thấp hơn một chút là Trần Ngôn, có đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt trẻ con nhưng tràn đầy tinh thần phấn chấn, mang theo vẻ ngang tàng và không sợ hãi đặc trưng của tuổi thiếu niên.

Thiếu niên còn lại có đường nét khuôn mặt rõ ràng, lớn tuổi hơn Trần Ngôn vài tuổi, để đầu đinh, dáng người vạm vỡ hơn một chút, nụ cười cũng ẩn chứa nhiều ý vị mà lúc đó Trần Ngôn chưa hiểu rõ.

Đó là khi hai người vừa rời nông thôn, đến cái thành phố nhỏ xa xôi này, được một người qua đường chụp ảnh kỷ niệm.

Cậu đã từng ghét bức ảnh này, nhưng không ngờ bức ảnh này lại trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong ký ức của hai người.

Nhẹ nhàng vuốt ve người trong ảnh, Trần Ngôn không kìm được vẫn tiến lại hôn một cái, nói một tiếng: “Sơn ca, sinh nhật vui vẻ!”

Khi xuống lầu, tiệm cơm nhỏ vừa tiễn một nhóm khách hàng.

Trần Ngôn chào hỏi vài người quen, rồi bước vào quán nhỏ của mình.

“Trần Ngôn, cuối cùng cậu cũng chịu dậy rồi.”

Tiểu Hải vừa nhìn thấy Trần Ngôn liền chạy đến. Khuôn mặt thanh niên trẻ tràn đầy nụ cười tươi tắn, đổi lại là một cái xoa đầu âu yếm từ Trần Ngôn.

“Đừng có sờ, tôi vừa làm kiểu tóc mới có mấy ngày thôi.” Cậu ta ôm đầu né tránh rồi va phải một khách hàng đi ngang qua, vội vàng liên tục xin lỗi.

“Chú Hách đâu?”

Trần Ngôn vừa hỏi vừa đi về phía nhà bếp. Mùi khói dầu xông vào mũi khiến cậu khó chịu sặc vài tiếng.

“Cậu vào đây làm gì, ra ngoài ngồi đi. Không biết nấu ăn còn làm bộ làm tịch không chịu được mùi khói dầu.”

Người được gọi là chú Hách chính là đầu bếp của tiệm cơm nhỏ. Vừa nhìn thấy Trần Ngôn liền không kìm được cằn nhằn một câu.

Trần Ngôn đứng ở cửa nhà bếp nhìn xung quanh “Cơm chiên thập cẩm đâu ạ?”

“Làm xong sẽ gọi cậu, cậu ra ngoài giúp đỡ đi.” Chú Hách xua tay đuổi cậu. “Cậu là ông chủ mà, cũng không biết tự mình động tay nấu ăn. Nếu mà Đại Sơn có thể ăn được đồ ăn cậu nấu, cậu ấy cũng phải vui mừng lắm.”

“Không phải là anh ấy ăn không được, nên cháu mới không học sao.”

Trần Ngôn cười khổ một tiếng, cậu cũng muốn học. Thế nhưng chưa kịp học, người kia đã bỏ cậu lại một mình mà đi rồi.

Ba năm nay, mỗi khi cậu cầm lấy cái xẻng, trong lòng lại tràn ngập hối hận và bi thương, cái xẻng trong tay nặng như ngàn cân, khiến cậu căn bản không có tâm trạng học nấu ăn.

Nếu như…

“Trần Ngôn à…”

Chú Hách cũng không biết nên nói gì. Những năm gần đây, chú nhìn hai thanh niên trẻ từng chút từng chút gây dựng nên quán nhỏ này, từng chút từng chút có được một tương lai đáng mong đợi.

Nào ngờ, thế sự lại khó lường đến vậy.

“Chú Hách, cháu quyết định rồi, hôm nay đi viếng Sơn ca, cháu muốn tỏ tình.”

Nhận lấy hộp cơm chiên thập cẩm nóng hổi chú Hách vừa làm xong, Trần Ngôn ôm hộp cơm, trịnh trọng nói với chú một câu như vậy.

Người đàn ông trung niên nghe vậy ngây người.

“Bà Lý hàng xóm nói với cháu, người sau khi chết năm thứ ba sẽ phải đầu thai, những cô hồn còn sót lại cũng sẽ tiêu tan ở thế gian. Cháu mà không nói nữa, sau khi Sơn ca chuyển thế, e rằng chúng cháu sẽ thật sự hết duyên.”

Năm đó cậu nhát gan, một mặt ỷ lại nhưng lại không nhìn rõ lòng mình, cho đến khi mất đi rồi mới hối hận, nhưng đã quá muộn, quá muộn rồi.

Chú Hách vỗ vỗ vai cậu, an ủi nói: “Đại Sơn nhất định sẽ nghe thấy. Cậu đi sớm về sớm nhé.”

“Vâng.”

Trần Ngôn ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ nhưng trên mặt lại nở một nụ cười rạng rỡ.

Cậu gật đầu thật mạnh với chú Hách, rồi quay người chạy ra khỏi cửa hàng.

Phía sau, chú Hách cầm ô chạy theo “Tiểu Ngôn, cậu mang theo ô rồi đi chứ.” Bước chân của thanh niên lớn, không mấy giây đã biến mất trước mắt chú Hách.

Chú Hách thở dài quay trở lại nhà bếp.

Ngoài phòng, mưa xuân vẫn tí tách rơi không ngừng.

Sáng sớm trạm xe buýt luôn chật kín người đi làm, đi học.

Trần Ngôn tay che hộp cơm, chen lấn vất vả lên xe buýt.

Tài xế mặc kệ tiếng gọi hỗn loạn của hành khách bên ngoài chưa lên xe đang đập cửa, chở một xe đầy người, trực tiếp lái về trạm tiếp theo.

Nghĩa trang ngoại ô phải chuyển hai chuyến xe mới đến. Trần Ngôn ngồi ở một góc, nhìn những người bên cạnh thay đổi hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng cũng đến trạm đổi xe buýt.

Xuống xe cậu nhìn đám đông đứng ở trạm, rồi nhìn đồng hồ. Chuyến xe tiếp theo còn phải đợi.

Mưa bay xuống người, mang theo cái lạnh nhè nhẹ của tháng tư.

Dự báo thời tiết tối qua lại là tin lừa đảo. Mưa vẫn chưa tạnh, lấy đâu ra ánh mặt trời.

Cậu siết chặt chiếc áo khoác trên người, hộp cơm trong tay tỏa ra chút hơi ấm. Đó là món mà Sơn ca của cậu thích ăn nhất. Thế nhưng cậu lại bất lực không làm được một phần cơm chiên nào có thể ăn được. Mỗi năm, cậu chỉ có thể nhờ chú Hách chuẩn bị một phần, mang đến mộ Sơn ca.

Đang đợi xe buýt, một người phụ nữ bên cạnh đột nhiên bị ai đó đẩy một cái, va mạnh vào người Trần Ngôn. Trần Ngôn hơi thất thần, cú va chạm này khiến hộp cơm trong tay cậu vô tình tuột khỏi tay.

“Bốp” một tiếng. Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ ăn vương vãi khắp mặt đất, nhanh chóng bị nước mưa làm cho lẫn lộn thành một đống.

“Ôi trời ơi, chết tiệt! Sáng sớm đã có người cướp giật rồi!”

Một người phụ nữ xung quanh hét lên một tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Một người đàn ông thấp bé đội mũ đang giằng co với một phụ nữ trung niên để cướp một chiếc ba lô phồng to. Người đàn ông này thật sự rất gan, thấy xung quanh có người vây lại còn quay đầu dọa dẫm vài tiếng.

Mọi người dừng bước lại, tiếng hét của người phụ nữ càng trở nên chói tai hơn.

Người phụ nữ bất lực phát ra những tiếng cầu cứu lắp bắp, nhưng những người xung quanh nhìn thấy người đàn ông thấp bé rút ra một con dao nhỏ, lập tức kinh hãi im bặt.

Người đàn ông nhân cơ hội giật lấy chiếc ba lô của người phụ nữ, quay người bỏ chạy.

Mới chạy được một bước, đã bị ai đó túm lấy sau gáy. Người đàn ông thấp bé dùng sức, quay người dùng con dao nhỏ đe dọa, nhưng không ngờ đối phương không chút e ngại vẫn tóm chặt lấy hắn.

“Á!”

Một cú vật qua vai gọn ghẽ, người đàn ông thấp bé ngã lăn ra đất. Chiếc mũ rơi xuống để lộ cái đầu trọc lóc của hắn. Hai tay vẫn không quên ôm chặt chiếc ba lô vừa cướp được.

Người phụ nữ vừa thấy chiếc ba lô vẫn còn trong tay đối phương liền lao tới giằng co. Cũng may người phụ nữ này đủ gan, đám đông vây xem bên cạnh ngược lại kinh hãi lùi lại một khoảng cách.

Cách đó không xa, một chiếc xe buýt bóp còi dần dần tiến lại gần.

Trần Ngôn thấy hai người vẫn còn trên mặt đất giằng co chiếc ba lô, đành tiến lên kéo hai người ra. Nào ngờ người đàn ông thấp bé kia phản ứng lại, trực tiếp đẩy Trần Ngôn ra khỏi trạm xe buýt, thẳng tắp ngã xuống đường cái.

“Rầm” một tiếng.

Cơ thể va chạm vào đầu xe, lực bật ngược lại khiến cậu lăn mấy vòng trên mặt đất. Máu đỏ sẫm chảy ra trên người, hòa lẫn với nước mưa loang rộng ra…

Đám đông xung quanh lập tức la hoảng lên.

“Đâm chết người rồi!”

“Có người chết rồi!”

“Mau gọi 120…”

“Cả 110 nữa…”

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play