Trần Ngôn bị một giọng nói lạnh lẽo đánh thức.
Mơ mơ màng màng, đầu cậu đau như búa bổ.
Nhưng khi mở mắt ra, cậu chỉ nhìn thấy một khoảng không gian trống trải và yên tĩnh. Tầm mắt có thể nhìn thấy không có bất cứ thứ gì, nhưng khi cậu ngẩng đầu lên lại có thể thấy một bầu trời xanh ngắt với mây trắng trôi. Cúi đầu xuống, phía dưới là những thảm cỏ xanh mướt kéo dài. Cảnh sắc xa lạ khiến trong lòng cậu dấy lên nghi ngờ.
Trần Ngôn rõ ràng nhớ mình đang ở trạm xe buýt, tóm lấy tên cướp và bị hắn đẩy ra đường. Tiếng va chạm mạnh mẽ đó in sâu vào tâm trí, nỗi đau khắp cơ thể khiến cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi khi cái chết bao trùm.
Nước mưa rơi trên người lạnh lẽo, không một chút hơi ấm, nhưng cũng đồng thời mang đi nhiệt độ cơ thể cậu.
Cậu nằm trên mặt đất, trong lòng không nghĩ đến cái chết của mình, mà là nỗi đau buồn sâu sắc vì không kịp chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của Sơn ca. Con đường đó, ngăn cách không chỉ là âm dương, mà còn rất nhiều hố sâu khó lòng vượt qua trong lòng.
Một làn gió nhẹ lướt qua gò má. Trần Ngôn có thể cảm nhận và nhìn thấy mọi thứ, nhưng lại duy nhất không thấy cơ thể mình. Sự kinh ngạc khó tả ập đến, cậu chỉ có thể buộc mình bình tĩnh lại.
Những bước chân vô hình dẫm trên thảm cỏ mềm mại. Trần Ngôn chầm chậm đi trong không gian mênh mông vô định, cho đến khi một căn nhà tre đột ngột xuất hiện trước mắt cậu. Trợn mắt há hốc mồm cũng khó có thể hình dung tâm trạng cậu lúc này.
"Đây là đâu?"
Cậu rõ ràng bị xe tông, cho dù không chết thì cũng nên nằm trong bệnh viện, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Đầu đầy nghi hoặc không ai có thể giải đáp, Trần Ngôn đành phải làm động tác giơ tay đẩy cửa, từ từ đẩy cánh cửa gỗ của căn nhà tre ra.
【Chào mừng ký chủ.】
Vừa bước vào nhà tre, Trần Ngôn liền lần nữa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo kia.
Cậu nhìn quanh khắp nơi, trong nhà tre chỉ có một vài vật dụng đơn giản, không hề thấy bóng dáng bất kỳ ai.
"Ai đang nói chuyện?"
Giọng nói kia lần nữa im lặng xuống, không nhận được hồi đáp khiến Trần Ngôn chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng. Là một người vô thần, cậu không thể hiểu được tình trạng đặc biệt của mình lúc này, bởi vì không ai giải thích nghi vấn cho cậu.
Giọng nói lạnh lẽo kia cũng cho cậu một đối tượng để nghi ngờ.
Trong lúc kinh hồn bất định, trên chiếc bàn tre trước mặt đột nhiên lại xuất hiện một cuốn thẻ tre. Thẻ tre thoang thoảng mùi tre tươi, Trần Ngôn chăm chú nhìn vật thể trước mắt này, lại thấy trên thẻ tre dần dần hiện ra hai chữ được viết bằng văn tự – "Trù nghệ".
Hai chữ rất rõ ràng, Trần Ngôn hiểu nhưng cũng không hiểu.
May mà ngày thường cậu cũng hay tiếp xúc với các ông lão xung quanh, nên những chữ cổ thể này vẫn có thể nhận ra một vài.
Mở thẻ tre ra xem, chi chít viết không ít chữ, tất cả đều là văn tự.
"Cái này tôi không hiểu được."
Gia cảnh từ nhỏ không tốt, đọc sách không mấy năm, cậu có thể nhận ra chữ Hán đã rất tốt rồi. Một vài văn tự đơn giản cũng ít nhiều nhờ những lời nói và việc làm mẫu mực của các ông lão.
Cái đang đập vào mắt lại là những văn tự đoan chính hơn cả chữ các ông lão đó viết. Trần Ngôn liền cảm thấy đau đầu.
Nào ngờ vừa nói xong câu này, thẻ tre trong tay đột nhiên thay đổi, những chữ vốn không hiểu lại biến thành chữ Hán giản thể.
"Nhân tính hóa như vậy sao?" Nghĩ như thế, cậu lại không khỏi nghi ngờ mình có phải đã thành quỷ rồi không.
Đừng nói cậu suy nghĩ lung tung, thật sự là cậu không thấy cơ thể mình. Lại còn nơi xuất hiện không thể hiểu được này, thẻ tre có thể thay đổi phông chữ, và cả giọng nói lạnh lẽo chỉ nghe thấy mà không thấy người kia.
Thẻ tre trong tay cậu khi đang suy nghĩ lại từ từ trôi nổi lên. Trong khoảnh khắc thẻ tre đang lơ lửng giữa không trung khiến Trần Ngôn kinh ngạc vô cùng, thẻ tre đột nhiên bay thẳng về phía cậu.
Cảnh tượng này tức khắc dọa Trần Ngôn xoay người bỏ chạy. Nhưng chưa kịp chạy ra khỏi nhà tre, thẻ tre bay nhanh đâm thẳng vào Trần Ngôn. Cậu chỉ cảm thấy đầu đau nhói, rồi lập tức mất đi ý thức.
Lý Mậu Sơn đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu, thay quần áo cho cậu và một lần nữa đặt cậu lên giường. Sợ đè nặng vết thương, hắn lại cẩn thận nghiêng đầu cậu tựa vào gối, tay nhẹ nhàng vuốt ve từng nét tinh tế, xinh đẹp trên khuôn mặt cậu.
Nốt ruồi đỏ vốn tươi tắn trên trán giờ phút này lại mất đi vẻ diễm lệ ban đầu, trông có chút ảm đạm.
Lý Mậu Sơn nhẹ nhàng vuốt ve giữa hàng mày cậu, im lặng hồi lâu mới đắp chăn cho cậu, rồi đứng dậy mang thùng gỗ ra ngoài.
Ngoài phòng, lão Lý đang ngồi trên ghế trước hiên nhà. Trên bàn đặt một ly trà, ông vừa uống một ngụm thì thấy Lý Mậu Sơn đi ra. Lão Lý nhanh chóng hỏi: "Tắm xong rồi à?"
"Vâng." Lý Mậu Sơn gật đầu, thùng gỗ trong tay vì còn chứa nước bẩn đã dùng nên khá nặng.
"Tiểu ca nhi đó có khỏe không?" Lão Lý hỏi hắn.
"Vẫn còn đang ngủ say." Từ hôn mê khiến hắn không thích, vì vậy Lý Mậu Sơn đã đổi một lý do có thể chấp nhận được.
"Phú Nhị thúc của con nói muốn con sớm ngày cưới ca nhi này, tránh xảy ra ngoài ý muốn." Nhớ đến chuyện này, lão Lý vẫn dặn dò kỹ lưỡng "Nếu người tỉnh táo rồi, Đại Sơn con đừng kéo dài nữa. Thành thân rồi, ca nhi đó cũng sẽ an phận hơn một chút."
"Cha, chuyện này con đã rõ." Xách thùng gỗ Lý Mậu Sơn quay đầu hỏi: "A Thủy đâu rồi?"
"Nó ở trong sân sắc thuốc, tiểu tử Diệp và tiểu tử Trình chắc đang ở trong sân cùng nó." Lão Lý chân cẳng không tiện, chỉ có thể ở trong phòng uống trà.
"Vậy cha cứ ngồi đi, con đi xem một chút." Lý Mậu Sơn ngăn cản hành động muốn đứng dậy của cha hắn, mang thùng gỗ ra cửa.
Trong sân, Diệp Duy Bình ngồi trên một chiếc ghế gỗ nhỏ, cười nhìn Trình Thông và Lý Mậu Thủy đùa giỡn.
Lúc này Trình Thông đang chỉ dẫn Lý Mậu Thủy cách sắc thuốc, nói năng đâu ra đấy ra dáng nhưng lại bị ghét bỏ.
" Thông ca đừng nói bậy, ta biết sắc thuốc mà, những gì ngươi vừa nói đều không đúng." Lý Mậu Thủy cau mày vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Trình Thông chỉ làm vướng víu chứ không giúp ích gì "Ngày thường đều là ta sắc thuốc, ta làm sao có thể không hiểu chứ, ngươi cứ thành thật ở một bên nói chuyện với Duy Bình ca đi."
"Ca nhi lớn lên là hết đáng yêu rồi." Trình Thông bị ghét bỏ, nhìn chiếc quạt hương bồ bị Lý Mậu Thủy giật đi, chỉ có thể vẻ mặt ai oán nói: "Hồi nhỏ ngươi ngoan lắm, cứ theo ta sau lưng miệng một câu Thông ca, bây giờ chỉ biết gọi tiểu Thông, còn hay chê ta. Ta đây chẳng phải sợ ngươi mệt sao, sắc thuốc đơn giản như vậy, ta làm sao có thể không biết chứ."
"Ngươi cũng đừng làm loạn nữa, Thủy ca nhi đừng để ý đến hắn." Diệp Duy Bình thấy không được, kéo Trình Thông nhấn hắn xuống ghế gỗ "Ngồi xuống."
"Toàn làm loạn." Lý Mậu Thủy thấy có người giúp mình, liền lêu lêu với Trình Thông.
"Ngươi mà vậy là ta sẽ nói với ca của ngươi là ngươi không ngoan đâu." Trình Thông tức giận đứng dậy, còn chưa kịp hăm dọa Lý Mậu Thủy một chút, liền thấy Lý Mậu Sơn mang thùng gỗ ra.
"Ta nói Đại Sơn ca, ngươi nhanh tay thật đấy, tắm rửa xong cả rồi."
Hai người họ đến là biết được Lý Mậu Sơn đang tắm cho ca nhi kia, nên họ mới ngồi trong sân chờ. Giờ phút này thấy Lý Mậu Sơn đi ra, Trình Thông nhanh chóng dính lấy hắn.
"Phu lang của ta, ta không giúp y thì lẽ nào tìm ngươi giúp đỡ sao." Lý Mậu Sơn không thèm nhìn hắn lấy một cái, lập tức đổ nước trong thùng gỗ đi, rồi một lần nữa múc nước giếng rửa sạch.
"Ca nhi này không phải còn chưa gả cho ngươi sao, phu lang mà gọi thân thiết vậy, không hổ là Đại Sơn ca của ta, hành động nhanh thật đấy." Trình Thông đi theo sau lưng Lý Mậu Sơn, hắn đi đâu thì Trình Thông theo đó, khiến Diệp Duy Bình vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Để cha ngươi cũng tìm cho ngươi một phu lang đi, ngươi sẽ trưởng thành hơn đó." Lý Mậu Sơn rửa xong thùng gỗ đi tới, đẩy người đang ghé vào trước mặt mình ra, hỏi tiểu đệ nhà mình: "Thuốc còn bao lâu thì sắc xong?"
"Còn phải nửa canh giờ nữa." Diệp Duy Bình thay hắn trả lời "Đại Sơn, a mỗ kế ngươi và bọn họ không ở đây, đám người về không chừng sẽ làm ầm ĩ thế nào. Hơn nữa ngươi bây giờ có thêm một người, lại cùng Lý Phúc ở chung một phòng e rằng không tiện lắm."
Thấy hắn nhắc đến chuyện này, Lý Mậu Sơn hơi nhíu mày.
"Nhị ca không phải ở tư thục sao." Lý Mậu Thủy có chút không hiểu nói.
"Ngốc." Trình Thông vỗ vỗ đầu y "Ca ngươi cưới phu lang, hai phu phu ngủ cùng nhau, nếu bên cạnh lại thường xuyên có đệ đệ về ở, thì bất tiện làm sao chứ."
Lý Mậu Thủy thấy hắn làm mặt quỷ với mình, suy nghĩ một chút, mới phản ứng lại lập tức đỏ mặt.
"Thủy ca nhi của chúng ta lớn thật rồi, ta vừa nhắc đến một chút là đã nghĩ ra mấu chốt rồi, không tệ không tệ." Trình Thông thấy y đỏ mặt có chút thẹn thùng, tức khắc cười ha hả gật đầu, "Thủy ca nhi cũng mười bốn rồi nhỉ, ngày mai bảo ca ngươi cũng tìm cho ngươi một phu quân đi."
Lý Mậu Thủy nghe vậy tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bất chấp khuôn mặt còn đỏ ửng, trực tiếp lấy quạt hương bồ đánh hắn: "Chính ngươi cưới được phu lang trước rồi hẵng nói sau."
"Ai, ca nhi lớn lên đúng là không đáng yêu." Trình Thông nghiêng người né, ngoài miệng còn không ngừng cảm thán.
"Tiểu tử Trình Thông này càng lớn càng thích trêu chọc Thủy ca nhi." Diệp Duy Bình lắc đầu, mặc kệ hai người kia đùa giỡn, quay đầu nhìn về phía Lý Mậu Sơn "Đại Sơn, chuyện này ngươi vẫn nên nhanh chóng giải quyết cho ổn thỏa."
"Ta biết." Lý Mậu Sơn trầm tư gật đầu "Nhưng mà ba lượng bạc kia..."
"Huynh đệ với nhau ta còn sợ ngươi quỵt ta sao. Đợi ngươi có tiền tích cóp thì trả ta cũng không muộn." Diệp Duy Bình ngắt lời hắn. Tình hình gia đình huynh đệ hắn tất nhiên là hiểu rõ, bởi vậy ngược lại trấn an Lý Mậu Sơn: "Nhà ta chỉ có ta và a mỗ ta, ngày thường chi phí ăn mặc làm sao có thể vì chút bạc này của ngươi mà túng thiếu được chứ, ngươi đừng nên để trong lòng."
Lời Diệp Duy Bình nói làm Lý Mậu Sơn vô cùng cảm kích "Cảm ơn, huynh đệ tốt."
"Khách khí đi." Diệp Duy Bình đấm vào vai hắn một cái "Chờ thuốc sắc xongngươi nhớ làm ca nhi uống vào là được. Không có việc gì thì ta về trước đây, nếu có việc cứ bảo Thủy ca nhi đến gọi ta một tiếng." Vừa nói hắn vừa đứng dậy, kéo Trình Thông còn đang làm ầm ĩ với Lý Mậu Thủy trực tiếp rời đi.
Đợi thuốc sắc xong để nguội một chút, Lý Mậu Sơn liền bưng chén thuốc vào phòng.
Người trên giường vẫn an tĩnh nằm đó. Hắn đặt chén thuốc ở đầu giường, động tác nhẹ nhàng nâng người dậy. Người vẫn còn hôn mê không thể uống thuốc thật tốt, Lý Mậu Sơn không còn cách nào, đành phải tự mình uống một ngụm rồi đút cho cậu.
Vị thuốc lan tỏa trong miệng từng đợt đắng chát. Đôi môi hai người chạm nhau mang đến cho Lý Mậu Sơn một rung động khác lạ. Hắn dùng đầu lưỡi đẩy đôi môi đang mím chặt ra, từ từ đút thuốc cho cậu.
Tuy nói thuốc hay đắng miệng, nhưng nhìn thấy người kia trong cơn hôn mê vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, Lý Mậu Sơn rất đỗi xót xa hôn hôn giữa hàng mày đối phương.
Một chén thuốc đút hết mười lăm phút, Lý Mậu Sơn cũng hôn cậu mười lăm phút. Đáng tiếc người hôn mê bất tỉnh, nụ hôn đơn phương cũng không nhận được hồi đáp, điều này khiến hắn có chút hơi thất vọng.
Cầm chén thuốc đi ra ngoài, cha hắn đã về phòng mình nghỉ ngơi. Lý Mậu Sơn dặn dò tiểu đệ một tiếng: "Ta đi sửa nhà cũ, ngươi giúp ta trông coi một chút nhé."
"Vâng, ca đi đi." Lý Mậu Thủy dạ một tiếng "Nhà cũ cũ nát như vậy, ca thật sự định đi dọn dẹp sao?"
"Sửa chữa một chút vẫn có thể ở được."
Lời Diệp Duy Bình nói đã nhắc nhở hắn, cưới phu lang rồi dù sao cũng không thích hợp ở chung phòng với nhị đệ nữa. Trong nhà phòng không đủ, cũng chỉ có thể nghĩ cách dọn ra ngoài ở.
"Thế cũng tốt, nhân lúc a mỗ và họ không có ở đây, ca cũng có thể yên tâm mà chuẩn bị." Lý Mậu Thủy gật đầu "Ca mau đi đi, ta sẽ giúp ca trông nom ca phu lang thật tốt."
Lý Mậu Thuỷ mong ca cưới phu lang nhiều năm như vậy, lúc này đang rất vui mừng.
Đợi Lý Mậu Sơn vừa đi, Lý Mậu Thủy liền đi cầm kim chỉ ra. Y phải may cho ca phu lang một đôi giày. Nhớ lúc ca ôm người về, ca phu lang không có mang giày, y phải giúp ca của mình chuẩn bị sớm.
Trần Ngôn một lần nữa mở mắt ra, phát hiện đầu truyền đến từng đợt đau nhức. Cậu cựa quậy một chút, khi gáy chạm vào gối đầu, đau đến nỗi cậu nhe răng. Không chỉ đau, trong miệng còn thoảng vị đắng chát khó tả.
Cơ thể có chút suy yếu, hai tay rã rời không có sức. Trong cơn choáng váng từng đợt, cậu mới dần dần nhìn rõ nơi mình đang ở.
Không còn là căn nhà tre thần bí kia nữa, mà là một căn phòng nhỏ hẹp.
Trong căn phòng đơn sơ chật chội đặt hai cái giường, trên giường trải khăn trải giường màu tối xấu xí. Chăn cũng cùng màu cũ kỹ, hiển nhiên là chăn đệm đã sử dụng nhiều năm.
Ván giường dưới thân có chút cứng, đệm giường trải lên vẫn cộm khó chịu.
Nghiêng người sang một bên, tầm mắt Trần Ngôn vừa vặn đối diện với con nhện đang bò trên mặt đất, lập tức sắc mặt cậu thay đổi.
"A——"
Sợ hãi kêu một tiếng, con nhện kia theo chân cột giường bò thẳng lên, khiến khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cậu càng mất hết sắc máu.
"Chuyện gì vậy?"
Lý Mậu Thủy nghe thấy tiếng kêu, bất chấp chiếc giày đang may dở, nhanh chóng chạy vào. Thấy ca phu lang tỉnh, vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ vô cùng.
"Con nhện."
Trần Ngôn chỉ vào con nhện đã bò lên giường, bất chấp đầu đau như búa bổ, giãy giụa muốn bò dậy.
Lý Mậu Thủy thấy cậu chỉ vào con nhện, sắc mặt khó tả liền cởi giày ra đánh một phát.
Con nhện còn non nớt bị một đế giày đập chết ở mép giường. Trần Ngôn nhìn con nhện cong chân còn run rẩy vài cái, khiến cậu cũng co rúm khóe miệng.
"Ca phu lang đừng sợ."
Lý Mậu Thủy cho rằng ca phu lang lo lắng con nhện chưa chết, lại lấy đế giày đập thêm vài cái, cho đến khi con nhện chết không thể chết hơn.
"Cậu... cậu... cậu gọi tôi là gì?"
Trần Ngôn nhìn thiếu niên trước mắt dùng giày gạt con nhện đi, ngây người quay đầu nhìn.
Thiếu niên trước mắt có một khuôn mặt thanh tú, giữa trán có một nốt ruồi đỏ. Mặc một bộ áo vải xám tro vá víu, quan trọng là kiểu dáng bộ áo vải đó không phải loại cậu quen thuộc. Điều khiến Trần Ngôn kinh ngạc nhất vẫn là thiếu niên để mái tóc dài đến eo.
Lúc này thiếu niên đang mở to một đôi mắt sáng ngời nhìn mình, Trần Ngôn cảm thấy mắt mình có chút hoa mắt, giơ tay dùng sức xoa nắn hai mắt.
Nhìn thấy cơ thể mình không còn vô hình nữa, cậu không khỏi ngây người.
Lẽ nào, cậu thật sự đã gặp phải chuyện kỳ lạ? Hay là nói cậu bị đâm rồi xuất hiện ảo giác?