Chờ khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt số báo danh của Hứa Thuần. Được thông báo vào sớm hơn dự kiến, anh đưa ly cà phê nóng cho người đại diện, chỉnh lại trang phục rồi đẩy cửa bước vào bên trong.

Diễn viên thử vai trước anh cũng từng hợp tác với anh một lần, có độ nổi tiếng nhất định, xem như cũng là một lão làng. Lúc này đang đứng giữa phòng trong tình trạng lúng túng, mặt mày khó coi khi nghe đạo diễn thẳng thừng chỉ trích phần diễn của mình.

Có lẽ còn phải chờ thêm vài phút nữa. Hứa Thuần tranh thủ cúi xuống xem lại kịch bản.

Nam chính Tống Dã cực kỳ khó thể hiện. Anh có một sự kiên cường kỳ lạ, bất kỳ khó khăn nào cũng không thể bẻ gãy ý chí. Bề ngoài gai góc nhưng nội tâm lại vô cùng thuần khiết, luôn lúng túng trước sự tốt bụng của người khác.

Một diễn viên thực thụ có thể nhập vai ngay lập tức, hoàn toàn hóa thân thành nhân vật. Nhưng ngay cả Hứa Thuần cũng không dám chắc mình làm được điều đó.

"Được rồi, người tiếp theo." Sau khi chỉ trích xong, đạo diễn Vương có chút bực dọc nói.

Thử vai cả buổi sáng mà chưa có ai khiến ông ấn tượng. Đang nghĩ vậy thì thấy Hứa Thuần xuất hiện, ông mới hơi ngồi thẳng dậy, có chút hứng thú.

Với Hứa Thuần, ông thực sự có chút mong đợi. Người này có năng khiếu, thái độ chuyên nghiệp lại chịu khó, không có những thói hư tật xấu của các ngôi sao hạng A khác.

Nghĩ vậy nên giọng ông không tự chủ dịu đi vài phần: "Hứa Thuần, hôm nay em định thử phân cảnh nào?"

Cửa phòng bị đẩy mở từ bên ngoài, có lẽ là diễn viên tiếp theo cũng vào chờ sẵn. Hứa Thuần nghe tiếng mở cửa nhưng không quay lại nhìn, vẫn tập trung trả lời câu hỏi của đạo diễn Vương.

Sau khi nghe Hứa Thuần trả lời, đạo diễn Vương vừa "ừ" vừa xoay cây bút bi trong tay: "Nếu chỉ diễn những cảnh đã chuẩn bị trước, tôi sẽ không thấy được thực lực thật sự của em. Tôi muốn thử khả năng ứng biến của em, thế nào?"

Hứa Thuần thầm giật mình, quả nhiên vẫn như kiếp trước. Anh lấy lại tinh thần, gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc: "Tất nhiên là được ạ."

Câu nói vừa dứt, trong phòng liền vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

"Sao lại đột ngột thế? Thế này không công bằng chút nào!"

"Đúng vậy, chẳng lẽ đạo diễn Vương có hiềm khích gì với Hứa Thuần nên cố tình làm khó anh ấy?"

Tạ Kiến Nguyên - người đã vào phòng từ trước - đứng một bên, tai nghe những lời bàn tán xung quanh, mắt dán vào bóng lưng thẳng tắp giữa sân khấu.

Đạo diễn Vương lật giở kịch bản, chăm chú lựa chọn phân cảnh thử thách cho Hứa Thuần.

Nhất định làm được, Hứa Thuần siết chặt nắm đấm tự động viên bản thân, không phải đã quyết tâm rồi sao, phải giành bằng được vai diễn này!

"Vậy em diễn đoạn này đi." Đạo diễn Vương chỉ tay vào một trang kịch bản. "Đoạn khóc này, làm được không?"

Đồng tử Hứa Thuần co rụt lại. Sao lại thế? Không phải đề bài kiếp trước!

Phải chăng do mình trọng sinh đã tạo ra nhiều thay đổi ngoài tầm kiểm soát? Đề bài thay đổi cũng là một trong số đó?

Phải bình tĩnh lại, mọi người đang nhìn.

Móng tay Hứa Thuần cắm sâu vào lòng bàn tay, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực, chẳng lẽ lại bỏ cuộc ngay tại đây?

"Được không?" Đạo diễn Vương thấy anh lâu không phản ứng, không nhịn được hỏi.

Không! Làm sao có thể cam tâm!

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt Hứa Thuần đã kiên định hơn nhiều, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh khiến người ta không thể rời mắt.

"Được ạ." Giọng anh khàn khàn.

Đạo diễn Vương hài lòng gật đầu, ánh mắt lại quét qua phòng, rồi dừng lại khi phát hiện một bóng người:
"Em cũng đi thử vai à? Vừa hay, đến phụ diễn với em ấy đi."

Hứa Thuần giật mình, quay đầu nhìn thì phát hiện người bị chỉ định chính là Tạ Kiến Nguyên.

Phân cảnh này miêu tả cảnh hai anh em Tống Dã và Tống Hàn xảy ra xung đột. Nguyên nhân là Tống Hàn muốn bỏ học để giúp anh trai gánh vác gia đình, dù gia đình đó chỉ có hai người họ.

Hứa Thuần mím chặt môi nhìn Tạ Kiến Nguyên trước mặt. Từ giây phút này, anh chỉ là Tống Dã, còn người kia chỉ là Tống Hàn.

"Chuẩn bị! Ba! Hai! Một! Action!"

Tiếng vỗ bảng vang lên, cả phòng lập tức yên ắng.

"Ca... em về rồi."

Tống Dã im lặng ngồi trên ghế, hơi khom lưng nhìn xuống đất. Ánh đèn vàng vọt khiến bóng anh càng thêm gầy guộc.

Một lúc sau, anh mới chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn Tống Hàn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.

Tống Hàn lòng trầm xuống: "Anh... anh sao thế?"

Tống Dã làm động tác dập tắt điếu thuốc, quay mặt đi không nhìn em trai: "Hôm nay anh nhận điện thoại của thầy em. Thầy bảo em không đến lớp. Em đi đâu?"

Giọng anh lạnh đến rợn người, nhưng bàn tay run nhẹ lại bán đứng nỗi lo thực sự.

Tống Hàn thản nhiên đáp: "Em không muốn đi học nữa."

Tống Dã khẽ nhắm mắt, giọng khàn đặc: "Tại sao?"

"Không tại sao cả." Tống Hàn tránh né ánh nhìn.

Nghe câu này, Tống Dã lặng lẽ đứng dậy, đi tới trước mặt em trai. Anh chăm chú nhìn Tống Hàn một lúc, rồi đột nhiên giơ tay đấm mạnh vào mặt em trai!

"Trong đầu mày nghĩ cái quái gì vậy? Anh bán mạng kiếm tiền là vì ai?!" Tống Dã túm cổ áo em trai, trán nổi gân xanh, hốc mắt đỏ hoe.

Tống Hàn xoa má bị đánh, r*n rỉ: "Em không muốn thấy anh đi làm thêm nữa..."

"Sao? Mày xấu hổ vì anh bán hàng rong trước cổng trường mày phải không?" Giọng Tống Dã run rẩy, tay nắm cổ áo cũng lỏng dần. "Bảo sao hôm trước tan học, mày giả vờ không thấy anh."

"Không phải! Anh ơi..." Tống Hàn sốt ruột. "Em không muốn thấy anh vất vả vì em nữa. Em cũng có thể đi làm, em không muốn học nữa!"

Tống Dã buông tay, trong lòng thoáng hiểu ra điều gì: "Ở trường xảy ra chuyện gì?"

Tống Hàn ngước nhìn anh, nói nhỏ: "Thông báo đóng tiền..." Cho nên hôm nay em đi làm thêm để kiếm tiền đóng học.

Rồi em trai tiếp tục nói: "Em bỏ học mấy ngày cũng không sao. Em hỏi rồi, nếu muốn đủ tiền, chỉ làm ca đêm là không đủ nên em mới..."

"Đừng nói nữa!"

Tống Dã hít một hơi, ngước nhìn lên trần nhà. Đôi mắt đỏ ngầu có chút ướt át, anh cố ngẩng cao đầu để nước mắt không rơi. Giọng khẽ run run: "Tiền nong để anh lo. Là anh vô dụng. Anh nhất định sẽ cho em học đến nơi đến chốn."

Trong câu nói ấy chất chứa sự dằn vặt khi hiểu lầm em trai, sự không cam lòng trước cảnh nghèo khó, và sự cam chịu với số phận.

Nước mắt Tống Hàn cuối cùng cũng trào ra. Cậu chỉ là đứa trẻ 17 tuổi, gánh nặng cuộc sống đã ép cậu trưởng thành quá sớm.

"Ca... Vậy anh không bỏ em vào trại trẻ mồ côi nữa phải không?" Tống Hàn nhìn anh không chớp mắt.

Tống Dã xoa đầu em trai rồi ghì chặt em vào lòng:
"Em nghe ai nói linh tinh thế?"

Tống Hàn cười híp mắt: "Vậy chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi."

Tống Dã ngước nhìn lên, mắt long lanh ngấn lệ: "Tất nhiên."

"Cut!"

Tiếng vỗ bảng vang lên, mọi người như tỉnh khỏi mộng. Đạo diễn Vương cố nén cảm xúc phấn khích, ông vừa chứng kiến Tống Dã trong kịch bản sống dậy trước mắt mình.

Hứa Thuần nghe tiếng "cắt" liền lập tức tách khỏi Tạ Kiến Nguyên, lau vội nước mắt trên mặt, trở lại vẻ điềm đạm của một tiền bối ôn hòa.

"Vất vả rồi." Anh gật đầu với Tạ Kiến Nguyên rồi quay sang đạo diễn Vương chờ nhận xét, thái độ lạnh nhạt xa cách.

Tạ Kiến Nguyên vẫn còn hơi hoảng hốt dường như vẫn chưa thoát vai được.

Vừa rồi, khí chất của hắn hoàn toàn bị Hứa Thuần áp đảo, từng cử chỉ đều bị anh khống chế.

Thú vị.

Tạ Kiến Nguyên tỉnh táo lại, ánh mắt dõi theo từng động tác của Hứa Thuần. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải người có thể khiến mình rơi vào thế yếu, điều này khiến hắn không khỏi thu lại chút tâm tư vui chơi.

Thành thật mà nói, Hứa Thuần lúc này cũng hơi lo lắng. Đạo diễn Vương nổi tiếng khó tính, dù anh đã dành rất nhiều tâm huyết cho vai Tống Dã nhưng trong lòng vẫn không có chút tự tin nào.

Cuối cùng, đạo diễn Vương không nói gì nhiều, chỉ từ thái độ cũng không đoán được ý của ông, chỉ bảo anh về chờ thông báo.

Nghe câu này, lòng Hứa Thuần dần chìm xuống. Kiếp trước cũng như vậy, bảo anh về chờ thông báo rồi kết quả là bị loại.

Khi bước ra khỏi phòng thử vai, sắc mặt Hứa Thuần vẫn còn hoảng hốt. Tô Lệ liếc nhìn biểu cảm của anh, với sự nhạy cảm của mình, cô đâu cần đoán cũng biết kết quả. Dù đã đoán trước nhưng vẫn không tránh khỏi chút thất vọng.

"Chiều nay em còn phải đến trường quay, hôm nay có cảnh của em." Tô Lệ khéo léo che giấu suy nghĩ của mình, dùng giọng điệu công việc thông báo với anh.

Hứa Thuần gượng cười: "Em biết rồi, chị."

Kiếp trước, Tô Lệ với tư cách là người đại diện của anh, giai đoạn đầu đúng là hết lòng vì anh. Nhưng sau này khi anh dần không còn triển vọng, cô cũng thẳng thừng chuyển trọng tâm sang tân binh khác, người đó chính là Lục Nhàn.

Hứa Thuần hoàn toàn không trách Tô Lệ, bởi xã hội của người lớn vốn dĩ lợi ích là trên hết. Nếu muốn nói đến tình cảm, ắt sẽ bước đi khó khăn.

Buổi chiều, đoàn phim đang quay một bộ phim về đề tài văn phòng, Hứa Thuần đóng vai nam chính - một luật sư.

Đến khi quay xong, Tưởng Tu Nghiêm quả nhiên không xuất hiện. Nhưng nghĩ cũng phải, hiệu ứng cánh bướm kiếp này đã gây ra một loạt thay đổi.

Đã có Tạ Kiến Nguyên đi thử vai thì Tưởng Tu Nghiêm đương nhiên không thể đến đây.

Kết thúc lịch trình một ngày, Hứa Thuần ngồi xe công ty về nhà.

Vừa bấm thang máy, anh vừa gọi điện cho bố mẹ nuôi:

"Vâng, con vẫn ổn."

"Mẹ yên tâm, con không lạnh, sức khỏe cũng tốt."

"Con biết rồi, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe."

Cúp máy, anh bước vào thang máy, nhìn những nút bấm sáng dần lên, dần chìm vào hồi ức.

Nói ra thì anh và nhân vật Tống Dã cũng có chút tương đồng, họ đều bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ. Nhưng may mắn là anh gặp được cặp bố mẹ nuôi tốt bụng, hoàn toàn coi anh như con đẻ, thậm chí còn yêu chiều hơn.

May mà mình vẫn còn sống.

“Ting” Cửa thang máy mở ra cắt ngang dòng hồi tưởng của Hứa Thuần. Anh nhìn thấy những công nhân đang khiêng đồ đạc lớn nhỏ, không khỏi giật mình.

Tầng này chỉ có hai căn hộ, trước đây căn bên cạnh anh luôn trống. Nghe nói đã có người mua lại nhưng anh không để ý. Hôm nay thấy công nhân trang trí mới nhớ ra.

Hứa Thuần đi ngang qua, không nhịn được thò đầu nhìn vào trong, không thấy chủ nhà đâu nhưng nội thất có vẻ đã hoàn thiện, chỉ còn chờ dọn đồ vào ở.

Không biết khi hàng xóm mới đến có cần chào hỏi không? 

Thôi, để lúc đó tính sau.

Sau đó, Hứa Thuần dồn hết tâm trí vào lịch trình bận rộn, thậm chí còn tham gia nhiều buổi tiệc tùng mà trước đây anh không bao giờ tham gia, liều mạng đến mức Tô Lệ phải thốt lên: "Em sao vậy? Khác so với trước lắm."

Hứa Thuần cười không đáp, chỉ khẽ nói: "Vậy sao?"

Tô Lệ gật đầu: "Nhưng như thế cũng tốt." Dừng một chút, cô như nhớ ra điều gì, cảnh báo: "Trong bữa tiệc hôm nay, bất kể thấy gì nghe gì, cũng không được nói lung tung, hiểu chưa?"

"Em biết rồi."

Đỗ xe xong, Hứa Thuần theo Tô Lệ lên lầu, dừng trước một phòng VIP. Mở cửa ra, mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi.

"Đừng, Lý tổng, xin ngài đừng như vậy..."

Trên bàn tiệc, một người đàn ông trung niên béo mập đang sờ soạng một nữ diễn viên mới vào nghề. Trước những cử chỉ ghê tởm của gã, cô gái mặt mày tái mét, vẻ mặt hoảng loạn.

Hứa Thuần nhận ra cô ấy ngay lập tức, không phải vì cô nổi tiếng, mà vì kiếp trước báo chí từng đăng tin cô tự sát, chỉ với vài dòng ngắn ngủi tiếc thương cho hương sắc tàn phai.

Bây giờ anh đã hiểu nguyên nhân tự sát của cô rồi. Hứa Thuần định lên tiếng, bỗng nghe một người trên bàn tiệc đùa cợt:

"Tưởng tổng sao vậy? Nhìn gì mà chăm chú thế, gọi mãi cũng không gọi được ngài."

Toàn thân Hứa Thuần cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía đó. Khi thấy rõ khuôn mặt kia, anh như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.

Tưởng Tu Nghiêm?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play