"Sao còn đứng đó, Tiểu Hứa?" Một gã trung niên hói đầu trong bàn châm điếu thuốc, đôi mắt ti hí lập lòe không có ý tốt.

Hứa Thuần giật mình, gượng ép mình bình tĩnh lại, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày. Anh đưa tay ra chào từng người trong bàn, đến khi đứng trước mặt Tưởng Tu Nghiêm thì khóe miệng hơi cứng lại khó mà phát hiện: "Chào ngài."

Tưởng Tu Nghiêm dán mắt vào gương mặt anh, vẻ mặt điển trai thoáng chút hoảng hốt khiến Hứa Thuần buồn nôn nhưng may mà nhịn được.

Tưởng Tu Nghiêm phục hồi lại tinh thần, cười nói: "Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhỉ?"

Thấy Hứa Thuần gật đầu, hắn nửa đùa nửa thật: "Sao tôi cứ cảm giác như đã gặp em ở đâu rồi ấy."

Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc: "Tưởng tổng này, ngài đang coi người ta như Lâm Đại Ngọc rồi à?"

Những người ở đây đều tinh ý, làm sao không nhận ra Tưởng Tu Nghiêm đã có chút hứng thú với Hứa Thuần. Kẻ nhanh nhạy đã bắt đầu có tính toán riêng.

Tô Lệ bị một gã trung niên bên cạnh gọi lại, nghe gã thì thầm vài câu rồi hơi nhíu mày, nhưng không lên tiếng phản đối.

Giữa tiếng trêu đùa của mọi người, Hứa Thuần vẫn giữ vẻ mặt bình thản, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.

"Có lẽ kiếp trước chúng ta từng gặp nhau cũng nên."

Tưởng Tu Nghiêm giật mình, ánh mắt nhìn anh trở nên nghiêm túc hơn.

Kiếp trước, Hứa Thuần rất ghét những bữa tiệc kiểu này, luôn tìm cách tránh né và vì thế đắc tội không ít người có quyền thế.

Bởi những bữa tiệc này thường xoay quanh chủ đề "phụ nữ" và “tiền bạc”, những thứ họ dùng để khoe khoang.

"Trương tổng, đừng như vậy, ăn uống bình thường được không ạ?"

Gã đàn ông béo mập kia đã lén đưa tay vào váy cô gái, khiến cô sợ đến mức muốn khóc, ánh mắt cầu cứu nhìn quanh bàn tiệc.

"Đi bán thân còn đòi giả vờ trinh tiết à? Hay là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt cho thêm phần tình thú?"

Cô gái lắc đầu lia lịa: "Không phải vậy, người đại diện của em chỉ nói đi ăn uống và kính rượu thôi ạ."

Tiếng cười ồ lên khắp bàn tiệc: "Cô bé này thú vị đấy, xem ra còn là gái tân, ai muốn không?"

Hứa Thuần nhìn vẻ tuyệt vọng trên mặt cô gái, chau mày, cuối cùng lên tiếng đổi chủ đề: "Hôm nay sao không thấy Văn tổng tới nhỉ?"

Câu nói khiến tiếng cười đột ngột tắt ngúm. Trương tổng cũng ngượng ngùng rút tay lại. Hứa Thuần này sao lại nhắc đúng chuyện không nên nhắc? Văn tổng nổi tiếng là tay chơi, bất kỳ ngôi sao nào trong giới mà hắn để mắt, dù là ai cũng phải có bằng được.

Không ngờ lần này vớ phải miếng mồi khó xơi, nữ diễn viên kia liều mạng tố cáo hắn trên mạng, gây chấn động dư luận. Giờ công ty hắn giá cổ phiếu lao dốc, thị trường bốc hơi không biết bao nhiêu tỷ.

Cô gái thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa mới thở phào, liếc thấy Hứa Thuần đang nhìn mình rồi nháy mắt khiến cô cay cay khóe mắt.

Kết thúc bữa tiệc, khi Hứa Thuần bước ra khách sạn thì nghe tiếng ai đó gọi phía sau. Quay lại thấy chính là cô gái vừa nãy, nếu không nhầm thì tên cô là Sở Hi.

"Sở Hi?" Anh thử gọi tên, quả nhiên thấy cô gái vui mừng khôn xiết.

"Tiền bối biết tên em sao?"

Hứa Thuần mỉm cười, ánh mắt thoáng chút thương cảm, không nói rằng anh biết tên cô là bởi vì từ tin tức về vụ tự sát.

"Lúc nãy cảm ơn tiền bối." Sở Hi cúi đầu chào sâu, trong lòng nghĩ tiền bối quả là tốt bụng, rồi ngẩng lên cười: "Em biết ngay tiền bối không phải người hay bắt nạt tân binh mà."

Hứa Thuần động lòng, nửa đùa nửa thật: "Hửm? Có ai nói tôi bắt nạt tân binh à?"

Sở Hi biết mình lỡ lời, ấp úng không muốn tiết lộ.

"Để tôi đoán, là Tạ Kiến Nguyên phải không?" Hứa Thuần ôn tồn nói, không hề có vẻ tức giận.

Điều này khiến Sở Hi mạnh dạn hơn: "Anh ấy cũng hiểu lầm thôi, anh ấy nghĩ tiền bối không thích mình."

Hứa Thuần cười: "Hắn không hiểu lầm đâu."

Sở Hi đơ người, chưa kịp phản ứng thì thấy Hứa Thuần đã vẫy tay rời đi một cách phóng khoáng.

Lên xe, Hứa Thuần dùng ngón tay xoa thái dương đang nhức mỏi. Lúc nãy anh vội rời đi vì nhìn thấy Tưởng Tu Nghiêm bước ra từ khách sạn.

Nhưng anh cũng không hiểu sao mình lại nói vậy. Xét cho cùng, Tạ Kiến Nguyên không làm gì sai, hắn không biết chuyện giữa anh và Tưởng Tu Nghiêm, cũng không biết Tưởng Tu Nghiêm thích mình.

Lý trí bảo anh không nên giận chó đánh mèo nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, cộng với thái độ bàng quan với diễn xuất khiến anh khó lòng bình tĩnh.

"Hôm nay mệt à?" Tô Lệ ngồi ghế phụ liếc nhìn gương chiếu hậu.

Hứa Thuần lắc đầu: "Không sao."

Tô Lệ ừ một tiếng, im lặng giây lát rồi đột nhiên hỏi: "Tiểu Thuần, em thấy Tưởng tổng hôm nay thế nào?"

Hứa Thuần ngẩng phắt đầu, nhìn Tô Lệ đầy khó tin, nụ cười ôn hòa biến mất: "Ý chị là gì?"

Tô Lệ quan sát sắc mặt anh, nói: "Em cũng không còn trẻ nữa, tuy có chút danh tiếng nhưng vị trí hiện tại rất khó xác định. Nói là sao hạng A nhưng thực chất chưa đạt chuẩn."

Thêm vào đó, anh chủ yếu đóng phim chính kịch, không đi theo con đường ngôi sao thần tượng, nên lượng fan và độ hot thua kém nhiều nghệ sĩ khác. Không có lượng fans hoàn chỉnh như các ngôi sao thần tượng. Giới thương nhân chỉ nhìn vào lợi ích, nghệ sĩ nào có fans mua hàng nhiều nhất thì được chọn. Đó là lý do sao thần tượng dù không làm gì vẫn có nhiều hợp đồng quảng cáo, còn diễn viên chính kịch phải vật lộn giành giật tài nguyên.

Tô Lệ tiếp tục: "Vì vậy, điều em cần bây giờ là danh tiếng, càng nhiều càng tốt. Điều này đòi hỏi nguồn tài chính lớn để đẩy em lên. Tiểu Thuần, em không phải là cô gái mới vào nghề kia, không có sự ngây thơ không đúng chỗ, nên hiểu đạo lý này chứ?"

Hứa Thuần nhìn cô, mỉm cười: "Em hiểu, nhưng em không muốn làm vậy, chị Tô ạ."

Đối mặt với sự từ chối thẳng thừng, Tô Lệ giật mình nhưng không nói gì thêm, chỉ buông một câu "Em suy nghĩ kỹ lại đi" rồi bảo tài xế dừng xe để cô xuống trước.

Xe về đến bãi đỗ của khu chung cư, Hứa Thuần chưa kịp xuống thì nghe trợ lý nói với giọng hoảng hốt: "Đừng xuống vội, có gì đó không ổn."

Hứa Thuần nhìn qua cửa kính, thấy mấy cô gái trẻ đang ngồi xổm ở góc, tay giơ cao tấm biển có chữ "Thuần".

Đây chính là fan cuồng trong truyền thuyết à? Hứa Thuần buồn cười nhìn cảnh tượng trước mặt. Anh ít khi gặp phải tình huống này.

"Các em làm gì ở đây?"

Bất chấp lời can ngăn của trợ lý, anh bước xuống xe. Mấy cô gái này trông còn rất trẻ, có vẻ vẫn là học sinh.

"Aaaaa! Là Hứa Thuần!!!"

Nhìn thấy anh, bọn họ đồng loạt hét lên với âm lượng chói tai, điên cuồng lay nhau.

"Là người thật! Cuối cùng cũng được gặp thần tượng ngoài đời rồi!"

Hứa Thuần ngồi xổm xuống nhìn họ, không nhịn được cười: "Các em biết địa chỉ của anh ở đâu vậy?"

Mấy cô gái lập tức hạ giọng, lí nhí: "Mua được ạ."

Một số paparazzi hoặc tài khoản cá nhân thường rao bán thông tin riêng tư của người nổi tiếng. Chỉ cần có tiền và mối quan hệ, có thể mua được số điện thoại, địa chỉ nhà, thậm chí đồ dùng cá nhân của thần tượng.

"Làm vậy là sai, biết không?" Hứa Thuần nhìn họ với ánh mắt khuyên bảo.

Mấy cô gái này không biết đã đợi bao lâu, mặt mũi lem luốc, co ro trong góc nhưng vẫn nắm chặt tấm biển trong tay.

"Bọn em biết rồi." Mấy nữ sinh cúi đầu.

"Đừng làm thế nữa, anh hy vọng lần sau gặp các em không phải ở nơi như thế này."

"Xin lỗi..."

Hứa Thuần mỉm cười đứng dậy: "Về nhanh đi, trời tối rồi mấy cô gái đi một mình không an toàn."

"Hứa ca, vậy thôi sao?" Trợ lý khẽ hướng điện thoại về phía mấy cô gái, thấy Hứa Thuần gật đầu nhưng vẫn không bỏ điện thoại xuống.

Chuyện này phải báo cáo với chị Tô.

…..

#HứaThuần #Fan cuồng

Mở bảng xếp hạng Weibo, vị trí thứ ba là tin tức Hứa Thuần bị fan cuồng quấy rối.

Bài đăng của các trang tin chi tiết mô tả quá trình anh bị fan cuồng theo dõi, chờ đợi ở bãi đỗ xe khu chung cư, thậm chí còn chụp được mặt mấy fan cuồng đó đương nhiên đã được làm mờ.

Bình luận bên dưới không chỉ từ fan của Hứa Thuần, mà còn từ cộng đồng fan khác, đều bày tỏ sự phẫn nộ:

"Fan cuồng nên tự đi chết đi."

"Tặng fan cuồng cái fuck [cười]."

"Yêu thích anh ấy thì hãy đến gần tác phẩm của anh ấy, tránh xa sinh hoạt của anh ấy chút."

"Đau lòng cho Hứa Thuần ca ca, công ty hãy bảo vệ nghệ sĩ của mình, làm sao thông tin cá nhân lại bị lộ như vậy?"

"..."

"Xem gì mà chăm chú thế?" Ngụy Gia Hòa vỗ vai Tạ Kiến Nguyên, cúi xuống nhìn nội dung trên điện thoại: "Ồ, chuyện Hứa Thuần bị quấy rối này. Xem nào, top 3 hot search, ghê đấy."

Tạ Kiến Nguyên cười, đổi chủ đề: "Cậu xong lịch trình rồi à?"

Ngụy Gia Hòa trợn trắng mắt: "Đương nhiên, đâu như anh nha, cậu ấm nhà giàu, không diễn cũng chẳng thiếu tiền."

Hai người đang nói chuyện vui vẻ ở hành lang thì một bóng người xuất hiện từ góc khuất.

"Anh Hứa Thuần!" Ngụy Gia Hòa cười tươi chào.

Hứa Thuần liếc nhìn người bên cạnh, ánh mắt thoáng ngưng lại nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên, gật đầu đáp lễ Ngụy Gia Hòa: "Chào em."

"Tiền bối." Tạ Kiến Nguyên cúi đầu chào, giọng nói trầm trầm.

Hứa Thuần nhìn hắn vài giây rồi mới gật đầu đáp lễ.

Khi định đi qua, Tạ Kiến Nguyên đột nhiên lên tiếng: "Tôi có làm gì khiến tiền bối không hài lòng không?"

Ánh mắt Hứa Thuần tối sầm, trong lòng bỗng thấy bực bội, nhưng mặt vẫn nở nụ cười: "Có lẽ tôi không nên nói điều này, nhưng nếu đã làm diễn viên, hãy diễn cho nghiêm túc. Thái độ hời hợt đó không xứng được gọi là diễn viên."

Đây là sự thật, thái độ xem nhẹ diễn xuất của Tạ Kiến Nguyên chính là một trong những lý do khiến Hứa Thuần đối xử khắc nghiệt với hắn.

Tạ Kiến Nguyên mím môi, nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt đen huyền phản chiếu gương mặt giống mình đến lạ, ánh nhìn khiến Hứa Thuần bỗng thấy không thoải mái.

Anh chợt nhận ra hắn cao hơn mình gần nửa cái đầu, bóng người to lớn đổ xuống tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ. Sau vài giây im lặng, hắn mới lên tiếng: "Tôi sẽ khiến tiền bối thay đổi cách nhìn."

"Đợi khi nào đuổi kịp tôi rồi hãy nói câu đó." Hứa Thuần cười nhạt, nói xong liền bước đi không ngoảnh lại.

Tạ Kiến Nguyên nhìn theo bóng lưng anh, mắt híp lại, trong đó lấp lánh tham vọng mãnh liệt.

Đột nhiên anh như nhận ra điều gì, quay sang nhìn Ngụy Gia Hòa đang nín thở không dám lên tiếng, chỉ thấy cậu ta bịt tai lắc đầu lia lịa:

"Đừng nhìn em, em chẳng nghe thấy gì hết."

"..."

Chuyện fan cuồng quấy rối trên mạng đang gây bão. Hứa Thuần nhìn tin tức trên hot searh thở dài, biết đây là chiêu trò của Tô Lệ, lợi dụng mấy fan cuồng này để bán thảm, hot searh cũng là mua nên mới giữ được lâu như vậy.

Hứa Thuần kéo rèm cửa, bên ngoài trời âm u, tiếng sấm ầm ầm trong màn đêm.

Xem giờ mới 6-7h tối, hôm nay về sớm hơn dự kiến.

Khi ra ngoài đổ rác, Hứa Thuần đang phân vân gọi món nào thì nghe thấy tiếng động ầm ĩ từ nhà bên cạnh.

Anh dừng bước, đợi mãi không thấy gì nên hơi lo lắng.

Khu chung cư này nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, do tập đoàn bất động sản hàng đầu xây dựng, nổi tiếng đắt đỏ. Người sống ở đây đều giàu có hoặc có địa vị, thân phận ngôi sao của Hứa Thuần cũng chẳng có gì đặc biệt.

Do dự một lúc, anh vẫn gõ cửa: "Xin lỗi, có ai ở nhà không? Cần giúp gì không?"

Mãi không thấy động tĩnh, Hứa Thuần hoảng hốt, chẳng lẽ thực sự có chuyện? Ở khu cũ cũng từng xảy ra chuyện người già ngất xỉu trong nhà. Nghĩ vậy, tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp.

"Có ai không ạ?"

Vừa dứt lời, cánh cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Tạ Kiến Nguyên mặc đồ ở nhà, ôm một chú mèo trắng, vẻ mặt buồn ngủ nhìn ra ngoài, khi nhận ra Hứa Thuần thì tỉnh táo hẳn, ngạc nhiên nhìn anh.

Hứa Thuần lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, vô cùng xấu hổ.

Ai có thể nói với anh bây giờ là tình huống gì không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play