"Không sao."
Hứa Thuần nhìn nét mặt lo lắng của nhân viên hóa trang, có lẽ sắc mặt mình lúc này thật sự không ổn. Anh lắc đầu ra hiệu cô không cần lo lắng, rồi quay sang gật đầu nhẹ với Tạ Kiến Nguyên như một lời chào.
Tạ Kiến Nguyên nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó mỉm cười: "Tiền bối chắc sẽ không so đo với tân binh chứ?"
Hứa Thuần hơi giật mình, ánh mắt dừng lại ở cậu trai rụt rè bên cạnh anh. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lại thấy quen - người này chính là cái gai trong mắt Tưởng Tu Nghiêm kiếp trước.
Lục Nhàn.
Người này hoàn toàn không giống vẻ ngoài, bên trong đầy tham vọng, có thủ đoạn, đủ kiên nhẫn và tàn nhẫn để leo lên đỉnh cao. Kiếp trước, cuối cùng hắn đã trở thành ngôi sao hạng A, chiếm đoạt không ít nguồn lực vốn thuộc về Hứa Thuần.
Lý do hắn trở thành cái gai trong mắt Tưởng Tu Nghiêm là vì luôn bám lấy Tạ Kiến Nguyên.
Tạ Kiến Nguyên có một tật xấu: luôn cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ kẻ yếu. Còn Lục Nhàn là kiểu người ích kỷ điển hình, biết lợi dụng mọi nguồn lực xung quanh, đương nhiên bao gồm cả con người.
Định thần lại, Hứa Thuần nở nụ cười. Nhưng những chuyện này có liên quan gì đến anh chứ? Kiếp này anh không định dính dáng đến bất cứ ai hay việc gì liên quan Tưởng Tu Nghiêm nữa. Mặc kệ họ tự chơi với nhau đi.
"Không sao, hai người đi đi."
Hứa Thuần ngồi trên ghế xoay, ánh mắt lướt qua hai người, mỉm cười tỏ ra không bận tâm.
Tạ Kiến Nguyên nhíu mày nhìn anh một lúc, sau đó cúi đầu chào tạm biệt rồi quay đi. Lục Nhàn vội vàng theo sau.
"Hứa ca, tân binh bây giờ thật vô lễ quá!"
Sau khi cửa đóng lại, nữ nhân viên hóa trang vẫn bức xúc thay anh, vừa chỉnh lại tạo hình vừa lẩm bẩm.
Hứa Thuần vừa xem kịch bản vừa cười đáp: "Tân binh bây giờ không đơn giản đâu, tôi cũng không tiện nói nhiều."
"Anh nói gì thế? Ai dám không nể mặt Hứa ca chứ?"
Hứa Thuần chỉ cười không đáp. Dù là ngôi sao nhí, đóng nhiều phim đình đám, cũng coi như đứng ở vị trí sao hạng A, trong giới cũng có không ít nhân mạch.
Nhưng showbiz luôn thay đổi chóng mặt. Hôm nay còn đứng trên đỉnh cao, ngày mai đã có thể bị lãng quên.
Kiếp trước anh đã kết thúc trong cảnh đó.
Hơn nữa, lý do anh nói vậy không chỉ vì thế mà quan trọng là Tạ Kiến Nguyên là một phú nhị đại hàng thật giá thật.
Diễn xuất với hắn chỉ là trò chơi, thuộc dạng không nổi tiếng thì về kế thừa gia nghiệp. Dù vậy, nguồn lực quan hệ của hắn vẫn gấp mấy lần những gì anh phải đánh đổi cả thanh xuân để có được.
Thế giới vốn bất công như vậy. Vị trí anh phải nỗ lực cả đời mới chạm tới, thì có người lại được sinh ra ở đó.
Sau khi rời đi, Tạ Kiến Nguyên và Lục Nhàn đi song song trên hành lang.
Lục Nhàn cắn môi, lí nhí nói: "Cảm ơn anh."
Tạ Kiến Nguyên phẩy tay: "Chuyện nhỏ, đừng bận tâm."
Bước vào phòng, hắn thấy bạn tốt của mình - Ngụy Gia Hòa đang buông lời trêu ghẹo một cô gái mới vào nghề.
"Nguyên ca tới rồi." Ngụy Gia Hòa liếc ra cửa, chỉ kịp thấy bóng Lục Nhàn quay đi. "Đi cùng ai thế?"
Tạ Kiến Nguyên vỗ vai hắn: "Không có gì, nhìn có vẻ là tân binh ở công ty, lỡ vào nhầm phòng hóa trang nên giúp một tay."
Ngụy Gia Hòa bĩu môi: "Hấp tấp thế? Gặp phải người khó tính là hết cứu rồi đấy. Như hồi trước có diễn viên nữ mắng tân binh thậm tệ ấy. À mà, cậu ta vào nhầm phòng ai vậy?"
Tạ Kiến Nguyên nhớ lại gương mặt giống mình đến bảy phần, khẽ nhíu mày:
"Hứa Thuần."
"Hả?!" Ngụy Gia Hòa giật bắn người. "Anh ta cũng đi thử vai? Chết rồi, chết rồi! Anh biết anh ta thử vai nào không?"
Diễn xuất của Hứa Thuần không cần bàn cãi. Từ nhỏ đã có nhiều tác phẩm chất lượng, là diễn viên có độ phủ sóng cực cao.
Nếu anh cũng thử vai, đồng nghĩa với việc xuất hiện đối thủ mạnh.
Tạ Kiến Nguyên suy nghĩ giây lát: "Nhìn thoáng qua kịch bản, có lẽ là vai nam chính."
Ngụy Gia Hòa mặt biến sắc. Hắn tuy nhờ phim tiên hiệp mà hot nhưng khó lòng tranh được với tiền bối dày dạn kinh nghiệm.
Cô gái bên cạnh bật cười: "Nhưng nếu là anh Hứa Thuần thì chắc chắn sẽ không làm khó tân binh đâu. Anh ấy rất tốt với người mới."
Nghe cô gái nói vậy, Tạ Kiến Nguyên nhớ lại thái độ của Hứa Thuần lúc nãy, khẽ nhíu mày, vẻ mặt suy tư.
"Không biết có phải do tôi đa nghi không, nhưng tôi cảm thấy anh ta không thích tôi lắm." Nói chính xác hơn là có chút chán ghét. Đáng lý hai người lần đầu gặp mặt, sao lại có thái độ như vậy?
"Làm gì có chuyện đó, chắc anh nhầm thôi." Cô gái bật cười, rõ ràng không tin lời Tạ Kiến Nguyên. "Anh Hứa Thuần tính tình rất tốt, tôi chưa từng thấy anh ấy mắng ai bao giờ."
Tạ Kiến Nguyên không muốn bàn luận thêm, cầm ly nước ngọt trên bàn lên uống một ngụm rồi cười: "Có lẽ là tôi nghĩ nhiều."
Cô gái cũng khéo léo cười theo, thân hình vô thức tiến sát lại gần Tạ Kiến Nguyên.
Dù mới ra mắt không lâu, nhưng Tạ Kiến Nguyên có gia thế khủng, nguồn lực quan hệ đều thuộc hàng top. Tác phẩm đầu tay của hắn là một bộ phim cổ trang đình đám, thu hút vô số fan nữ trẻ tuổi, có thể nói là tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay.
Hôm nay đến đây chắc hẳn cũng là để thử vai cho bộ phim điện ảnh này. Đây là dự án đầu tư khủng, ê-kíp sản xuất đỉnh cao, từ trước khi casting đã gây bão mạng xã hội.
Phim thuộc thể loại trinh thám, kể về hai anh em ruột bị cha mẹ bỏ rơi, cùng nhau lớn lên trong thành phố, sau đó bị ép vào trại trẻ mồ côi và chịu đủ loại ngược đãi.
Nhưng rồi một ngày, nhân vật chính tỉnh dậy phát hiện em trai biến mất. Nhân viên trại trẻ nói em trai đã được nhận nuôi, nhưng người anh không tin, quyết tâm đi tìm. Sau này anh phấn đấu trở thành cảnh sát, khi tìm được em trai thì phát hiện mình đã lạc vào một âm mưu kinh thiên động địa.
Những năm gần đây, thị trường phim trinh thám ngày càng phát triển, giới nghệ sĩ đều nhắm vào miếng bánh béo bở này. Buổi casting hôm nay có thể nói là trâu bò đánh nhau, không biết ai sẽ là người giành được vai chính.
Trước giờ casting, không khí ngoài sảnh chờ cực kỳ căng thẳng. Nhiều người cầm kịch bản đi lại không yên, mặt mày lo lắng.
Trong không khí ấy, Hứa Thuần điềm tĩnh ngồi đọc kịch bản trở nên nổi bật hẳn.
Kiếp trước anh cũng đến casting nhưng không ngờ đạo diễn đột ngột thay đổi yêu cầu diễn xuất. Có lẽ vì anh là tiền bối nên yêu cầu cao hơn, nhưng lúc đó Hứa Thuần không chuẩn bị trước, dù hoàn thành nhưng chỉ đạt mức trung bình, không đáp ứng được kỳ vọng của đạo diễn.
Vị đạo diễn này vốn nổi tiếng khó tính, đương nhiên là thẳng thừng loại anh.
Vậy nên Hứa Thuần đã bỏ lỡ bộ phim này, tác phẩm sau đó trở thành hắc mã phòng vé năm đó, gây tiếng vang lớn, thay đổi hoàn toàn vị thế của dòng phim trinh thám.
Lần này, anh nhất định phải giành được vai diễn đó!
Dù tuổi đời còn trẻ nhưng Hứa Thuần có thâm niên hơn nhiều người. Nhân viên ê-kíp đều kính trọng anh là tiền bối, gặp mặt đều cúi đầu chào hỏi.
"Tiểu Thuần."
Một phụ nữ mặc váy đen ngang gối bước tới. Đây là quản lý của Hứa Thuần - Tô Lệ. Cô đưa cho anh ly cà phê nóng.
"Chưa đến lượt em à?"
Hứa Thuần đỡ lấy, mỉm cười: "Chắc sắp rồi."
Tô Lệ liếc nhìn xung quanh, hạ giọng: "Chị vừa thấy Tạ Kiến Nguyên." Dừng một chút, nghĩ có lẽ Hứa Thuần không biết người này, cô giải thích thêm: "Tân binh mới của công ty, lai lịch không đùa được đâu. Cấp trên quyết định đẩy hắn lên bằng danh tiếng của em, lấy biệt danh là 'Tiểu Hứa Thuần'."
Nói xong, cô cũng cảm thấy hơi buồn cười, mím môi tiếp tục: "Xem ra công ty rất sốt sắng đẩy hắn lên."
Thật lòng mà nói, cô có chút lo lắng cho vị trí của Hứa Thuần. Tân binh này không chỉ giống anh về ngoại hình mà cả phong cách diễn xuất cũng tương đồng. Một núi không thể có hai hổ nên khi thấy Tạ Kiến Nguyên cũng đến casting, cô không khỏi lo lắng.
"Không biết hắn thử vai gì nhỉ?" Tô Lệ nói.
Hứa Thuần chú ý đến bóng người đang từ từ tiến về phía cuối hàng, ánh mắt dừng lại vài giây. Hai người nhìn nhau trong không trung rồi đồng thời quay đi.
"Ai biết được."