Hứa Thuần nhìn người trước mặt, ánh mắt chợt mơ hồ. Người đang ngồi đây có gương mặt điển trai, dáng người cao lớn, đúng là khuôn mặt mà anh luôn quen thuộc.

Ai cũng có thể thấy Tưởng Tu Nghiêm lúc này đang thất thần, tâm trí đặt hết vào chiếc điện thoại trên bàn. Hứa Thuần biết hắn đang nhắn tin với ai, lòng anh bỗng nhói lên một chút. Anh cúi xuống nhìn bóng mình phản chiếu trong tách cà phê, nhìn gương mặt giống người kia đến bảy phần, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.

"Cà phê sắp nguội rồi."

Khi ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu lên, anh lại trở về dáng vẻ dịu dàng quen thuộc, giọng nói nhẹ nhàng.

Tưởng Tu Nghiêm khẽ giật mình, sau đó cất tiếng "Ừm" nhỏ, nở nụ cười áy náy rồi nhấp một ngụm cà phê.

Hứa Thuần lại mỉm cười, thản nhiên nhắc đến cái tên đó: "Là Tạ Kiến Nguyên phải không?"

Nghe thấy tên này, biểu cảm Tưởng Tu Nghiêm lập tức thay đổi, chân mày cau lại. Hứa Thuần ở bên hắn lâu như vậy, luôn cẩn trọng từng li, chưa từng dám dùng giọng điệu như thế để hỏi chuyện của hắn. Điều này khiến Tưởng Tu Nghiêm khó chịu nhưng vẫn kìm nén được.

"Sao đột nhiên nhắc đến em ấy?"

Hứa Thuần mím môi, không nói thêm gì. Bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Có lẽ vì câu nói đó, cuối cùng Tưởng Tu Nghiêm cũng đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Hứa Thuần, gọi thêm một phần bánh Black Forest rồi nói: "Anh nhớ em thích ăn cái này."

Lòng Hứa Thuần lại đau nhói. Người thích ăn món này không phải anh mà là người kia. Tưởng Tu Nghiêm luôn áp đặt sở thích của người đó lên anh.

So với thể thao, anh thích xem phim hơn. So với cà phê, anh thích trà hơn...

Nhưng Tưởng Tu Nghiêm dường như chưa từng để ý đến sở thích của anh, hoặc hoàn toàn không quan tâm. Rốt cuộc anh chỉ là vật thay thế, ai sẽ để ý đến sở thích của thế thân chứ?

Hứa Thuần chăm chú nhìn tách cà phê trước mặt, đột nhiên khẽ nói:

"Em không thích ăn."

Tưởng Tu Nghiêm không ngờ anh sẽ từ chối, hiếm khi ngơ người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Là anh nhớ nhầm rồi, xin lỗi."

Hôm nay Hứa Thuần có chút kỳ lạ. Bình thường anh không hay nói nhiều như vậy mà luôn im lặng ôn hòa, cũng chính vì thế mà Tưởng Tu Nghiêm mới giữ anh bên cạnh lâu đến vậy.

Hai người dùng bữa trong bầu không khí im lặng kỳ lạ. Khi tính tiền, Hứa Thuần vô tình thấy tấm ảnh được đặt ngay ngắn trong ví, đồng tử anh co rụt lại.

Trong ảnh là chàng trai trẻ cười tươi như ánh mặt trời, phía sau là biển xanh mênh mông.

Chính là Tạ Kiến Nguyên.

Nhìn kỹ, gương mặt Tạ Kiến Nguyên quả thực có chút giống anh nhưng vẫn có điểm khác biệt. Hứa Thuần có đường nét mềm mại, trong khi Tạ Kiến Nguyên lại sắc sảo, góc cạnh.

Điểm khác biệt nhất chính là đôi mắt.

Mắt Hứa Thuần màu nhạt, dưới ánh mặt trời là màu sáng trong, ánh nhìn luôn dịu dàng. Còn Tạ Kiến Nguyên có đôi mắt đen thăm thẳm, dù cười cũng khó đoán được đang suy nghĩ gì.

Hứa Thuần thu tầm mắt, nhìn ra ngoài cửa kính. Không biết từ lúc nào, trời đã mưa lâm râm.

"Về thôi."

Tưởng Tu Nghiêm nhìn Hứa Thuần đang mất hồn, nhíu mày, trầm giọng nói.

Hứa Thuần quay đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào mặt hắn, không biết đang nghĩ gì, bỗng lặng lẽ hỏi:

"Chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?"

Bị hỏi đột ngột như vậy, Tưởng Tu Nghiêm có chút đắn đo: "Một hai năm nhỉ?"

Hứa Thuần cười: "Là ba năm tám tháng."

"Lâu vậy sao?" Tưởng Tu Nghiêm ngạc nhiên nhướng mày.

Hứa Thuần lại cười. Phải, đã lâu như vậy rồi.

Anh là đồng tính bẩm sinh, còn Tưởng Tu Nghiêm từ ngoại hình, gia thế đến khí chất đều xuất chúng. Hơn nữa lúc trước còn nhiệt tình theo đuổi anh nên anh khó lòng không động tâm.

Anh không muốn coi mối quan hệ này là bao nuôi, ít nhất trong mắt anh, đó chỉ là tình yêu đơn thuần. Nhưng sự nghiệp của Hứa Thuần những năm gần đây đã xuống dốc vì Tưởng Tu Nghiêm không thích anh xuất hiện trước công chúng. Ban đầu anh tưởng đó là sự chiếm hữu của người yêu, giờ nghĩ lại, đúng là ngốc nghếch đến đáng thương.

Đơn giản là hắn sợ Hứa Thuần cản trở con đường của Tạ Kiến Nguyên, bởi hai người không chỉ mặt giống nhau, mà cả phong cách diễn xuất cũng tương đồng, chắc chắn sẽ thành đối thủ.

Giờ đây, anh bỏ lỡ mất thời kì phát triển đỉnh cao, dần trở thành diễn viên quá thời.

Nhưng anh không ngờ rằng, sau tất cả những hy sinh, cuối cùng lại nhận về kết cục thảm hại như vậy, trở thành thế thân trong văn cẩu huyết.

Hóa ra, từ đầu đến cuối, anh chỉ là vật thay thế cho bạch nguyệt quang mà Tưởng Tu Nghiêm không với tới được. 

Thứ hắn coi trọng chỉ là gương mặt này mà thôi.

Tưởng Tu Nghiêm thực sự thích Tạ Kiến Nguyên – con trai độc tôn của Tạ gia. Hai người gia thế ngang hàng, quen biết khi du học nước ngoài. Tưởng Tu Nghiêm đã yêu thầm Tạ Kiến Nguyên suốt bảy năm trời nhưng chưa từng dám thổ lộ.

Bởi vì Tạ Kiến Nguyên là một thẳng nam, tuyệt đối không thể động lòng với đàn ông. Hơn nữa, Tưởng Tu Nghiêm cũng không thể vượt qua được cửa ải của Tạ gia. Nếu để họ biết hắn có ý định dụ dỗ Tạ Kiến Nguyên, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chính vì thế, hắn mới tìm đến Hứa Thuần.

Hứa Thuần lặng lẽ nhìn Tưởng Tu Nghiêm một hồi, sau đó nở nụ cười ôn hòa:

"Chúng ta chia tay đi."

Giọng anh nhẹ nhàng tự nhiên như đang bàn chuyện thời tiết, nhưng lại khiến Tưởng Tu Nghiêm biến sắc. Hắn đờ người một lúc mới cất được tiếng:

"Tại sao?"

Ánh mắt Hứa Thuần lạnh nhạt nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ: "Không có gì, chỉ là em không muốn làm đồ dỏm nữa."

Tưởng Tu Nghiêm nghe giọng điệu châm chọc ấy, nhíu mày: "Em biết từ khi nào?"

Hứa Thuần cười: "Bây giờ điều đó không quan trọng nữa."

Tưởng Tu Nghiêm nhìn biểu cảm của anh, biết mọi chuyện không thể cứu vãn, thở dài: "Tùy em." 

Dừng một chút, hắn liếc nhìn ống tay áo đã cũ của Hứa Thuần rồi nói thêm: "Anh sẽ chuyển một khoản vào tài khoản của em. Sau này em sống tốt nhé."

Hứa Thuần bật cười, anh cười đến mắt đỏ hoe. Anh lau vội khuôn mặt, trở lại vẻ ôn hòa thường ngày, chỉ có điều hàng mi vẫn còn đọng lệ.

Ngay sau đó, anh làm một hành động khiến Tưởng Tu Nghiêm sửng sốt.

Hứa Thuần giơ ngón giữa lên, nụ cười dịu dàng nhưng miệng lại khẽ mấp máy mấy chữ:

"Đồ khốn nạn."

Hứa Thuần chưa từng nói lời thô tục, huống chi là cử chỉ bất nhã như thế. Nhưng kỳ lạ thay, nụ cười ấy trên gương mặt anh vẫn không hề mất đi sự hài hòa.

Tưởng Tu Nghiêm đọc được ngay cử chỉ ấy, mặt lộ vẻ chấn động, nhưng chỉ một giây sau đã lấy lại bình tĩnh. Chưa kịp nói gì, hắn đã thấy Hứa Thuần đứng dậy, không ngoảnh lại bước ra khỏi quán cà phê.

Bên ngoài mưa vẫn lất phất rơi. Hứa Thuần như không cảm nhận được hạt mưa thấm ướt áo, lưng thẳng tắp bước về phía trước.

Mãi đến khi tới nơi không người, anh mới dừng bước, cuối cùng ngồi thụp xuống, đầu vùi sâu vào cánh tay như đứa trẻ bị bỏ rơi, khóc trong im lặng.

…..

"Hứa ca? Hứa ca? Tỉnh dậy đi."

Hứa Thuần mở mắt, phát hiện mình vô tình ngủ quên lúc đang trang điểm. Nhân viên hóa trang vẫy tay trước mặt mãi mới đánh thức anh.

"Xin lỗi." Hứa Thuần dụi mắt, nở nụ cười hiền hòa. Mỗi khi cười, má trái anh lộ chiếc lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng cuốn hút.

"Không sao đâu, Hứa ca đừng khách sáo với em." Cô gái đỏ mặt, liếc nhìn gương mặt anh lần nữa, trong lòng thầm cảm thán, ngôi sao nhí quả nhiên khác biệt, đúng là đẹp trai từ nhỏ đến lớn.

Hứa Thuần cười không đáp, ánh mắt đọng lại trên hình ảnh mình trong gương, thoáng chút hoảng hốt.

Anh vừa mơ thấy chuyện kiếp trước.

Sau khi chia tay Tưởng Tu Nghiêm kiếp trước, anh định giải nghệ đi du lịch, không ngờ gặp phải tuyết lở khi leo núi. Tưởng chết chắc dưới lớp tuyết dày, nào ngờ mở mắt lại trở về thời điểm bốn năm trước.

Bốn năm trước, anh vừa tròn 24 tuổi, chưa gặp Tưởng Tu Nghiêm, đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Quảng cáo thương hiệu lớn liên tục, ai trong giới cũng phải gọi một tiếng "Hứa ca", ngay cả đạo diễn danh tiếng cũng phải nể mặt. Không như thời kỳ về sau, khi đã hết hot, phải đứng chờ hàng giờ trong gió lạnh chỉ để tranh một vai phụ.

Trời xanh cho anh cơ hội trở lại, hẳn là thấu hiểu sự không cam lòng của anh. Nếu đã được trọng sinh, anh phải trân trọng từng phút từng giây.

Nhưng tại sao đột nhiên mơ về kiếp trước? Có điềm gì chăng?

Nghĩ đến đây, đồng tử anh đột nhiên co rụt lại.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Anh đột ngột nắm chặt tay nhân viên hóa trang, sắc mặt tái nhợt.

"Hôm nay là 17 ạ. Có chuyện gì vậy Hứa ca?" Cô gái ngơ ngác nhưng vẫn trả lời nghiêm túc.

Hứa Thuần khẽ nhắm mắt. Đúng rồi, anh nhớ rất rõ, chính hôm nay anh gặp Tưởng Tu Nghiêm.

Lúc đó đang quay phim, anh để ý thấy một người đàn ông mặc vest đứng cạnh đạo diễn, không ngừng nhìn mình chằm chằm, im lặng hút thuốc.

Vừa kết thúc cảnh quay, người này liền mời anh đi ăn. Trước lời mời đột ngột ấy, anh đã từ chối. Nhưng sau đó, Tưởng Tu Nghiêm như bị ma ám, liên tục tìm đến. Cuối cùng, anh mềm lòng đồng ý dùng bữa cùng hắn.

Không ngờ bước chân đầu tiên ấy lại dẫn đến vực sâu không đáy.

"Anh vào đây làm gì? Đây không phải phòng hóa trang của anh."

Hứa Thuần nghe thấy giọng nhân viên hóa trang vang lên phía trên đầy khó chịu khi nói với bóng người đứng ngoài cửa.

"Xin lỗi, tôi nhầm phòng." Người kia vội vàng cúi đầu, giọng run rẩy.

Hứa Thuần cảm thấy quen quen, hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Ngẩng mặt lên đi."

Người đó toàn thân cứng đờ, tưởng mình làm phật ý ông lớn, sợ hãi không dám thở.

Hứa Thuần cau mày, nhân viên hóa trang viên tưởng anh muốn dạy cho tân binh này một bài học, chuẩn bị lên tiếng thì một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Xin lỗi tiền bối, cậu ấy có chút nhát gan. Mong tiền bối bỏ qua cho."

Người vừa nói vừa bước tới cửa, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai sắc sảo – giống Hứa Thuần đến bảy phần.

Không ai khác chính là Tạ Kiến Nguyên.

Hứa Thuần cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, mãi không định thần. Kiếp trước, anh và Tạ Kiến Nguyên chỉ gặp nhau vài lần, hầu như không nói chuyện.

Hơn nữa anh nhớ rất rõ, nếu theo diễn biến kiếp trước, hôm nay anh sẽ không gặp Tạ Kiến Nguyên, càng không gặp cả cái tên tân binh đang cúi đầu kia.

Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do anh trọng sinh tạo ra?

Nếu vậy, hôm nay có lẽ anh cũng sẽ không gặp Tưởng Tu Nghiêm? Không hiểu sao ý nghĩ này khiến lòng anh nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.

"Hứa ca..." Nhân viên hóa trang viên bên cạnh thấy anh đờ người, vội kéo nhẹ tay áo.

Hứa Thuần lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Tạ Kiến Nguyên, chợt nhận ra trong mắt anh ẩn chứa một địch ý.

Địch ý? Tại sao chứ?

Khi hiểu ra nguyên do, Hứa Thuần chỉ biết bật cười. Cảnh tượng vừa rồi chắc chắn khiến anh hiểu lầm mình là tiền bối xấu tính, ỷ thế ăn hiếp tân binh.

Hứa Thuần không vội giải thích. Anh vốn dĩ mang tâm tư phức tạp với Tạ Kiến Nguyên, hiểu lầm như vậy cũng tốt, ít nhất sau này sẽ giảm bớt cơ hội tiếp xúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play