Tư Nhĩ nhớ rất rõ, trong nguyên tác có một phản diện xuất hiện ở phần đầu tên là Ngự Bắc Huyền. Hắn là con trai út của Thành chủ Bắc Dạ thành. Vì thân mang Ám Linh Thể nên không được yêu thích, từ nhỏ đã quen sống lang bạt một mình bên ngoài.
Thế nhưng hắn lại sở hữu ngoại hình xuất chúng, thiên phú hơn người, chính là “con cá lớn” mà Tư Nhiên nhất định muốn kéo vào ao của mình.
Đáng tiếc, Ngự Bắc Huyền lại chẳng hề hứng thú với Tư Nhiên. Hắn không chỉ thẳng thừng từ chối, mà còn nhiều lần mỉa mai, chế nhạo Tư Nhiên.
Nhiều lúc còn công khai tranh giành cơ duyên với y.
Quan trọng nhất là — đối phương còn giành thắng!
Tư Nhĩ lập tức cảm thấy vị huynh đệ này quá ngầu! Có thể chống lại đến tận hai luồng hào quang vai chính mà vẫn sống sót — đúng là trâu bò thật sự!
Khi hai nam chính cuối cùng cũng được ở bên nhau, hạnh phúc vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, thì vị huynh đệ này vẫn lang bạt bên ngoài, tung hoành ngang dọc, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.
Tư Nhĩ từng tò mò: Có phải là U Minh thể nếu tu luyện đến cảnh giới đủ cao, thì có thể kháng lại tất cả hào quang vai chính?
Ngay cả “hào quang vai chính” cũng không làm gì nổi?
Tư Nhĩ không khỏi cảm thán trong lòng: [ Haiz, ngưỡng mộ thật đấy.]
Ngự Bắc Huyền thì chẳng biết thiếu niên trước mặt đang ngưỡng mộ cái gì, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trái dưa trong tay cậu.
Tư Nhĩ không nhịn được lùi lại một bước, giấu dưa Hami trong tay ra sau lưng.
Lại nghĩ: [ Mấy trái dưa này có hiệu quả đặc biệt, không thể để người ngoài ăn bậy được. Lỡ bị lộ thì biết làm sao giờ? ]
Ngự Bắc Huyền nghe thấy tiếng lòng kia thì không nhịn được bật cười, thầm nghĩ: Đã sớm bại lộ rồi còn gì. Mà thôi, bại lộ thì bại lộ đi. Dù sao đối phương cũng chẳng làm gì được hắn cả.
Từ khi Tư Nhĩ khế ước con Phong Diễm Điểu kia trên sa mạc Sa Thành, Ngự Bắc Huyền đã để mắt tới cậu. Lúc đó hắn tận mắt thấy Tư Nhĩ phát động hồn lực, khiến cả đám linh thú sôi trào, cuồng vọng hống lên, nhảy múa cuồng loạn — đến tận bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy chấn động.
Tất nhiên bản thân Tư Nhĩ lúc ấy cũng thấy cực kỳ chấn động. Dù sao thì sa mạc đầy rắn độc, bò cạp, con nào con nấy cũng bự chảng khiến Tư Nhĩ sợ đến mức ngay tại chỗ rút lại mấy chục cái linh hồn cộng minh.
Đúng vậy — tiểu tử này thậm chí còn có thể rút lại linh hồn cộng minh!
Năng lực đó thực sự khiến Ngự Bắc Huyền mở mang tầm mắt.
Ngay sau đó, Tư Nhĩ lại chọn mấy con đà điểu cùng vài con sói chạy đua với mình. Điều khiến người ta kinh ngạc là đám dị thú kia vậy mà không chạy nhanh bằng Tư Nhĩ, Ngự Bắc Huyền lại một lần nữa được mở mang tầm mắt.
Hiện giờ, con Phong Diễm Điểu mà Tư Nhĩ khế ước là thành viên đội chạy đua, chỉ thua Tư Nhĩ đúng một chút — khoảng cách chỉ chênh lệch khoảng 2 thước. (1 thước= 3,3 mét)
Từ trước đến nay, Ngự Bắc Huyền luôn cho rằng mình là người biết rộng hiểu nhiều, nhưng kể từ khi gặp Tư Nhĩ, hắn bỗng nhận ra mình thật sự còn rất hạn hẹp.
Vì muốn thăng tiến trên con đường cầu đạo, Ngự Bắc Huyền cứ thế lặng lẽ theo sát Tư Nhĩ suốt dọc đường.
Dọc đường đi, hắn thấy tiếng lòng của Tư Nhĩ lộ ra thường xuyên hơn cả việc ăn uống, thấy Tư Nhĩ có thể tùy thời, tùy chỗ móc ra đủ loại dưa — đúng thật là muốn ăn lúc nào là có lúc ấy.
Hắn cũng thấy con Phong Diễm Điểu kia dưới tác dụng của việc ăn dưa chạy càng ngày càng nhanh.
Không phải không có người phát hiện từ tiếng lòng của Tư Nhĩ rằng năm loại dưa mà cậu ăn đều là bảo vật, từng có kẻ nổi lòng tham, muốn giết người cướp của.
Thế nhưng những người đó mỗi lần vừa mới để lộ ánh mắt tham lam, lập tức giống như bị ai đó bóp chặt lấy cổ, sắc mặt trong nháy mắt liền chuyển sang xanh tím, trông như sắp tắt thở đi gặp tổ tông đến nơi.
Vì vậy suốt dọc đường này, Tư Nhĩ vẫn ung dung tự tại, thông suốt không gặp trở ngại.
Ngự Bắc Huyền thật ra cũng không ôm ấp tâm tư gì quá to tát, nhưng hắn thật sự rất thèm mấy quả dưa trong tay Tư Nhĩ. Nhìn đối phương chạy còn nhanh hơn cả dị thú, hắn không khỏi tưởng tượng nếu mình cũng có một quả thì sẽ ra sao.
Dù vậy hắn cũng không đặt quá nhiều hy vọng. Từ nhỏ đến lớn, hắn vốn không phải kiểu người khiến người khác thích. Không giành được đồ ngon cũng là chuyện thường.
Chỉ là… hắn không ngờ, vừa gặp mặt, đối phương đã gọi hắn là “đại phản diện” trong lòng.
Ngự Bắc Huyền trầm mặc một lát, cảm thấy diện mạo của mình vẫn là thiện lương lắm mà…
“Ngại quá, huynh đệ, mấy quả dưa này của ta không bán đâu.” – Tư Nhĩ nhìn hắn cảnh giác, khách khí từ chối.
“Không sao.” – Ngự Bắc Huyền mỉm cười lắc đầu, rồi hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Ngươi định vào học viện nào vậy?”
Tư Nhĩ kinh ngạc ngửa người ra sau, như thể bị dọa một cú bất ngờ.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" – Tư Nhĩ cảnh giác hỏi lại.
【Đại phản diện hỏi ta chuyện này làm gì? Chẳng lẽ vì ta không bán dưa cho hắn, hắn định không cho ta tan học về nhà luôn hả!?】
Tư Nhĩ : Ở đây mà còn có loại tan học ra cổng trường gặp à ?!?!?! Chu mi ngaaaaaa.
Ngự Bắc Huyền nghe tiếng lòng thì khó hiểu: Tan học về nhà là cái gì?
Tứ Đại Học Viện mỗi năm chỉ có một kỳ nghỉ dài, còn lại mọi người đều ở khu phân viện, căn bản không có cái gọi là “tan học về nhà” gì đó.
Tuy rằng không hiểu, nhưng hắn cảm thấy chắc chắn chẳng phải lời hay ho gì. Vì vậy, Ngự Bắc Huyền đành cười tươi sáng hơn một chút, cố gắng khiến bản thân thoạt nhìn càng thêm... lương thiện.
"Chuyện là thế này," Ngự Bắc Huyền mỉm cười rất chân thành, "Ta vốn không giỏi đưa ra lựa chọn, nên muốn tham khảo một chút quyết định của người khác."
"Hơn nữa, ta cảm thấy ngươi và ta rất có duyên nên muốn hỏi thử xem ngươi chọn học viện nào."
Tư Nhĩ: "……"
【Câu trả lời này… có phải hơi quá rồi không?】
【Ta nhớ rõ đại phản diện không thích học hành mà ta? Trong nguyên tác, hắn luôn ở bên ngoài lăn lộn, chưa từng vào Học Viện cơ mà. Không lẽ cốt truyện… bị sửa rồi!?】
Cốt truyện?
Tại sao lại có… cốt truyện?
Ngự Bắc Huyền cùng những người xung quanh đều dựng tai lên, tò mò cực kỳ.
[ Nhưng mà… chuyện sửa cốt truyện này vậy cũng tốt mà! Đại phản diện lợi hại như vậy, nếu hắn cũng gia nhập học viện thì hai vai chính kia đâu thể suốt ngày giành hạng nhất nữa, đúng không? ]
[ Dù sao thì rất nhiều trận tỉ thí giữa các học viện đều tổ chức chung mà! ]
Nghĩ đến đây, mắt Tư Nhĩ bỗng sáng rực lên. Khi ngẩng đầu nhìn về phía Ngự Bắc Huyền, trên mặt cũng nở nụ cười rạng rỡ hơn hẳn.
"Ta muốn vào Huyền Vũ Viện."
[ He he, ở Huyền Vũ Viện thì có ít liếm cẩu của Tư Nhiên nhất, chắc có thể tránh được không ít phiền toái. ]
“Huynh có muốn vào chung không? Nghe đồn Huyền Vũ Viện pháp thuật huyền diệu, người trong viện đều thọ nguyên kéo dài, trường tồn với thiên địa.”
[ Mỗi người đều khế ước một con Trường Thọ Quy, không thọ thì mới lạ đó! ]
[ Hiện nay đám đệ tử trẻ tuổi đều cảm thấy Huyền Vũ Viện thiếu sức sống, chẳng mấy ai chịu qua bên đó tu luyện. Ai… đúng là còn quá non nớt, bị mấy chiêu tuyên truyền hoa mỹ loè loẹt của ba học viện còn lại lừa cho lú luôn. ]
[ Tại sao bên đó lại bị cho là thiếu sức sống? Bởi vì đạo sư của các học viện khác có khi mới chỉ 200, 300 tuổi, còn đạo sư trẻ nhất của Huyền Vũ Viện… cũng đã 589 tuổi rồi đấy! Nghe nói trong viện còn có mấy vị trưởng lão hơn 1000 tuổi! ]
[ Nghe đâu Huyền Vũ Viện còn có một cái gọi là “Hồ Trường Thọ”, Trường Thọ Quy đều từ đó mà ra đấy. Đệ tử có tư chất xuất chúng có thể được vào trong đó, thử khế ước với Trường Thọ Quy. Đến khi ấy, có thể cùng các trưởng lão trong học viện… trường sinh với nhau luôn! ]
[ Vậy tại sao Huyền Vũ Viện không chịu quảng bá điểm mạnh của mình? Bởi vì họ cảm thấy… đám rùa trong Hồ Trường Thọ không đủ chia! Nếu ai cũng muốn thì bọn họ biết lấy thêm Quy Quy ở đâu ra a. ]
[ Mặc kệ thế nào, mấy con Trường Thọ Quy chất lượng tốt đó, ta nhất định phải được chia một con! ]
Trường Thọ Quy?!?!?!
Lời này vừa dứt, không ít người xung quanh lập tức động lòng.
Có những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, đang ở độ tuổi lý tưởng cháy bỏng, luôn tin rằng chỉ cần nỗ lực, thì bất cứ điều gì cũng có thể giành lấy.
Nhưng cũng có vài người… bẩm sinh đã mang linh hồn cá mặn. Nếu chỉ cần nằm yên mà cũng có thể trường sinh bất lão, vậy thì — họ thật sự sẵn sàng nằm luôn tại chỗ không dậy nữa.
Tỉ như Tư Nhĩ.
Tỉ như… một vài kẻ đang âm thầm động lòng dữ dội lúc này.
Ngự Bắc Huyền thì ngược lại, chẳng mấy dao động vì chuyện Rùa Trường Thọ . Nhưng hắn lại rất muốn cùng Tư Nhĩ vào cùng một học viện để tiếp tục ăn ‘dưa’.
“Vậy sao?” – Hắn mỉm cười nhàn nhạt. “Vừa hay ta cũng thích cuộc sống thanh nhàn, trường thọ. Đa tạ tiểu huynh đệ đã nhắc nhở.”
Ngự Bắc Huyền mỉm cười, đưa cho Tư Nhĩ một quả dưa gang nhỏ : "Đây là một chút tâm ý nhỏ, cảm ơn tiểu huynh đệ."
Tư Nhĩ ngơ ngác nhận lấy, hai tay ôm dưa, ngẩng đầu cười rộ lên : “Cảm ơn nha!”
[ Không ngờ đại phản diện lại tốt thế này, chỉ nói mấy câu thôi mà cũng tặng ta một quả dưa. ]
[ Nghĩ kỹ lại thì… trong nguyên tác hình như hắn cũng chẳng làm chuyện xấu gì quá đáng. Chẳng qua là không đứng cùng phe vai chính nên mới bị gán mác phản diện mà thôi. ]
Nghĩ đến đây, Tư Nhĩ lén liếc Ngự Bắc Huyền một cái, mắt sáng lấp lánh.
[ Không biết nếu kết bạn với đại phản diện… có thể cọ được chút hào quang không nhỉ? Ta thấy hắn làm người cũng không quá tệ, có thể kết giao. ]
Ngự Bắc Huyền nghe thấy tiếng lòng kia, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa, hiền lành đến mức… khiến người ta sinh ra cảm giác tin tưởng.
Chỉ là, đôi mắt hơi cụp xuống kia, lại khẽ ánh lên một tia thâm ý khó đoán.
Tuy rằng hắn không biết cái gì gọi là “hào quang phản diện”, nhưng chỉ cần là Tư Nhĩ muốn cọ, lúc nào hắn cũng hoan nghênh.
Đợi đến khi hai người bọn họ cọ đến chín rồi, biết đâu hắn cũng có thể cọ lại được mấy loại dưa mà Tư Nhĩ hay ăn.
[ Nhĩ Nhĩ à, quả này là Dưa Gang Tịnh Linh đó! Bên trong linh khí cực kỳ thuần khiết, không dính một chút sát khí nào luôn! ]
[ Ở Vạn Thú đại lục nơi sát khí đậm đặc như vậy, linh quả không dính sát khí căn bản là không thể tồn tại. Ta nghi ngờ tên kia sở hữu thủ đoạn đặc thù có thể… thanh trừ sát khí! ]
[ Lên đi! Ôm đùi đi! Sau này chúng ta có ăn được nhiều linh quả hay không đều trông chờ vào cậu cả đấy!! ]
Tư Nhĩ: "……"
Cậu cúi đầu nhìn quả dưa trong tay, lại ngẩng đầu nhìn nụ cười hiền hòa như gió xuân của Ngự Bắc Huyền — trong lòng sinh ra một loại cảm giác mơ hồ như… bị bán nhưng vẫn bản thân vẫn có lời.
Muốn thanh lọc thì phải là cậu làm mới hợp lý a, là Quang Minh Thể thì mới gọi là thanh lọc, còn của Ngự Bắc Huyền kia là hấp thu.
U Minh Thể có thể hấp thụ mọi loại năng lượng tiêu cực.
Nhưng mà… nếu có thể ăn linh quả đã được người khác hấp thu sẵn sát khí thì chẳng phải càng tuyệt sao?
Nghĩ đến đây, nụ cười của Tư Nhĩ càng sáng lạn hơn, cậu đưa cho Ngự Bắc Huyền một quả linh quả vẫn chưa được lọc sạch.
“Chỉ trò chuyện vài câu thôi mà, huynh đã tặng ta lễ vật thế này, sao ta có thể tay không mà nhận được? Huynh hào phóng như vậy, ta cũng không thể keo kiệt.”
“Hay là thế này đi, chúng ta đổi quả với nhau, tiện thể… cho nhau biết cái tên, coi như kết giao một phen?”
Tư Nhĩ vừa nói vừa cười, vươn tay ra trước mặt Ngự Bắc Huyền.
“Ta tên Tư Nhĩ. Tư trong 'Tư kỷ vi trung tâm', Nhĩ trong 'Thính nhĩ phong thanh'.”
Ngự Bắc Huyền nắm lấy tay cậu, cũng cười đáp: “Tư Nhĩ huynh đệ, tên của ngươi nghe thật phi phàm, như thể sinh ra là để ai cũng phải biết đến vậy.”
“Còn ta thì hơi bình thường chút, gọi là Ngự Bắc Huyền. ‘Ngự’ trong ‘chế ngự', ‘Bắc’ là phương Bắc, ‘Huyền’ trong Huyền Vũ.”
[ Quả nhiên là đại phản diện Ngự Bắc Huyền. Nhưng tên này mà gọi là “bình thường” á?! ]
[ Chỉ cần mạnh dạn tưởng tượng một chút, cái tên này có thể hiểu là: ‘Khống chế phương Bắc, thống lĩnh Huyền Vũ’ luôn đó?! ]
Ngự Bắc Huyền: …..
Cảm ơn, hắn không dám to gan đến mức đó thật đâu.