Theo chân Tư Hủ rời đi, một vở kịch cuối cùng cũng hạ màn, song đám đông vẫn còn chưa thỏa mãn.
Dưa này đúng là dưa ngon, tình tiết gay cấn, mà các nhân vật chính thì người nào người nấy đều đẹp như tranh, giọng nói cũng dễ nghe như nhạc, quả thật là một bữa tiệc ba tầng: Thị giác, thính giác và tinh thần đều được đãi ngộ thịnh soạn.
Quan trọng hơn là—miễn phí.
Mọi người lại đồng loạt dời ánh mắt chờ mong sang phía Tư Nhĩ. Chỉ thấy thiếu niên ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Tuy mái tóc trước trán hơi rối, nhưng vẻ đẹp lại không vì thế mà giảm đi—trái lại chính sự lộn xộn đó lại khiến cậu toát lên một vẻ đẹp lười biếng, có chút hoang dã.
Giữa bãi hoang tàn, vẫn thấp thoáng một nét phong hoa
Tư Nhĩ lại đưa mắt quét một vòng xung quanh, thấy không còn bóng dáng Tư Hủ đâu nữa thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của cậu vô tình lướt qua khiến đám người xung quanh vội cúi gằm đầu xuống, sợ bị Tư Nhĩ phát hiện ra rằng bọn họ nghe thấy tiếng lòng của "vua dưa".
Đợi đến khi họ dè dặt ngẩng đầu trở lại, liền thấy Tư Nhĩ không biết từ đâu đã lấy ra một quả dưa hấu nhỏ, đang dùng dao nhỏ cắt đôi vô cùng gọn gàng. Sau đó, thiếu niên chia một nửa quả dưa cho chú thỏ đang nằm trong lòng.
Con thỏ kia lập tức ôm lấy phần dưa hấu của mình, ngồi yên vị trên cổ đà điểu, còn Tư Nhĩ thì cũng lấy ra một chiếc muỗng nhỏ có hoa văn da dưa, một người một thỏ, bắt đầu thong thả từng thìa từng thìa thưởng thức dưa hấu, như đang tận hưởng buổi dã ngoại mùa hè.
Một người một thỏ, động tác y hệt nhau, cứ như copy paste, trông vô cùng thú vị.
Rõ ràng thời tiết không hề nóng, nhưng nhìn dáng vẻ hai kẻ kia ăn dưa hấu khiến ai nấy cũng bất giác thèm thuồng, cứ cảm thấy quả dưa trong tay thiếu niên kia trông đặc biệt ngọt ngào.
Thiếu niên hoàn toàn làm ngơ trước ánh mắt khát khao của những người xung quanh dành cho dưa hấu, chỉ chú ý đến ánh nhìn tha thiết của con đà điểu nhà mình. Vì thế lại móc ra một quả dưa leo xanh mướt tươi mới từ không gian hệ thống, nhét thẳng vào miệng con đà điểu.
Hệ thống của cậu rất hữu dụng , đúng là một hệ thống bồi dưỡng ngự thú danh xứng với thực.
Mỗi khi gặp được ngự thú chưa có chủ, hệ thống sẽ tự động nhắc nhở, Tư Nhĩ có thể tùy ý click bất kỳ đâu để xem thông tin giao diện tương ứng của ngự thú đó.
Với những ngự thú đã ký khế ước, giao diện lại càng thêm chi tiết — từ tình trạng sức khỏe đến tâm trạng đều sẽ được hiển thị rõ ràng, có gì bất thường là báo liền.
Ngoài ra, hệ thống còn trang bị thêm một không gian nông trường. Chỉ cần kho hàng có sẵn hạt giống, không gian này sẽ tự động gieo trồng, thu hoạch và bảo quản luôn một thể, thậm chí còn tiện lợi hơn cả mấy trò chơi nông trại ảo thông thường.
Hiện tại trong nông trường chỉ có vài loại hạt giống, đều là trước đó nhận được từ gói quà tân thủ. Dù số lượng không nhiều nhưng loại nào cũng hữu dụng cả, bao gồm: Dưa Hấu Đại Lực, Bí Ngô Kim Cương, Dưa Leo Tăng Tốc loại nhỏ, Dưa Hami Dưỡng Hồn và Khổ Qua Thanh Tâm loại nhỏ — tổng cộng năm loại.
Dưa hấu Đại Lực có thể tăng cường thể lực.
Bí đỏ Kim Cương giúp nâng cao khả năng phòng ngự.
Dưa leo Tăng Tốc làm tăng tốc độ di chuyển.
Còn Dưa Hami Dưỡng Hồn thì có tác dụng bồi bổ hồn lực.
Khổ Qua Thanh Tâm giúp đầu óc tỉnh táo minh mẫn — chỉ cần ăn một miếng là có thể tỉnh táo suốt một ngày, ăn liên tục nửa tháng cũng không cần nghỉ ngơi.
Những loại này đều có hiệu quả với cả người lẫn ngự thú. Ngoại trừ Khổ Qua Thanh Tâm cần dùng có chừng mực, bốn loại còn lại — Dưa hấu Đại Lực, Bí đỏ Kim Cương, Dưa leo Tăng Tốc và Dưa Hami Dưỡng Hồn — Tư Nhĩ đều đặn cho thỏ Dưa Dưa và đà điểu Bôn Bôn ăn ba bữa mỗi ngày.
Ngay cả Thúy Thúy – Bích Phỉ Linh Chi – cũng được chia nước ép từ bốn loại dưa này.
Tư Nhĩ cảm thấy thế giới này tuy rực rỡ và lộng lẫy nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, vì thế bọn họ cần phải ăn nhiều hơn một chút, nâng cao thực lực toàn diện.
Tư Nhĩ dần chìm trong việc ăn dưa, tâm trí cũng lơi lỏng theo, song vẫn giữ lại vài phần tỉnh táo, chẳng đến mức buông xuôi hoàn toàn.
Chẳng qua là lúc này tâm trạng của cậu rất ổn định, cảm xúc không dao động nhiều, vì vậy những người xung quanh không còn nghe thấy tiếng lòng của cậu nữa.
Tư Nhĩ vẫn cứ nghĩ đến Tư Hủ.
Thật ra cậu rất thích Tư Hủ, từ khi còn đọc truyện đã cảm thấy đồng cảm sâu sắc với nhân vật này. Cảm thấy Tư Hủ cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là lại dính phải một tên "đệ đệ giả lòng dạ đen tối", cuối cùng bị hãm hại đến mức không còn gì, vừa vô tội lại vừa đáng thương.
Tên của đối phương cũng rất đẹp, rất ý nghĩa: “Tư trong ‘tư lự’, Hủ trong ‘hữu ái’. Phụ mẫu kỳ vọng hài nhi mai này làm người có tâm có lòng, biết nghĩ cho người, cũng không quên yêu lấy chính mình.”
Tận mắt nhìn thấy Tư Hủ xong, thiện cảm trong lòng cậu lập tức vọt lên đến đỉnh.
Thứ nhất, đối phương thực sự rất đẹp, lại hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cậu.
Thứ hai, có lẽ là do thân huyết trong thân thể này đang làm loạn, mỗi lần nhìn thấy Tư Hủ, Tư Nhĩ lại không kìm được mà nảy sinh cảm giác thân thiết.
Thế nhưng... Tư gia đối với cậu mà nói là một phiền toái rất lớn. Tư Nhĩ không muốn dính líu vào.
Dù sao thì trong nguyên tác, Tư Nhiên mới là nhân vật chính — mà cậu ta có lập trường hoàn toàn trái ngược với Tư Nhĩ. Qua việc thấy cậu ta thay thế thân phận của nguyên chủ mà nói, 2 người họ ắt hẳn là không chết không thôi.
Tư Nhiên là kiểu vai chính phản diện thuần túy, nguyên tắc hành sự rất rõ ràng: Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.
Khi còn chưa biết rõ thân thế của mình, cậu ta đã cảm thấy rất phiền vì đại ca Tư Dập — người cũng mang Hỏa Linh Thể giống mình — sẽ chiếm mất không ít tài nguyên. Vì thế, cậu ta liền lên kế hoạch khiến Tư Dập bị phế hai chân.
Tư Dập sau đó có thời gian ngắn bị trầm cảm, nhưng rồi nhanh chóng biến thành một kẻ tâm tình bất định, hành tung bất minh như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Sau khi Tư thành chủ nhiều lần không thấy mặt trưởng tử, liền bắt đầu dồn sức bồi dưỡng người thứ tử — Tư Hủ.
Tư Nhiên phát hiện ra điều đó thì dã tâm ngày càng lớn.
Cậu ta nghĩ: Thì ra sau khi đại ca bị phế, phụ thân sẽ chuyển sang bồi dưỡng nhị ca. Vậy thì... nếu nhị ca cũng bị phế thì sao?
Vì vậy trong đêm hai năm trước, cậu ta đã lên kế hoạch làm mất thông hành lệnh vào Trung Ương thành khiến Tư Hủ ở độ tuổi đẹp nhất lại không thể thuận lợi ghi danh vào Học Viện.
Sau đó cậu ta còn thành công ly gián mối quan hệ giữa Tư Hủ và Vũ Phi Khinh, khiến Vũ Phi Khinh thường xuyên gây rắc rối, làm gián đoạn việc tu luyện của Tư Hủ.
Chờ đến khi Tư Nhiên phát hiện ra mình không phải con ruột của Tư thành chủ, ngay lập tức lên kế hoạch giết từng người một: Tư thành chủ, Tư Dập, và cả Tư Hủ.
Sau này điều may mắn duy nhất là nguyên chủ chết sớm, giúp cậu ta đỡ phải gánh thêm một mạng người trong tay.
Tư Nhĩ cảm thấy hào quang nhân vật chính của Tư Nhiên mạnh mẽ quá mức.
Bất kể trong nguyên tác những nhân vật pháo hôi kia được thiết lập mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần bị Tư Nhiên để mắt tới, kết cục cũng chỉ là chết.
Tư Nhĩ không nghĩ bản thân có thể vượt qua được hào quang nhân vật chính của đối phương, vì vậy, Tư Nhĩ ngay lập tức quyết định: Bản thân chỉ muốn sống qua ngày, nên tránh đụng độ với Tư Nhiên ít nhất có thể.
Khó khăn lắm sau khi chết lại xuyên tới một thế giới mà mình yêu thích, Tư Nhĩ chỉ muốn sống thêm 500 năm nữa.
Dù sao thì ở thế giới này, điều đó cũng không hẳn là không thể.
Trước đó Tư Nhĩ còn cẩn thận lên kế hoạch phải làm thế nào mới có thể sống được lâu dài hơn, ai ngờ Tư Hủ lại thuận lợi hủy hôn?
Dứt khoát, gọn gàng như vậy.
Vậy nên... cốt truyện thật sự có thể bị sửa đổi sao?
Hoặc cũng có thể, tất cả chỉ là một bối cảnh giả định, giống như 《Hắc Tâm Liên Xưng Bá Toàn Giới》, là một thế giới song song mà thôi.
Ở nơi này, các nhân vật đã thức tỉnh ý thức của bản thân, vì vậy cốt truyện mới bắt đầu lệch hướng, không còn đi theo quỹ đạo ban đầu của nguyên tác nữa?
Nếu đúng là như vậy thì… tốt quá rồi!
Tuy nhiên, Tư Nhĩ vẫn chưa chắc chắn suy đoán của mình có đúng hay không, cậu quyết định sẽ tiếp tục quan sát thêm.
Ăn xong một quả dưa hấu, Tư Nhĩ lại lấy ra một quả dưa Hami, lần này dùng dao cắt đều thành ba miếng, chia cho đà điểu Bôn Bôn một miếng. Một người, một thỏ, một đà điểu cùng nhau ăn đến vui vẻ, dưa trong tay vừa ngọt vừa thơm.
Thấy cảnh Tư Nhiên và Vũ Phi Khinh nắm tay nhau đi vào thành, Tư Nhĩ chán ghét liền ăn thêm dưa để tránh xem cảnh buồn nôn.
Ngay lúc đó, bên tai Tư Nhĩ bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Đây là loại dưa gì vậy? Có thể bán cho ta một quả không?”
Tư Nhĩ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một hắc y thiếu niên, tóc đen, mắt đen đang mỉm cười nhìn cậu. Trong tay đối phương còn dắt theo một con sói lớn toàn thân đen tuyền, bộ lông đen đến mức ánh lên lớp nước bóng lấp lánh.
Toàn bộ tổ hợp đều một màu đen tuyền, nhưng làn da của thiếu niên kia lại trắng lạnh, đôi mắt sáng rực long lanh, trông vừa tuấn tú vừa đầy sức sống.
Tư Nhĩ bị nụ cười ấy làm cho choáng váng một chút, sau đó mới kịp phản ứng lại.
[ Chết tiệt, chẳng phải đây là đại phản diện sao?! ]
Đại phản diện gì chứ? Còn cái này là loại ‘dưa’ gì nữa đây?
Vì tất cả mọi người đều có thể nghe được tiếng lòng của Tư Nhĩ, nên đồng loạt quay đầu nhìn về phía thiếu niên áo đen kia. Ừm… cả người mặc đen thế kia, nhìn đúng thật là có khí chất phản diện.
Nhưng mà… thiếu niên kia mỗi khi cười lại lộ ra răng nanh thì sao có thể là người xấu được chứ…
Thiếu niên hơi cụp mắt xuống, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.
Hắn là người hiền lành thuần lương như vậy, sao lại có thể là đại phản diện được? Chẳng lẽ thiếu niên xinh đẹp có tiếng lòng sinh động như vậy — đang hiểu lầm gì về hắn sao?