Đại Lục Vạn Thú, ngoài thành Trung Ương.
Tư Nhĩ trên đầu mọc một cây nấm xanh lá, trong lòng ôm một con thỏ trắng to tròn, cưỡi một con đà điểu lông đỏ chậm rì rì theo dòng người tiến về cổng thành.
Tổ hợp này đặt trong đám đông cũng chẳng có gì quá nổi bật — bởi đây là một thế giới nơi mọi người đều là Ngự thú sư.
Ở đại lục này, nhân tộc từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện, đến năm sáu tuổi sẽ bắt đầu tìm kiếm dị thú hoặc dị thảo có thể cộng hưởng linh hồn với mình để khế ước.
Nếu khế ước thành công, sẽ chính thức trở thành một Ngự thú sư.
Còn nếu không thể khế ước… thì sẽ bị xem là “phế vật”, bị đưa ra ngoài thành sống đời bình thường, xa rời giới tu tiên và dị thú.
Mấy ngày gần đây là dịp bốn học viện lớn ở Trung Ương thành mở kỳ tuyển sinh, ai dám tới báo danh đều tự tin mình có thiên phú vượt trội, bên người cơ bản đều có ít nhất hai ngự thú đồng hành.
Tư Nhĩ trên đầu đội một cây nấm xanh, tuy dễ thấy nhưng chỉ là một cây nấm nhỏ, phần lớn người qua đường đều tưởng cậu gắn phụ kiện lên tóc cho nổi bật, thầm nghĩ gu thẩm mỹ của cậu đúng là thanh thoát “đặc biệt”.
Tư Nhĩ chẳng để ý ánh mắt tò mò xung quanh, chỉ hứng thú nhìn ngó mọi thứ mới mẻ xung quanh. Trong lúc đó, con thỏ trắng trong lòng ngực nhẹ nhàng gửi tới cho cậu vài dòng ý niệm — chia sẻ dưa nóng hổi.
[ Thấy thằng nhóc đầu mào gà đỏ phía trước chưa? Nó giống cậu đó, cũng từ mấy cái thôn quê nhỏ tới đây. Mà cả nhà tụi nó cuồng mê gà luôn! Ngự thú yêu thích nhất của từng người trong nhà đều là gà đó~ ]
[ Phụ thân nó khế ước một con Đả Minh Kê, cách nửa tiếng là gáy một lần, chuẩn y chang đồng hồ báo thức luôn, ai dùng cũng tiện. ]
[ Gặp mưa thì gáy kiểu mưa, gặp nắng thì gáy kiểu nắng, đổi kiểu gáy theo thời tiết, đúng kiểu gà quốc dân mà nông dân nào cũng muốn có. ]
[ Gặp nguy hiểm còn biết gáy cảnh báo cho chủ chạy trốn kịp thời, đúng là gà tốt trong truyền thuyết! Gà siêu cấp! ]
[ Mẫu thân nó thì khế ước một con Ngọc Đản Kê, nuôi tốt là mỗi ngày đẻ được năm trứng liền! Cũng là siêu gà! Gà nhà người ta! ]
[ Còn nó mới là đỉnh. Nó khế ước một con Hỏa Diễm Kê ! Miệng phun lửa, cánh quạt lửa, đúng chuẩn gà đánh lửa đỉnh cấp! ]
Tư Nhĩ nghe tới mức… bắt đầu ngửi thấy mùi gà nướng quanh quẩn trong gió.
Cậu từ nhỏ đã rất yêu thích động vật, ước mơ kiếp trước chính là trở thành nhân viên chăm sóc ở vườn thú. Vì vậy còn đặc biệt theo học chuyên ngành thú y.
Là một đứa trẻ mồ côi, Tư Nhĩ phải nỗ lực rất nhiều mới có thể trưởng thành, tốt nghiệp đại học, rồi vượt qua phỏng vấn thành công.
Thế nhưng… trên đường trở về nhà ăn mừng lại bị một người nhảy lầu rơi trúng, chết ngay tại chỗ.
Người nhảy lầu kia thì không chết.
Tư Nhĩ lúc đó thật sự hận đến nghiến răng. Cậu cảm thấy, với mức độ oán khí khi ấy, bản thân biến thành lệ quỷ cũng chẳng có gì lạ.
Có lẽ cũng vì lúc đó dao động linh hồn quá lớn, vậy mà lại khiến một hệ thống chú ý, sau đó buộc chặt cậu rồi kéo xuyên vào trong tiểu thuyết!
Thân phận hiện tại của cậu là tam thiếu gia nhà thành chủ thành Đông Diệu ở đại lục Vạn Thú. Nhưng từ nhỏ đã bị người ta cố ý tráo đổi, phải lưu lạc bên ngoài nhiều năm.
Đến khi nhà họ Tư cuối cùng cũng tìm được đứa con thật sự thì nguyên chủ đã chết đói được hơn nửa năm rồi.
Tư Nhĩ xuyên đến đúng thời điểm nguyên chủ vừa mới tắt thở — thảm hết sức!
Vừa mở mắt ra, cậu liền thấy một bầu trời xanh thẳm méo mó bị che khuất bởi mái nhà nát bươm. Vươn tay sờ bên cạnh, toàn là đất đá gập ghềnh, lầy lội.
Còn có một con chuột đồng to bằng bàn tay lắc lư đi ngang qua, rất nhiệt tình để lại cho cậu hai hạt đậu phộng.
Lúc ấy Tư Nhĩ cảm động muốn khóc, thậm chí còn hận không thể chết thêm lần nữa cho trọn vẹn.
May mà hệ thống kịp thời truyền toàn bộ thiết lập thế giới này cho cậu. Vừa tiếp thu xong, Tư Nhĩ lập tức bật dậy lăn lông lốc một vòng, vác mặt chạy thẳng vào núi rừng để tìm kiếm “ngự thú định mệnh” của đời mình.
Ở thế giới này, không ai cấm thu dưỡng linh thú, cũng chẳng ai quản ngươi nuôi thứ gì — nơi đây chính là thiên đường của người yêu động vật.
Dù rằng nơi đây nguy hiểm hơn rất nhiều so với kiếp trước, nhưng Tư Nhĩ lại cực kỳ sẵn lòng chịu đựng.
Tư Nhĩ một đường gian nan băng từ rừng rậm đến hoang mạc, lần lượt ký khế ước với ba ngự thú.
Một là Bích Phỉ Linh Chi có khả năng trị liệu.
Hai là Minh Tích Thánh Thỏ, chỉ cần nhìn mặt người khác là có thể phân biệt được loại ‘dưa’ họ có — đúng chuẩn “thỏ chia dưa”.
Con cuối cùng là Phong Diễm Điểu: Có thể quạt gió, phun lửa, chạy trốn nhanh như chớp, thậm chí còn bay được một đoạn!
Tư - lúc đầu nghĩ bản thân sẽ có được một con chim rất lợi hại - Nhĩ: ………
Thế mà lại là đà điểu!!!!!
Ba con này ngoại hình đều rất khá, trong đó hai con đầu thậm chí còn là Thánh thú.
Có đôi khi Tư Nhĩ suýt cho rằng chính mình là trời sinh mệnh tốt, được thiên đạo ưu ái.
Thật đáng tiếc, cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi tầm thường — đến tư cách bước lên sân khấu cũng không có. Nhân vật chính là kẻ thiếu gia giả mạo tên Tư Nhiên, kẻ đã cướp đi thân phận vốn thuộc về cậu, hay đúng hơn là thuộc về nguyên chủ.
Sau khi bị người ta đè chết, Tư Nhĩ rốt cuộc cũng tỉnh ngộ: Đây chính là vận mệnh pháo hôi mà cậu phải gánh. Thế nên, cậu hoàn toàn không có ý định nhận tổ quy tông, càng không muốn dây dưa với Tư gia.
Dù sao hệ thống trói định với cậu cũng chỉ là hệ thống huấn luyện ngự thú, đâu phải loại nghịch tập xoay chuyển càn khôn cho pháo hôi. Đã như vậy, cần gì phải phí công chen chân vào vở kịch cũ mèm kia?
Sau mấy tháng lang bạt bên ngoài, Tư Nhĩ bắt đầu muốn tìm một chỗ để ổn định cuộc sống. Cuối cùng, cậu để mắt tới bốn học viện lớn, nơi có thể lo cơm lo chỗ ở – bao ăn bao ở, ai mà không mê?
Tư Nhĩ thầm nghĩ: Ai không mê là đồ ngốc a !
Hậu nhân Tư gia cùng nam chính đều đang ở học viện Thanh Long, vậy thì cậu chọn ba học viện còn lại là được! Có gì to tát đâu.
Chỉ cần cậu đủ... ở ẩn, cẩn thận, thì mấy người thuộc tuyến cốt truyện chính kia cũng chẳng có cơ hội đụng tới cậu được.
Ngay lúc Tư Nhĩ đang nghĩ vậy, con thỏ nhỏ trong ngực – Dưa Dưa – đột nhiên hét to trong đầu cậu.
[ Nhĩ Nhĩ, nhìn kìa! Bên trái phía trước có một người vận thanh y trông giống cậu y đúc luôn đó! ]
[ Hồng y thiếu niên bên cạnh anh ta cũng hơi giống cậu nữa kìa! ]
[ Gì cơ? Gì cơ? ]
Tư Nhĩ tò mò nhìn về hướng Dưa Dưa chỉ, quả nhiên trông thấy hai thiếu niên – một người vận thanh y, một người bận hồng y – dung mạo đều đẹp như tranh vẽ, mà trớ trêu thay… lại có vài phần giống cậu thật.
Người áo lục kia thoạt nhìn lớn hơn một chút, dung mạo ôn nhuận tuấn tú, khí chất thanh nhã thoát tục. Trên vai trái đậu một con chim nhỏ xanh biếc, còn cánh tay phải thì có một con chim lớn với bộ lông đen tuyền pha lẫn ánh lục đang đậu vững vàng.
Còn hồng y thiếu niên kia thì thấp hơn một chút, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, khí chất lại mang theo vài phần mềm mại, đáng yêu và thuần khiết, nhìn vào…
—— là kiểu khiến người ta bất giác muốn nâng niu che chở.
Tư Nhĩ nhất thời không biết nên hình dung thế nào, nhưng cậu hiểu rõ một điều — nam nhân chỉ cần thấy người kia thôi là sẽ lập tức ý loạn hồn mê , chỉ một ánh mắt cũng khiến lòng người mềm nhũn.
Bởi thế giới này là một quyển tiểu thuyết đam mỹ, mà hồng y thiếu niên trên vai có chuồn chuồn đỏ, đầu đậu một con bướm đỏ — chính là thụ chính vạn nhân mê : Tư Nhiên !
Tạo hình này, ngự thú này, hoàn toàn khớp với mô tả trong truyện!
Còn thiếu niên áo lục bên cạnh cậu ta, chẳng phải là nhị ca pháo hôi Tư Hủ — người có chút quan hệ huyết thống với thân thể này, Đáng tiếc, hồng nhan mệnh khổ chẳng hợp ý thiên mệnh, đến cuối vẫn chỉ là một quân cờ bị bỏ rơi.
Bao nhiêu chân tình, bao nhiêu thương xót, cuối cùng lại hóa thành bọt nước. Định mệnh tựa như một nét bút, một lần không điểm mực liền bị lãng quên mãi mãi.
Tư Nhĩ nhịn không được liếc đối phương vài lần, kết quả lại vô tình chạm phải ánh mắt của Tư Hủ…
Tư Nhĩ hoảng hồn lập tức quay ngoắt mặt sang chỗ khác, trong khi Tư Hủ thì lại đang nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu đến ngẩn người.
Tư Nhĩ không ngờ đối phương sẽ nhìn mình chằm chằm như vậy, hoảng đến mức vùi ngay mặt vào lớp lông mềm mại của Dưa Dưa.
[ Trời ơi Nhĩ Nhĩ ! Cậu và thiếu niên áo lục kia cư nhiên lại là anh em ruột ! Bảo sao hai người lại giống nhau đến thế! ]
[ Thiếu niên hồng y kia chẳng phải biểu đệ của cậu hay sao? Mau chóng qua nhận thân đi. Đúng là con cháu của đại gia tộc có khác, chỉ cần đứng đó thôi liền trở thành cảnh đẹp ý vui. Cậu mà chịu quay về, chỉ e sẽ được đón về bằng kiệu tám người khiêng cũng nên… ]
[ Ủa? Không đúng nha! Cái người biểu đệ kia của cậu cư nhiên lại đang thay thế thân phận của cậu?! ]
[ Trời đất ơi! Tam thúc của cậu vì muốn để con riêng mình thay thế cậu, cư nhiên còn phế cả thức hải của cậu, rồi sai người ném cậu ra tận ngàn dặm bên ngoài?! ]
Dưa Dưa sợ hãi tột độ, hai cái tai lông xù vểnh thẳng lên cao, móng vuốt mềm nhẹ khẽ vỗ vỗ lên má Tư Nhĩ.
[ Tụi mình sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ? Lên đi! Xé nát cái đồ hàng giả kia! ]
[ Thôi thôi, nghe nói mấy gia tộc lớn nhiều ràng buộc lắm, tụi mình sống lang thang ngoài này còn thoải mái hơn. ]
Tư Nhĩ cũng không dám bước lên phía trước, đến cả Tư Hủ — người từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục tinh anh ở Tư gia — còn không thể đấu lại Tư Nhiên, vậy thì một kẻ "ngoại lai" như cậu sao dám đối đầu với đối phương chứ?
...Âm thanh gì thế?
Những người đi đường vừa đánh giá đóa nấm xanh trên đầu Tư Nhĩ vừa tò mò nhìn về phía cậu. Hình như bọn họ vừa nghe thấy thiếu niên này nói chuyện, nhưng mà... miệng cậu ta rõ ràng đâu có cử động!