Ở phía Tư Nhĩ, sau khi gặm xong hai quả dưa leo nhỏ, đội ngũ phía trước đã đến lượt Tư Nhiên và Vũ Phi Khinh cùng nhau tiến vào thành.
Hai người họ vừa vào không bao lâu, trong đoàn người phía sau liền xuất hiện bóng dáng của Tư Hủ.
Tư Nhĩ vừa nhìn thấy hắn, không nhịn được cong môi cười nhẹ.
[ Khà khà, 2 tên kia chắc chắn không ngờ được—Tư Hủ cũng có tín vật vào thành, mà còn là do trưởng lão Mộc Kha của Thanh Long Viện đích thân trao cho. ]
[ Chỉ cần Tư Hủ thuận lợi vào thành báo danh, hắn lập tức sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Kha trưởng lão. ]
[ Ha ha , thật mong chờ vẻ mặt Tư Nhiên lúc biết được chuyện này…]
Đám quần chúng ăn dưa vừa nghe vậy lập tức hào hứng đi theo hóng chuyện, ánh mắt nhìn về phía Tư Hủ đều trở nên cực kỳ thân thiện.
Dù gì thì trưởng lão của Tứ đại học viện cũng đều là cường giả Hồn Vương, bất kể về thực lực hay địa vị, chỉ cần có thể bái được một người trong số họ làm sư phụ thì chẳng khác nào đi đường tắt, tiết kiệm được không biết bao nhiêu công sức.
Vì vậy chỉ trong chớp mắt, Tư Hủ liền trở thành “thiếu niên có duyên” ở hiện trường. Mọi người đều nghĩ, cho dù không ôm được đùi thì cũng tuyệt đối không thể đắc tội đối phương.
Cảm nhận được ánh mắt xung quanh thay đổi nhanh như trở bàn tay, Tư Hủ cũng chỉ biết cười khổ.
Anh ấy cảm thấy, có một cái “loa phát thanh kiêm tình báo viên” như Tư Nhĩ ở bên cạnh—đã vậy còn cực kỳ mê ăn dưa và nội tâm phong phú—thì mấy người muốn giả heo ăn thịt hổ có lẽ nên dẹp hy vọng đi là vừa.
Cái gì cũng bị thằng nhóc này đào móc ra hết! Nếu còn dám giả heo nữa thì thành heo thật luôn đấy.
Tư Hủ liếc nhìn Tư Nhĩ, trong lòng có chút rối rắm. Anh ấy thật sự muốn tiếp tục đi theo Tư Nhĩ, nhưng vấn đề là... nơi Tư Nhĩ muốn đến là Huyền Vũ Viện, còn anh ấy thì lại cầm theo tín vật do trưởng lão Mộc Kha ban cho.
Mà Mộc Kha trưởng lão là trưởng lão ngoại môn của Thanh Long Viện — nếu anh ấy đi báo danh vào học viện khác chẳng khác nào qua cầu rút ván, vứt bỏ người đã nâng đỡ mình.
Đúng lúc Tư Hủ còn đang rối rắm suy nghĩ, thì Tư Nhĩ đã hớn hở chạy ghi danh để vào thành rồi.
Sau khi vào thành, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là khung cảnh rực rỡ đầy sắc màu: Những lá cờ lớn mang hoa văn đồ đằng nổi bật, tỏa ra khí thế trang nghiêm mà bắt mắt.
Chỉ cần nhìn vào đồ đằng thêu trên cờ xí, liền có thể phân biệt mỗi người ứng với viện nào.
Dưới từng lá cờ đều có một vị trưởng lão tọa trấn. Trước mặt họ là những hàng người dài tăm tắp, chen chúc chờ đến lượt khảo nghiệm.
“Người muốn ghi danh, mau đến xếp hàng dưới cờ xí tương ứng. Người vượt qua khảo thí sẽ được tiến vào vòng tiếp theo. Kẻ thất bại nhiều nhất cũng chỉ được lưu lại trong thành ba ngày.”
“Nếu quá ba ngày vẫn chưa nhập viện thành công, lại không tìm được cách mưu sinh sẽ lập tức bị trục xuất khỏi thành.”
“Đừng tưởng có thể gian lận vượt quan. Thủ Hộ Thần Thú tuyệt đối không dung tha bất kỳ kẻ mặt dày nào muốn ở lại trái phép.”
[ Thủ Hộ Thần Thú á?! Ở đâu, ở đâu vậy? ]
Tư Nhĩ hai mắt sáng rỡ, tò mò nhìn quanh khắp bốn phía.
[ Nghe nói, Thủ Hộ Thần Thú của Trung Ương Thành là một con Thiên Mục Thú — toàn thân từ đầu đến chân mọc kín những con mắt. Trong thành, bất kỳ chuyện gì cũng khó thoát khỏi ánh nhìn của nó. ]
[ Kẻ nào trái với quy tắc sẽ bị nó trực tiếp đuổi ra khỏi thành. Kẻ làm nhiều việc ác, thậm chí có thể bị nó ‘xoá sổ’ ngay tại chỗ. Chỉ là như tên Tư Nhiên kia, dẫu thường xuyên giở trò mờ ám, vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng nên bị mặc kệ. ]
[ Ai ya... không thấy thì còn tò mò nó trông ra sao. Chỉ sợ nếu thật sự được nhìn thấy tận mắt, người ta lại phát bệnh sợ lỗ (trypophobia) mất thôi. ]
Tư Nhĩ đang định rẽ qua khu vực ấy thì đột nhiên khựng lại — cậu cảm thấy thời gian như ngưng đọng, không gian xung quanh bỗng yên lặng đến quỷ dị. Dòng người tấp nập tựa hồ trong khoảnh khắc đều tan biến...
Thân ảnh cậu đơn độc đứng dưới cổng thành trống trải, trước mắt bỗng hiện lên thân ảnh một dị thú khổng lồ như một dãy núi đột ngột nhô lên từ mặt đất.
Thân hình dị thú kia trơn nhẵn dị thường, nếu chỉ nhìn hình dáng có khi còn thấy phần nào hiền lành dễ mến. Thế nhưng toàn thân nó lại mọc kín vô số con mắt — từ đầu tới chân, từ sườn lưng cho tới bụng dưới, mắt mọc tầng tầng lớp lớp, dày đặc đến đáng sợ.
Mỗi con mắt đều hướng về một phương hướng khác nhau, ánh nhìn lạnh lẽo như thể có thể soi thấu cả vạn vật trong thiên hạ.
Ngay khoảnh khắc nhận ra danh tính của con vật không rõ trước mặt, toàn thân Tư Nhĩ liền hơi cứng đờ. Hội chứng sợ mật độ cao lập tức phát tác, thậm chí.… Trong chớp mắt có cảm giác tâm trí mình bị vô số ánh mắt kia xiết chặt, hồn phách bị xé ra, bị ánh nhìn lạnh băng kia nhìn đến mức mất tự nhiên.
Bỗng nhiên dị thú kia khẽ cúi đầu, hướng về phía cậu... nở một nụ cười kỳ lạ.
Chỉ là nụ cười ấy, đặt trên khuôn mặt phủ đầy nhãn cầu lại khiến người nhìn rợn tóc gáy.
Tư Nhĩ cả người run lẩy bẩy, một trận lạnh lẽo dọc sống lưng tràn thẳng lên não.
Chờ cậu lấy lại tinh thần thì cảnh tượng trước mắt đã đổi thay.
Dị thú biến mất không thấy tung tích. Đoàn người chung quanh lại xuất hiện như cũ, tiếng ồn ào náo nhiệt ùa về bên tai. Cảnh vật xung quanh bỗng dưng trở nên hết sức "nhân gian".
Tư Nhĩ tức khắc thở phào một hơi thật dài, lòng còn chưa hết kinh hoàng, vội vàng vỗ vỗ lồng ngực như để trấn an chính mình.
[ Ông trời của ta ơi… Ta vừa mới nhìn thấy cái quái gì thế? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là Thiên Mục Thú ?!?!?! ]
[ Chẳng lẽ Trung Ương thành còn có cả thuật đọc tâm sao? Ta chỉ vừa nghĩ đến việc muốn nhìn nó, nó liền thật sự xuất hiện ???!!! ]
[ Ông trời ơi! Ngài không cần phải ưu ái kẻ hèn này đến mức đó đâu aaaa. ]
Mà phản ứng đầu tiên của quần chúng ăn dưa là: Hả? Có người… cư nhiên có thể nhìn thấy Thiên Mục Thú? Vận khí cũng quá tốt rồi đó chứ?
Tương truyền kẻ có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Mục Thú, hoặc là sẽ bị nó lập tức tiêu diệt — hoặc sẽ được nhận chúc phúc của thần thú, từ đó về sau ở Trung Ương thành liền bất khả xâm phạm.
Thiếu niên này tiếng lòng quá mức sinh động, chắc hẳn là được Thiên Mục Thú chúc phúc rồi?
Đây chẳng phải là con cưng Thiên Đạo hay sao !?!?!?!?
Phản ứng đầu tiên của mọi người xung quanh: Lão thiên gia a, ngài cũng thật bất công. Chúng ta cũng gọi người là gia, sao lại không có đãi ngộ đó????
Phản ứng thứ hai là: Về cái gọi là 'thuật đọc tâm' ấy… liệu có tự hỏi là ở chính bản thân ngươi ?
Chỉ là cả Tư Nhĩ lẫn đám người xem náo nhiệt đều không hề hay biết,
cái gọi là “chúc phúc của Thiên Mục Thú” kỳ thực là một lớp bảo vệ có khả năng phản đòn cực mạnh, mọi ác ý nhằm vào Tư Nhĩ đều sẽ bị phản ngược trở về nguyên vẹn.
Lớp bảo vệ này thậm chí còn ẩn chứa một tia pháp tắc nhân quả.
Ví dụ như có kẻ ôm lòng ác ý đánh lén Tư Nhĩ, chiêu đó chưa kịp giáng xuống đã quay lại đập thẳng lên chính mình.
Lại như kẻ hạ độc, cho dù quá trình hạ độc có khéo léo, quanh co đến đâu, thì độc dược ấy cuối cùng cũng sẽ theo một con đường còn quanh co hơn, quay về đổ vào miệng kẻ đầu độc.
Còn kẻ thích mượn đao giết người, kết cục thường là kẻ cầm đao bị phản phệ tại chỗ, còn kẻ đứng sau giật dây thì lại bị người khác lấy đao chém ngược.
Tóm lại —
Đây là một lớp bảo vệ tuyệt đối, bất khả xâm phạm.
Chỉ cần người có ý muốn thương tổn Tư Nhĩ mà thực lực kém hơn Thiên Mục Thú, thì trong khoảng thời gian ngắn tất sẽ chịu phản phệ nghiêm trọng.
Lớp bảo vệ này người thường không thể nhìn thấy, trừ phi kẻ ấy sở hữu đôi mắt đặc biệt khác thường, hoặc hồn lực đạt đến cảnh giới Hồn Đế.
Ngự Bắc Huyền có một đôi Thấu Dạ Đồng, có thể xuyên qua mọi hiện tượng, trực tiếp nhìn thấu bản chất. *con mắt nhìn thấu hồng trần*
Mà trong mắt hắn lúc này, Tư Nhĩ chẳng khác gì một quả cầu ánh sáng khổng lồ đang đi lại trên đường.
Cái hộ thuẫn kia, thật sự quá chói mắt rồi!
Ngự Bắc Huyền không chịu nổi, vội vàng đóng lại năng lực Thấu Dạ Đồng của mình.
May thay đôi mắt này còn có chức năng đóng tạm thời! Nếu không thì chắc hắn sẽ bị chói đến mù mất !!!!!
Tư Nhĩ thì hoàn toàn không hay biết có người suýt nữa bị chính mình làm cho mù mắt, cậu đang vô cùng vui vẻ ghi danh, điền xong tên họ và tuổi tác, sau đó cầm lấy số hiệu sơ tuyển của Huyền Vũ Viện hớn hở nhập hàng.
Vòng sơ tuyển sẽ kiểm tra từng Ngự thú sư về thể chất, hồn lực, thiên phú hồn lực, cùng tu vi của ngự thú đã khế ước.
Trong các hạng mục ấy, thiên phú hồn lực là yếu tố quan trọng nhất.
Thiên phú hồn lực được chia làm tám cấp bậc:
Hồng – Tranh – Hoàng – Lục – Thanh – Lam – Tử – Kim — từ thấp đến cao.
( Đỏ – Cam – Vàng – Lục – Thanh – Lam – Tím – Kim )
Trong đó Hồng sắc là yếu nhất, Kim sắc là mạnh nhất.
Tử sắc đã là rất hiếm thấy, còn Kim sắc thì cả ngàn năm mới có thể xuất hiện một người.
Những Ngự thú sư tham gia vòng này nếu thiên phú không đạt ở mức Thanh sắc trở lên sẽ bị loại trực tiếp.
Tư Nhĩ rất tò mò về thiên phú hồn lực của bản thân.
Xét từ việc cậu đã có thể khế ước tới ba con ngự thú, có thể thấy thiên phú của cậu chắc chắn không tệ, nhưng liệu có thể sánh được với hai nhân vật chính không thì vẫn còn là ẩn số.
Tư Nhĩ nhớ mang máng, Tư Nhiên và một nam chính khác - Đế Lâm Thiên đều có thiên phú Tử Hắc sắc ( tím đen), còn Tư Hủ thì là thiên phú Tử sắc bình thường. Nghe nói, đại ca Tư gia – Tư Dập – thì sở hữu thiên phú Tử Kim sắc ( tím vàng ) cực kỳ hiếm thấy.
[ Không biết mình có thể ra được Tử sắc không ta? ]
Nếu là người khác nói câu đó, e rằng sẽ bị cười thẳng mặt.
Nhưng Tư Nhĩ vừa nghĩ thế, nhóm quần chúng ăn dưa lại thấy cũng... hợp lý thôi. Dù sao thì—đây là người được Thiên Mục Thú chúc phúc đấy!
Phải biết Trung Ương thành đã tồn tại gần vạn năm, người từng được Thiên Mục Thú ban phúc ít đến mức đếm trên đầu ngón tay cũng còn nhiều.
Mỗi một người trong số đó, ai ai cũng là thiên tài nổi bật nhất thời đại của mình.
Mọi người đều cho rằng Tư Nhĩ hẳn cũng sẽ được đãi ngộ giống như những thiên kiêu chi tử kia.
Quả nhiên đến lượt Tư Nhĩ bước vào trắc thí, khi tay cậu vừa chạm đến linh thạch khảo nghiệm, mọi ánh mắt tức khắc bị một đạo kim quang chói lòa xuyên trời làm chấn động, gần như muốn lóe mù mắt của người xung quanh.
“Kim… Kim sắc?!”
Vị đạo sư phụ trách khảo thí trợn to hai mắt, không dám tin mà xoa xoa mắt, tựa hồ không dám chấp nhận sự thật trước mắt.
Thế gian này làm sao có thể dễ dàng xuất hiện thiên phú hồn lực Kim sắc?
Đừng nói là trăm năm, ngàn năm qua cũng chưa từng nghe thấy!
Mà càng không thể xuất hiện ở đội ngũ sơ khảo của Huyền Vũ Viện — nơi chỉ là bước đầu tuyển chọn nhập môn.
Chẳng lẽ… Huyền Vũ thật sự hiển linh rồi?
Ba vị đạo sư chiêu sinh của ba học viện còn lại sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kim quang bộc phát chói mắt cũng không khỏi chấn động trong lòng, vội vàng rời bỏ vị trí của mình, chen lấn đến trước đài khảo nghiệm của Huyền Vũ Viện để dò xét thực hư.
Thế nhưng khi bọn họ vừa chen đến nơi, liền thấy Tư Nhĩ đang dùng lực gõ gõ khối Trắc Thí Thạch kia, thần sắc bình tĩnh, thậm chí có chút ngờ vực.
Chỉ thấy khối linh thạch kia đã vỡ nát, linh quang tắt ngấm, tựa hồ đã hao hết linh lực, không còn năng lực cảm ứng thiên phú nữa.
“Ta đã nói rồi, làm sao có thể có thiên phú Kim sắc xuất hiện ở cái đội ngũ sơ tuyển nho nhỏ của Huyền Vũ Viện các ngươi được”
Đạo sư của Thanh Long Viện khoanh tay trước ngực, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, “Nguyên lai là Trắc Thí Thạch hỏng rồi.”
Đạo sư Chu Tước Viện thì nghiêm túc hơn, không trực tiếp phủ nhận, mà lên tiếng một cách khách quan: “Có lẽ là do linh thạch phẩm cấp không đủ, không chịu nổi thiên phú quá mức cường đại. Hay là đổi một khối khác để kiểm tra một lần nữa?”
“Ừm… cũng được, đổi một khối mới đi.”
Vị đạo sư của Huyền Vũ Viện lúc này trong lòng thấp thỏm không yên, sắc mặt trầm trọng, thậm chí có chút lo lắng.
Hắn tự biết rõ: Khối linh thạch vừa rồi không có vấn đề gì, phẩm cấp tuy không phải quá cao nhưng cũng đã đạt đến trình độ có thể miễn cưỡng cảm ứng thiên phú Kim sắc.
Thế nhưng
—Tư Nhĩ này…
Thiên phú của đối phương e rằng còn vượt qua cả phạm vi Kim cấp thông thường.
Cũng chính bởi vì thiên phú quá mức mạnh mẽ, vượt quá năng lực thừa nhận của linh thạch mới dẫn đến linh quang bạo động, vỡ vụn ngay tại chỗ.
Hiện tượng này, ngàn năm rồi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nhưng cũng chính vì điều đó, càng phải cẩn thận khảo nghiệm lại một lần nữa. Thiên phú như vậy, nếu không xác minh rõ ràng, rất dễ dẫn đến tranh chấp giữa các học viện lớn.
“Lại kiểm tra một lần nữa,” hắn hít sâu một hơi, đổi lấy linh thạch cấp cao hơn.
Nếu hắn thật sự là thiên tài tuyệt thế… vậy, Huyền Vũ Viện ta nhất định phải giữ được!
“ Xin lỗi nhưng làm phiền ngươi lại kiểm tra một lần nữa.” Đạo sư của Huyền Vũ Viện nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Tư Nhĩ liền có chút lo lắng, sợ làm vị ngự thú sư trẻ tuổi này lo lắng nên hắn đành phải nói thêm vài lời.
“Ngươi đừng lo, không có chuyện gì đâu. Chỉ là thiên phú hồn lực của ngươi quá mức cường đại nên Trắc Thí Thạch bị vỡ, chỉ cần làm lại trên viên khác sẽ ổn thôi.”
“ Đạ tạ đạo sư đã lo lắng, vãn bối không có vấn đề gì. ” Tư Nhĩ nghe vậy thì khẽ thở ra một hơi.