Vũ Phi Khinh giận đến sắc mặt tím ngắt, nhưng nhất thời không thể làm gì, đành trút giận nơi đầu lưỡi: “Tư Hủ! Ngươi lại dám sai ngự thú của mình đả thương bản công tử?! Giữa chốn đông người mà cũng dám ra tay, quả thực tâm địa hiểm độc, lòng dạ bất lương!”
“Ngày thường giả vờ thanh cao, bộ dáng nho nhã đoan chính, đến cả gia gia cũng bị ngươi qua mặt, khen ngươi là đứa trẻ ngoan hiền... Thực không ngờ thủ đoạn của ngươi lại sâu đến nhường ấy!”
Tư Nhiên lập tức chen lên, vẻ mặt đầy lo lắng, giọng nói dịu dàng đến đáng thương: “Vũ ca ca, huynh đừng giận mà... Chắc huynh hiểu lầm nhị ca rồi. Huynh ấy xưa nay luôn rất hiền lành, chưa từng làm tổn thương ai bao giờ... Nhất định là vì không thể vào thành, trong lúc rối trí mới lỡ ra tay thôi...”
“Chỉ vì hắn giận mà được quyền đánh người sao? Ta thấy hắn từ trước đến nay tính khí đã không tốt, chẳng lẽ lúc không ai để ý thường xuyên bắt nạt ngươi?”
Vũ Phi Khinh nhìn dáng vẻ Tư Nhiên không ngừng lắc đầu phủ nhận thì lại càng thêm thương xót.
Nhiên Nhiên của hắn thật sự quá lương thiện rồi, chưa từng nói xấu Tư Hủ nửa lời. Thế nhưng Tư Hủ thì sao?
“Nhiên Nhiên, ngươi không cần phải bênh hắn nữa. Tư Hủ từ đầu đến cuối đều là kẻ không biết điều, căn bản không xứng để ngươi chân thành đối xử.”
[ Chân thành đối xử? Ha ha, là chân thành bày mưu tính kế thì có! ]
[ Mà nói đến không biết điều, trên đời này còn ai có thể vô liêm sỉ hơn Vũ Phi Khinh ngươi không? ]
Tư Nhĩ từ lâu đã cảm thấy — Vũ Phi Khinh thật sự không phải thứ gì tốt đẹp.
Cái hôn ước giữa Tư Hủ và Vũ Phi Khinh vốn dĩ là do Vũ lão gia chuốc say Tư lão gia rồi lừa mà có. Vũ Phi Khinh nếu đã không ưa gì cái hôn ước này, thì cứ về nhà mắng gia gia hắn đi!
Vũ Phi Khinh tuy cũng là tôn tử của thành chủ, nhưng Lạc Vũ thành chỉ thuộc hàng trung–thượng đẳng thế lực, hoàn toàn không thể so được với Tư gia đang quản lý cả Đông Diệu thành.
Tư Hủ đúng là số khổ. Không hiểu từ đâu mọc ra một lão nhân gia bất công, vừa lên tiếng liền tròng cho y một cuộc hôn ước quái gở. Kết quả, trên trời rơi xuống một tên vị hôn phu mặt dày tâm đen — tra nam thứ thiệt.
[ Nếu Tư tiểu mỹ nhân mượn cơ hội này mà từ hôn thì tốt quá, trùng hợp làm sao, Vũ Phi Khinh còn đang mang theo tín vật đính hôn. ]
[ Trời ban lương duyên... Chỉ tiếc đây là nghiệt duyên a. ]
[ Giờ phút này Vũ Phi Khinh đang đặc biệt để tâm đến Tư Nhiên, rơi vào trạng thái rất, rất muốn được từ hôn. ]
[ Hắn cảm thấy hôn ước với Tư Hủ chính là vết nhơ lớn nhất đời hắn, làm hắn thấy mình không còn xứng với Nhiên Nhiên thuần khiết không tì vết của hắn. ]
Quần chúng ăn dưa: Ọe…… Tên họ Vũ này là chui ra từ thoại bản bi kịch máu chó nào thế? Sao phong cách nói chuyện cứ là lạ, sến đến phát ngán vậy?
Tư Hủ cũng thấy thật sự cạn lời, bản thân anh ta cũng rất muốn từ hôn, chỉ tiếc là phía gia gia… còn chưa thể nói rõ được.
[ Ai… muốn từ hôn thì phải nhanh tay và tàn nhẫn, tuyệt đối không thể để Tư Nhiên có cơ hội chen miệng. Nếu không cậu ta chắc chắn sẽ tìm cách ngăn cản chuyện này. ]
[ Dù gì Tư Nhiên cũng đâu có thật lòng với Vũ Phi Khinh, cậu ta chỉ cố tình ghê tởm Tư Hủ thôi. Cậu ta không rảnh đi gánh cái tội “phá hoại hôn ước của ca ca” làm gì. ]
[ Mục đích của cậu ta là châm ngòi chia rẽ Tư Hủ và Vũ Phi Khinh, sau đó lại trói chặt hai người lại, khiến cho Vũ Phi Khinh cả đời đều thành gánh nặng níu chân Tư Hủ. ]
Cả đời ?!?!?!?!
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy rợn người, huống chi là nhớ lại bộ dáng mất bình tĩnh bất thường của Vũ Phi Khinh mỗi khi chạm mặt Tư Nhiên… Tư Hủ không nhịn được rùng mình một cái, hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Lui lui lui! Cái hôn ước quỷ quái này phải giải trừ ngay lập tức!
“Vũ Phi Khinh, ngươi nói ta tâm tư độc ác, ta lại thấy ngươi ngu xuẩn đến đáng thương. Nếu đã như thế, đôi bên đã nhìn nhau không thuận mắt thì từ hôn đi là vừa.”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt của đám người xung quanh hóng chuyện lập tức sáng rực lên.
Á há! Muốn từ hôn à? Vậy ra thiếu niên lục y tuấn tú kia với cái tên Vũ Phi Khinh nghe phát buồn nôn thật sự là hôn phu của nhau à?
Mà ở Vạn Thú đại lục này, chỉ cần khế ước với ngự thú có đủ thọ nguyên thì cũng có thể sống rất lâu — từ hôn một lần là khỏi dính nhau cả đời.
Vì thế, dù đời sau có quan trọng thật, thì cũng không đến mức là tất cả. Thành ra việc đồng tính kết hôn ở Vạn Thú đại lục cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng, mọi người cũng sẽ không dùng ánh mắt khác thường mà nhìn họ.
Nhưng mà loại quan hệ mờ ám với em vợ tương lai này…
Chậc chậc chậc.
Tư Nhiên lúc này cũng nhận ra những ánh mắt khác thường xung quanh đang liên tục dừng trên người mình, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Vũ Phi Khinh.
“Nhị ca hiểu lầm rồi, ta với Vũ ca ca thật sự không có gì hết! Chúng ta chỉ là bằng hữu, chỉ là—”
Tư Hủ lạnh nhạt lắc đầu, ngắt lời y: “Ta không có hiểu lầm. Nếu như thật sự không có gì, hắn sẽ không ôm đệ chặt đến thế. Dù sao hai người các ngươi cũng không còn là tiểu hài tử hỏi một không biết ba.”
Tư Nhiên luống cuống, cố gắng phản bác: “Ta…”
“Không cần nói nữa, ta đều hiểu rồi.”
Tư Hủ lại một lần nữa ngắt lời y, giọng tuy bình hòa nhưng lạnh như sương tuyết: “Cứ thế đi. Làm ca ca, sao có thể không thành toàn cho đệ đệ chứ?”
Anh ta khẽ liếc mắt nhìn qua, chậm rãi nói tiếp, giọng điệu bình thản không tìm ra được sơ hở: “Nhiên Nhiên à, đệ đã không có thông hành lệnh, thì há lại có thể để mất cả chân tình?”
[ 666, không ngờ nha, Tư Hủ – cái người nhìn ngoài như ôn nhu mỹ thiếu niên, khi nói chuyện cũng biết châm chọc đấy chứ. ]
Tư Nhĩ vừa kinh ngạc, vừa có chút tiếc nuối.
[ Chỉ tiếc là… Tư Nhiên vốn dĩ sẽ không mất đi tình yêu, mà cũng chẳng mất đi thông hành lệnh. Dù sao Vũ Phi Khinh trên người có mang tín vật đính hôn, đủ để dẫn cậu ta đi vào thành. ]
[ Chỉ có Tư mỹ nhân là khổ nhất, bị một tra nam kéo đi từ hôn, bên ngoài còn phải làm bộ làm tịch, mệt gần chết. ]
Nhưng Tư Nhĩ lại cảm thấy, có thể đá được tên tra nam như Vũ Phi Khinh, thì Tư Hủ thật ra là đang trúng số độc đắc.
Dù sao ở trong nguyên tác, dưới sự giúp đỡ của Tư Nhiên, Vũ Phi Khinh cuối cùng đã đem toàn bộ ngự thú của Tư Hủ giết sạch, làm thành đồ ăn đút cho ngự thú của mình để tăng tư chất cho đám ngự thú nhà hắn.
Còn Tư Hủ – chẳng biết cái gì gọi là "nguyên tác", điều anh ta đang thắc mắc lúc này là: Tại sao Vũ Phi Khinh lại có tín vật để vào thành?
Quan hệ của Lạc Vũ thành với Đông Diệu thành lại rộng đến vậy sao?
Hay là cái tín vật kia… lại là do Vũ lão gia chuốc say rồi lừa ra như lần trước?
Thấy Tư Nhiên lại định mở miệng, Tư Hủ vội lên tiếng chặn trước: “Ta nghe nói Vũ công tử trong tay có một tín vật, có thể đưa thêm một người vào thành. Nếu ngươi không chịu cùng ta từ hôn, lại còn muốn dẫn Nhiên Nhiên vào thành, há chẳng phải sẽ bị người ta lên án hay sao?”
“Chẳng lẽ ngươi bỏ được Nhiên Nhiên à?”
“Nhiên Nhiên còn nhỏ, ngại ngùng không dám thừa nhận tình cảm thì ta có thể hiểu được. Nhưng Vũ công tử ngươi chẳng lẽ cũng là người không dám chịu trách nhiệm?”
Vũ Phi Khinh nghe vậy liền tức thì bật dậy, phản ứng kích động như thường lệ – tính hắn xưa nay vốn không chịu nổi khi bị chọc ngoáy.
Huống hồ chuyện từ hôn này vốn hắn cũng đang mong.
Thế là không nói hai lời, hắn móc thẳng tín vật đính hôn trong người ra ném cho Tư Hủ, quát lên: “Từ hôn thì từ hôn! Ai sợ ai!”
Phía sau giọng Tư Nhiên hoảng loạn vang lên: “Vũ ca ca, đừng mà!”
Tư Nhiên vội vàng bước tới ngăn cản. Cậu ta và Vũ Phi Khinh ngấm ngầm thông đồng là một chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để người ta gán cho cái tội chen chân phá vỡ hôn ước của Tư Hủ và Vũ Phi Khinh được.
Đáng tiếc, động tác của cậu ta làm sao nhanh bằng Vũ Phi Khinh. Huống hồ vào lúc này, hai con ngự thú ký khế ước cũng chẳng phát huy được bao nhiêu sức mạnh. Cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tín vật đính hôn rơi vào tay Tư Hủ.
Tư Hủ nhanh chóng thu lại tín vật của mình, sau đó ném thẳng tín vật nhà họ Vũ trở về.
“Vậy thì thế nhé, ngươi và ta hôn ước đến đây chấm dứt, từ nay không còn liên quan. Hy vọng sau này ngươi sẽ đối xử tốt với Nhiên Nhiên, đừng như hôm nay, một chân đạp hai thuyền.”
Vũ Phi Khinh cười đầy đắc ý, đáp lại không chút chột dạ: “Nhiên Nhiên khác với ngươi, ta đương nhiên sẽ đối xử với hắn thật tốt.”
Tư Hủ không nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi đội ngũ, dáng vẻ như đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
Vị hộ vệ kia do dự một chút, gọi với theo: “Nhị thiếu gia…”
Tư Hủ quay đầu lại, mỉm cười nói: “Ngươi cứ tiếp tục đi theo Nhiên Nhiên đi. Ta không vào được thành, cũng chẳng có tương lai gì đáng để bảo vệ, tự nhiên cũng không cần người đi theo nữa.”
Hộ vệ kia nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy: “Là do ta không giữ được thông hành lệnh, ta…”
“Không cần nói nữa,” Tư Hủ khoát tay, “cứ như vậy đi.”
Tư Hủ vừa mới quay người định đi thì lại bị Tư Nhiên chắn đường.
“Nhị ca, huynh thật sự hiểu lầm rồi! Giữa ta và Vũ ca ca thật sự không có gì cả! Ta luôn xem hắn như ca ca, mà hắn cũng chỉ coi ta là đệ đệ thôi. Nhị ca sao có thể vì một chút hiểu lầm mà nói từ hôn chứ?”
“Hôn sự này vốn là do gia gia định ra, nhị ca huỷ bỏ như vậy, chẳng phải là…”
Sắc mặt Tư Hủ càng thêm lạnh nhạt: “Ý ngươi là ta bất hiếu?”
Tư Nhiên vội vàng giải thích: “Không… ta không có ý đó, chỉ là, nhị ca…”
Tư Hủ ngắt lời, ánh mắt sâu xa nhìn cậu ta: “Tư Nhiên, nếu ngươi cho rằng ta không nên từ hôn, vậy thì nên giữ khoảng cách với Vũ Phi Khinh.”
Tư Nhiên liên tục lắc đầu: “Là ta sai rồi. Ta chỉ nghĩ mọi người là bằng hữu, thân thiết một chút cũng không sao. Nếu nhị ca không vui, ta sẽ giữ khoảng cách với Vũ công tử, chỉ cần nhị ca đừng từ hôn, được không?”
Tư Hủ ngừng lại một chút, ánh mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Nhiên Nhiên, nếu ngươi nhất định muốn ta tiếp tục duy trì hôn ước với Vũ Phi Khinh, vậy ngươi hãy một mình quay về thành Đông Diệu đi.”
“Cái… cái gì?” Tư Nhiên sững người, dường như nhất thời không kịp phản ứng.
Tư Hủ tiếp lời, giọng điềm tĩnh mà không chút do dự: “Thông hành lệnh của ta và ngươi đều đã bị hủy, tín vật trong tay Vũ Phi Khinh thì chỉ có thể đưa được một người vào thành. Nếu ngươi thật lòng muốn tác hợp ta và hắn, vậy thì ngươi hãy một mình quay về, ta sẽ cùng hắn vào thành.”
Tư Nhiên nhất thời á khẩu, chẳng thể nói được câu nào. Cậu ta thật sự không ngờ hôm nay Tư Hủ lại trở nên giỏi ăn nói đến thế, khiến cậu ta như tự tay nhấc đá đập vào chân mình.
Sớm biết vậy, lúc đầu cậu ta nên tiêu hủy luôn cả tờ thông hành lệnh của Tư Hủ mới phải.
Chỉ tiêu hủy một tờ thì mục đích quá rõ ràng, dễ bị người khác nghi ngờ ngay.
[ Ha ha ha, hối hận chưa? Bông sen đen như ngươi suốt ngày giả vờ vô tội, giờ thì lộ bản chất rồi đó. ]
Tư Nhĩ đọc đến đây thì cười đến không dứt nổi.
Ha ha, chỉ cần hôm nay Tư Nhiên còn muốn thuận lợi vào thành, vậy thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Tư Hủ rời đi.
Dù sao giai đoạn này Tư Nhiên mới chỉ có mỗi Vũ Phi Khinh là một con liếm cẩu trung thành, tạm thời còn chưa tìm được người khác để thay thế.