Từ lúc ánh mắt Tư Hủ và Tư Nhĩ chạm nhau, ánh mắt của anh ta liền không sao dời khỏi người Tư Nhĩ, tự nhiên cũng phát hiện ra những điểm khác thường trên người cậu.

Anh ta mơ hồ cảm thấy dường như mình có thể nghe được tiếng lòng của đối phương, nhưng ý nghĩ này… chẳng phải quá hoang đường rồi sao?

Dù gì đây vốn là một thế giới kỳ ảo nhưng việc nghe được suy nghĩ của người khác thì vẫn quá mức kỳ lạ.

“Nhị ca đang nhìn cái gì vậy?”

Tư Nhiên phát hiện Tư Hủ vẫn luôn thất thần, liền tò mò nghiêng người qua nhìn theo, định dõi theo ánh mắt của Tư Hủ xem thử là đang nhìn gì. Nhưng lại bị Tư Hủ xoay người che khuất tầm nhìn.

Không hiểu vì sao, Tư Hủ theo bản năng không muốn để Tư Nhiên phát hiện ra sự tồn tại của Tư Nhĩ.

Anh ta mỉm cười nhàn nhạt với Tư Nhiên: “Không có gì, đứng ở trạm lâu quá chán nên nhìn bâng quơ thôi.”

Để chuyển hướng sự chú ý của Tư Nhiên, Tư Hủ quay sang nói với hộ vệ phía sau: “Đúng rồi, mau vào thành đi. Đưa thông hành lệnh cho ta.”

Tuy rằng Tư Nhĩ không dám ngẩng đầu nhìn Tư Hủ, nhưng sự chú ý của cậu lại vô thức dồn hết lên người Tư Hủ. Nghe thấy giọng nói của Tư Hủ, cậu liền không nhịn được mà thầm mắng trong lòng.

[ Thông hành lệnh? Làm gì còn thông hành lệnh nào nữa? Hộ vệ đã sớm đưa thông hành lệnh cho Tư Nhiên rồi mà. ]

“Nhị thiếu gia, tối qua khi nghỉ tại khách điếm, ta đã giao toàn bộ thông hành lệnh cho tam thiếu gia rồi.”

[ Sau đó, Tư Nhiên trực tiếp ném luôn cả hai miếng thông hành lệnh đó đi. ]

“Đúng đúng đúng, thông hành lệnh ở chỗ ta mà. Hôm qua ta định đưa cho nhị ca, kết quả lại quên mất.” 

Tư Nhiên cúi đầu bắt đầu lục lọi túi trữ vật của mình, “A... Sao lại thế này? Thông hành lệnh của ta đâu rồi?”

[ Dĩ nhiên là bị ngươi ném vào bếp lò của khách điếm rồi! Đã sớm bị đốt thành tro bụi cả rồi. ]

[ Chậc chậc chậc, đúng là không dễ gì. Để tiêu hủy hai miếng thông hành lệnh, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ mà cũng chịu khó dậy sớm rửa tay nấu canh. ]

Oa nha……

Mọi người lúc đầu còn tưởng Tư Nhĩ chỉ đoán mò, nhưng phản ứng của Tư Nhiên lúc này khiến họ không thể không suy nghĩ nhiều hơn.

Chẳng lẽ thiếu niên này là nhân chứng tận mắt chứng kiến?

Nhưng mà hồng y thiếu niên kia rốt cuộc bị gì vậy? Ngay cả thông hành lệnh của chính mình cũng tự đem đi đốt? Hành động này vừa hại người lại chẳng có lợi gì cho bản thân cả.

Ánh mắt mọi người nhìn Tư Nhiên bắt đầu trở nên kỳ quái, không còn giống lúc trước nữa.

Tư Nhĩ vẫn cúi đầu, chăm chú nhìn hình ảnh mà thỏ trắng lớn chia sẻ cho mình. Một bên thì cảm thán Dưa Dưa thật là trâu bò, một bên lại sinh ra nghi vấn từ trong linh hồn.

[ Thật muốn hỏi thử mỹ nhân Tư Hủ một câu, bát cháo trắng sáng nay uống có ngon không? Đổi bằng thông hành lệnh đấy nha! ]

Tư Hủ: “……” Mùi vị cháo cũng tạm, chỉ là chưa chín kỹ.

Lúc trước còn thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao Tư Nhiên – người xưa nay chưa bao giờ thích vào bếp –  lại đột nhiên nổi hứng nấu bữa sáng?

Thì ra là để thiêu hủy thông hành lệnh của anh ta?!?!?!

Nhưng mà… tại sao cả hai miếng thông hành lệnh đều bị đốt? Chẳng lẽ Tư Nhiên không có ý định vào thành sao?

Phải biết rằng Trung Ương Thành là trọng tâm bồi dưỡng nhân tài của toàn bộ đại lục Vạn Phú, dân cư trong thành tám phần đều là đệ tử tu hành đến từ các tông môn lớn nhỏ và các gia tộc.

Để đảm bảo an toàn, điều kiện ra vào thành cực kỳ nghiêm ngặt, trong đó quan trọng nhất chính là yêu cầu phải có thông hành lệnh.

Thông hành lệnh buộc phải do đương sự tự mình nộp xin, còn phải đến địa điểm được chỉ định để tiến hành thẩm tra, khảo hạch — toàn bộ quá trình trước sau ít nhất cũng phải mất khoảng nửa tháng.

Mất rồi tuy rằng có thể làm lại, nhưng trình tự cùng thời gian tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Hiện tại nếu muốn làm lại một cái rõ ràng đã không còn kịp.

[ Nhưng mà Tư Hủ cũng không để ý cháo kia có ngon hay không, chỉ cần biết vị hôn phu của hắn – Vũ Phi Khinh cảm thấy ngon là được rồi. ]

[ Tư Nhiên còn cố ý thêm đường vào bát cháo của Vũ Phi Khinh, sau khi tên kia uống xong thì chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào hơn cả mật ong. ]

[ Chậc chậc chậc, thế gian này đúng là rất đặc sắc. Anh rể tương lai gian díu với em vợ, đây chẳng lẽ là bản nam nam của “một mành u mộng” sao? Oa nha… ]

[ Tư Hủ thật đúng là thảm, góc tường bị đào còn chẳng hay, ngay cả bát cháo cũng không được chín. ]

[ Cái tên Tư Nhiên kia đúng là đóa hắc liên hoa thiếu đạo đức! Vậy mà dám vớt trước cho Tư Hủ một chén nửa sống nửa chín, phần còn lại thì hạ lửa từ từ ninh, đến khi mềm mại, ngọt ngào mới dâng lên cho Vũ Phi Khinh! ]

Mọi người xung quanh: Oa nga… thật là thiếu đạo đức!

Tư Hủ: ……

Anh ta bị những thông tin trong tiếng lòng của Tư Nhĩ oanh tạc đến choáng váng, theo bản năng tự động bỏ qua những chỗ nghe không hiểu, chỉ chăm chăm suy nghĩ về những điều có thể hiểu được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại — hiểu được cũng không đồng nghĩa với thông suốt.

Cái hôn ước kia vốn là do gia gia trong một lần uống say bốc đồng hứa bừa ra ngoài, phần lớn chỉ mang tính vui đùa.

Vì thể diện, gia gia sẽ không chủ động nhắc tới việc từ hôn. Nhưng nếu Vũ Phi Khinh không muốn cuộc hôn nhân này, thì bất cứ lúc nào cũng có thể lui mà! Cần gì phải lén lút sau lưng cấu kết với Tư Nhiên?

Hơn nữa thật sự không hiểu nổi — rõ ràng đều là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, tại sao Tư Nhiên cứ phải năm lần bảy lượt tính kế anh ta? 

[ Được rồi, hắc liên hoa bắt đầu xin lỗi. Tra nam vào chỗ, nước mắt chuẩn bị xong, một hai ba, diễn! ]

“Nhị ca, thật xin lỗi. Ta thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…” 

[ Có nghĩ hay không cũng chẳng quan trọng, làm rồi tức là được lời rồi. ]

Tư Hủ: “……”

Thiếu niên kia, tiếng lòng có phải… hơi bị sinh động quá rồi không?

“Ta rõ ràng đã cất giấy thông hành cẩn thận trước đó mà.” 

[ Đúng đúng, cất kỹ lắm luôn. Cất hẳn vào tâm lò nhé! Cất đến mức tụi nó được chết trong ánh sáng rực rỡ, rạng ngời quang vinh. ]

“Nhị ca, thật sự xin lỗi, ta…”

Khuôn mặt ôn hòa của Tư Hủ cũng dần lạnh xuống, anh ta nhìn Tư Nhiên, vẻ mặt khó hiểu: “Tam đệ, chính đệ là người đề nghị đưa thông hành lệnh cho hộ vệ giữ. Vậy sao lại tự mình lấy đi trước? Còn tiện tay lấy luôn phần của ta là sao?” 

[ Đương nhiên là vì không muốn cho ngươi thi vào Học Viện rồi! Quá hai mươi tuổi là không được dự thi nữa đó nha. ]

[ Đại ca ngươi thì đã què, nếu ngươi cũng không thể vào học viện để nâng cao tu vi, vậy thì Tư Nhiên đây liền trở thành đứa "trẻ ngoan sáng giá nhất" của Tư gia. ]

Tư Nhiên liên tục lắc đầu, vẻ mặt đầy áy náy: “Nhị ca, thực sự xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý. Ta cũng không biết tại sao, thông hành lệnh rõ ràng đã cất kỹ trong túi trữ vật lại tự dưng biến mất.”

Có người dịu dàng gọi: “Nhiên Nhiên, ngươi làm sao vậy?”

Ngay lúc một giọt nước mắt từ khóe mắt Tư Nhiên lăn xuống, một nam tử cao lớn tuấn tú đột ngột xông tới, ôm chặt lấy vai Tư Nhiên, còn nổi giận trừng mắt nhìn Tư Hủ.

Quần chúng vây xem: Oa oa, vị này chẳng lẽ chính là vị hôn phu ngọt hơn cả mật trong truyền thuyết sao!?

Vũ Phi Khinh tức giận chất vấn: “Tư Hủ! Ngươi lại bắt nạt Nhiên Nhiên có đúng không?”

Tư Hủ cười lạnh, giọng châm biếm: “ Tư Nhiên làm mất thông hành lệnh của ta. ta chỉ mới hỏi một câu đã thành kẻ bắt nạt? Vũ Phi Khinh, bản lĩnh đổi trắng thay đen này, thật khiến người ta cũng phải tặc lưỡi bái phục.” 

“ Ngươi…..”

Vũ Phi Khinh ra vẻ chính nghĩa, lớn tiếng nói: “Nhưng đó cũng không phải lý do để ngươi trừng mắt với Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên là đệ đệ ruột của ngươi cơ mà!”

[ Ha,…... Thân sinh huyết mạch thì lưu lạc, còn phường giả mạo thì được nâng niu gọi là đệ đệ? Đúng là trò cười của thiên hạ. ]

— Gì cơ?

Câu nói kia có ý gì?

Chẳng lẽ… Tư Nhiên không phải thiếu gia thật?

Những người có thể nghe được tiếng lòng của Tư Nhĩ đều vô thức dựng thẳng tai lên, ánh mắt sáng quắc.

Còn Tư Hủ thì siết chặt lòng bàn tay, cưỡng ép bản thân không quay đầu nhìn về phía Tư Nhĩ đang hóng hớt.

Nếu Tư Nhiên không phải đệ đệ... vậy thì, người thiếu niên kia — người mà chỉ liếc mắt một cái đã khiến anh ta cảm thấy thân thiết, quen thuộc —mới chính là đệ đệ thật sự của mình sao?

Anh ta nghe được tiếng lòng của đối phương, chẳng lẽ là vì giữa huynh đệ ruột thịt có sự cảm ứng vô hình?

Trong khi đó, Vũ Phi Khinh – người không nghe được tiếng lòng của Tư Nhĩ – vẫn cao giọng lý luận: “Chẳng lẽ đệ đệ ruột lại không bằng một miếng thông hành lệnh? Ngươi sao lại có thể máu lạnh như thế?”

[ Tổn thọ a! Ở đâu ra thằng đầu đất này vậy? Tay ta siết đến run luôn rồi nè! Thông hành lệnh đương nhiên là quan trọng hơn cái đóa hắc liên hoa kia rồi! ]

[ Nếu không phải Tư Hủ còn có chuẩn bị thêm một bản dự phòng, thì ngay từ đầu đã bị Tư Nhiên đạp xuống hố, loại khỏi cuộc chơi rồi! ]

Tư Hủ hơi nheo mắt, vẻ mặt vẫn ung dung như cũ, nhưng trong lòng đã dâng lên một tia cảnh giác. 

Thiếu niên kia rốt cuộc là ai? Từng cử chỉ đều cẩn trọng có chừng mực, như thể đã nhìn thấu toàn bộ cục diện từ trước. Người như vậy… tuyệt đối không bình thường.

Vũ Phi Khinh vẫn còn đứng bên kia lải nhải không dứt: “Chẳng phải chỉ là một miếng thông hành lệnh thôi sao? Ta ở đây có…”

Lời còn chưa nói hết, đã bị Tư Nhiên vội vàng kéo tay áo.

“Vũ ca ca, nhị ca trách ta cũng là đúng thôi. Là ta quá ngu ngốc, đến cả thông hành lệnh của mình cũng làm mất được.”

Vũ Phi Khinh lập tức dừng động tác đang móc túi lại.

Hắn biết rõ trong túi mình chỉ có một tín vật — chỉ đủ để đưa một người vào thành. Nếu lúc này tùy tiện hứa đưa cho Tư Hủ, vậy thì… Nhiên Nhiên phải làm sao?

Vũ Phi Khinh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng vỗ vai Tư Nhiên, dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, Nhiên Nhiên. Cùng lắm thì hai năm sau để nhị ca ngươi thi lại lần nữa là được mà.”

“Thông hành lệnh của hắn bị mất là do chính hắn không cẩn thận, chẳng lẽ hắn không có lỗi sao?”

Tư Nhĩ : ????????

Tư Hủ : ?????????

Mọi người xung quanh : ???????

Tư Hủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Anh ta nhẹ nhàng nâng tay phải lên, con chim lớn vốn đang đậu trên vai lập tức vỗ cánh bay lên cho Vũ Phi Khinh hai cái bạt tai cực vang.

“Bốp! Bốp!”

Vũ Phi Khinh trợn mắt không dám tin, giận dữ đến mức không thể kiềm chế, vừa định triệu hồi ngự thú đánh trả thì đã thấy Tư Hủ thu chim lớn vào không gian ngự thú của mình một cách dứt khoát.

Sau đó, Tư Hủ ung dung phất tay đi đến trước mặt thủ hộ cửa thành, tự giác nộp phạt.

Theo quy định của Trung Ương Thành, trong phạm vi trăm dặm quanh cổng thành cấm xung đột, nhẹ thì phạt tiền, nặng sẽ bị tống vào ngục.

Tư Hủ đã chủ động nộp phạt, Vũ Phi Khinh nếu còn không biết điều mà lùi, kết cục chỉ có thể là vào nhà lao “ngâm nước nóng” ba ngày ba đêm.

Tư Nhĩ khi ấy quả thực muốn vỗ tay tán thưởng — chiêu này của Tư Hủ, gọi là nhất tiễn song điêu cũng chẳng ngoa.

Vừa đòi lại công bằng, lại khéo léo chặn hết đường của đối phương.

Một mũi tên trúng hai đích, không thể không phục!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play