Trong đại doanh phương Bắc, trong lều trướng lặng ngắt như tờ.
Địch Dung tức giận đến mức đôi mắt trừng lớn nhìn Lận Hành, ngực phập phồng. Hắn thực sự không ngờ, tiểu tử này chỉ vì tức phụ bị xem thường mà dám chạy tới tranh cãi với mình. Công lao dưỡng dục bao năm, chẳng lẽ nuôi ra một kẻ bướng bỉnh thế này?
“Ngài có trừng thế nào ta cũng chỉ nói một lời như vậy.” Lận Hành mặt lạnh như sắt, “Ngài thử nghĩ xem, lương thảo khởi điểm từ đâu? Có phải A Cẩn bỏ bạc ra mua rồi đưa tới quân doanh? Ngay cả muối tinh, có phải hay không A Cẩn cũng chia cho Địch gia ba phần? Chỉ cần một phần ấy thôi, cũng đủ để Tây Bắc quân ăn no mặc ấm! Thế thì dựa vào đâu mà ông ngoại còn trách hắn?”
“Đồ của hắn chẳng phải cũng là của ngươi sao? Bổn soái dùng đồ của cháu mình, còn không được chắc?” Địch Dung chột dạ, nhưng không chịu nhận sai, vẫn ngang ngạnh quát lên.
“Ông ngoại, lời này thật sự quá không công bằng.” Lận Hành hít sâu một hơi, “Không sai, A Cẩn là người của ta, thứ của hắn ta cũng có thể dùng. Nhưng đó là tình nguyện hắn cho, chứ không phải bá đạo mà lấy. Đường đường trưởng bối, sao có thể coi đồ vật của tiểu bối là lẽ đương nhiên? Truyền ra ngoài, chẳng phải để người ta chê cười sao?”
Địch Dung nghẹn lời, sắc mặt càng thêm khó coi.
Trong lều lại rơi vào tĩnh mịch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play