Ngụy Nhược Cẩn thoáng biến sắc, chỉ nghe trong lời ẩn ý thì biết, đôi ngọc bội này tuyệt không phải vật tầm thường, mà còn mang theo sự chấp nhận cùng gánh nặng của cả Địch gia. Hắn chần chừ, rốt cuộc khẽ lùi nửa bước, hai tay chắp lại:
“Địch tướng quân, vật này… vãn bối không thể nhận.”
Lận Hành vừa nghe, trong lòng liền sốt ruột. Đây là lần đầu tiên hắn thấy đôi ngọc bội gia truyền, tất nhiên mong muốn tiếp nhận. Thế nhưng, lời cự tuyệt của Ngụy Nhược Cẩn đã khiến ngọc bội lơ lửng giữa không trung, không thể tiến thêm nửa phần.
Địch Dung đem đôi ngọc bội đặt mạnh xuống bàn, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
“Ta biết ngươi trong lòng còn cố kỵ điều gì. Hành nhi đã nhận định ngươi, ta có phản đối nữa cũng vô ích. Nếu nãi nãi hắn còn tại thế, nói vậy đôi ngọc bội này sớm đã giao cho ngươi. Nhận lấy đi. Cầm lấy đôi ngọc bội này, từ nay về sau ngươi cùng Hành nhi chính là người một nhà.”
Ngụy Nhược Cẩn trầm mặc hồi lâu, trong lòng khó xử, nhưng cuối cùng cũng không muốn làm Địch Dung quá mất mặt, khẽ cúi đầu:
“Vậy vãn bối liền tạm thời thay bảo quản.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT