Mạch tượng vững vàng, hữu lực, hẳn chỉ là thương tích ngoài da, chẳng qua có hơi mệt mỏi. Ngụy Nhược Cẩn lúc này mới yên lòng, khẽ hỏi:
“Là ai băng bó cho ngươi? Trói cũng không tệ lắm.”
“Đều là ngoại thương thôi, Thang Mặc giúp ta băng, lại còn thượng dược rồi.” Lận Hành khẽ cười, y cố ý không mặc y phục, chỉ chờ hắn trở về xem qua một phen.
Ngụy Nhược Cẩn mở băng ra xem, đao thương không sâu, xéo qua trước ngực. Hắn cúi sát, nhẹ nhàng ngửi mùi thuốc cùng loại dược Trần Uy từng dùng, quả nhiên linh nghiệm.
“Làm sao lại thành ra thế này?”
“Ngươi muốn làm dụng cụ than tổ ong, ta đang thử chế tác thì nhận được tin báo diêm trường bị người bao vây. Ta liền dẫn người tới, mới biết là tộc nhân Vương thị đến cửa, nói diêm trường đó vốn thuộc về bọn họ, ép Tây Bắc Vương phủ giao ra.” Giọng Lận Hành lạnh lẽo.
“Nơi đó chẳng phải Vương thị địa giới? Trước kia Lư thị vẫn ở đó, Vương thị đường đường mấy trăm năm thế gia, sao lại sợ một Lư thị? Thế nào nay lại...” Ngụy Nhược Cẩn khẽ cau mày. Tới Tây Bắc, quanh năm bị Trần gia quấy nhiễu, đến mức hắn gần như quên mất còn những thế gia khác tồn tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT