Giờ Thìn ngày hôm sau, lễ đưa tang bắt đầu, nhóm hán tử khiêng quan tài chầm chậm đi về phía phần mộ.
Lục Cảnh cũng có mặt trong đoàn. Đây là lần đầu tiên hắn tham dự lễ thổ táng ở nông thôn, người ta bảo làm gì thì hắn làm nấy, không hề ngần ngại.
Dân trong thôn phần lớn chẳng thân thiết với hắn, chỉ biết hắn là người được Tiết lão đại phu cứu, sau đó được đăng ký hộ tịch trong thôn, còn mua lại căn nhà cũ bỏ hoang dưới chân núi.
Chỗ đó gần sát Núi Sương Mù từng có gấu hoang mò vào viện tìm thức ăn, thợ săn trước đây không trụ nổi đã dọn đi, để lại căn nhà trống không. Khi ấy, người trong thôn còn xì xào rằng hắn là đồ ngốc, sống chẳng biết chừng ngày nào đó bị gấu tha mất.
Kết quả đến hôm nay mới thấy rõ: Lục Cảnh cao tận tám thước năm (1m85), vóc dáng vạm vỡ, đứng giữa đám người trông như hạc giữa bầy gà.
Trong thôn hiếm có nam nhân nào cao lớn bằng hắn, lại còn vai rộng eo thon, dáng người mạnh mẽ, vẻ ngoài tuấn tú. Nhìn hắn làm việc tay chân nhẹ nhàng, chỉ e là người có sức khỏe trời ban.
Trước đây nghe Vương Kim Mai nói hắn thường lấy con mồi đổi lấy lương thực, mọi người còn bán tín bán nghi, giờ xem ra, e rằng Lục Cảnh thật sự là tay thợ săn có nghề.
Có vóc người thế kia, có kỹ năng thế kia, lại thêm gương mặt kia dù đặt ở thời đại nào cũng không lẫn vào đâu được ca nhi và nữ nhi trong thôn ít nhiều đều dấy lên chút tâm tư khác thường.
Người trong thôn nhìn tới nhìn lui, tính toán trong lòng, mà Lục Cảnh thì hoàn toàn chẳng hay biết gì. Hán tử đi bên cạnh chủ động bắt chuyện:
“Lục huynh đệ, trước kia ngươi làm thợ săn à?”
Lục Cảnh nhận ra là đang gọi mình, bèn xoay đầu đáp:
“Không phải. Chỉ học được chút công phu để phòng thân thôi.”
Hán tử cười nói:
“Biết công phu cũng là lợi hại lắm rồi! Ta họ Đỗ, tên Thanh Sơn, ở phía nam thôn. Nếu huynh đệ sau này đi săn mà thiếu người, cứ gọi ta một tiếng.”
Người trong thôn thỉnh thoảng cũng sẽ ra núi bắt gà rừng thỏ hoang, song phần lớn là trông vào vận may chứ không có tay nghề gì.
Chỉ khi nào xuất hiện lợn rừng hoặc dã thú gây thương tích mới có thợ săn tổ chức dân làng cùng nhau vây bắt. Đỗ Thanh Sơn nhìn thân hình cường tráng của Lục Cảnh, biết ngay là người có bản lĩnh nên mới ngỏ lời làm quen.
Lục Cảnh gật đầu:
“Nếu có dịp, ta sẽ gọi ngươi cùng đi.”
Cứ thế trò chuyện vài câu, mọi người cũng đã đến nơi chôn cất. Sau đó là trình tự đào huyệt, hạ táng. Đến cuối giờ Tỵ, tang lễ coi như đã kết thúc trọn vẹn.
Mọi người quay về nhà Tiết lão đại phu ăn tiệc tống biệt. Trong nhà chỉ còn lại một mình Tiết Vân, chẳng tổ chức gì lớn, tiệc cũng chỉ là nhờ bà con trong thôn giúp một tay, do Vân ca nhi tối qua cầm tiền đi nhờ người quen đặt mua thức ăn, bày biện đơn sơ.
Tiệc tan, dân làng giúp dọn dẹp bàn ghế, chén đũa xong rồi cũng ai về nhà nấy. Lục Cảnh đi vào nhà chính, linh đường đã thu dọn, chỉ còn lại bài vị của Tiết lão đại phu được đặt nghiêm trang giữa phòng.
Tiết Vân đang nhìn bài vị xuất thần. Lục Cảnh định hỏi xem y có tính toán gì sau này, liền nhẹ giọng lên tiếng:
“Vân ca nhi, sau này ngươi định tính sao?”
Tiết Vân tưởng đâu mọi người đều đã đi cả, vừa nghe tiếng người lập tức giật bắn, như mèo con bị giẫm đuôi, tròn mắt nhìn sang, vẻ điềm tĩnh giả vờ không giấu nổi sự kinh ngạc nơi đáy mắt.
Thấy người đến là Lục Cảnh, y mới dần bình tĩnh lại, nói nhỏ:
“Ta tính tiếp tục lên núi hái thuốc, đem bán cho hiệu thuốc trên trấn. Gia gia có dạy qua vài y lý đơn giản, ta chưa đủ khả năng khám bệnh, nhưng bào chế dược liệu thì biết một ít.”
Lục Cảnh nghe y nói có kế hoạch rõ ràng, không khỏi thêm vài phần tán thưởng. Trong thời đại này, ca nhi thường phải dựa vào người khác để sống, hiếm ai có thể tự lập như vậy. Tiết Vân làm được, không dễ gì.
Lục Cảnh dặn dò:
“Sau này thời tiết không tốt thì đừng lên núi. Có ai ức hiếp thì cứ tới tìm ta.”
“Ta biết rồi. Đa tạ Lục thợ săn.”
Lục Cảnh vừa rời đi không bao lâu, Tiết Vân liền cảm thấy đầu óc choáng váng, vừa sờ trán đã thấy nóng hổi. Y vội vàng sắc thuốc tự uống.
Tối hôm đó mưa lớn, y dầm mưa đến nửa đêm để cứu người. Sau đó Tiết lão đại phu qua đời, y lại bận lo hậu sự, chẳng có thời gian thay y phục, cũng chưa được ăn uống gì tử tế. Một hơi gắng gượng kéo dài đến nay, giờ tang sự xong xuôi, vừa thở phào thì bệnh liền đổ ập xuống.
Lần ốm này kéo dài đến bảy tám ngày mới khỏe lại.
Trong thời gian ấy, Lục Cảnh có tới thăm hai lần, còn mang theo một con thỏ. Thấy Tiết Vân có thể tự sắc thuốc uống, bệnh cũng không nặng thêm, hắn không can thiệp gì nhiều.
Hôm nay Tiết Vân cuối cùng cũng ra khỏi nhà.
Y vốn đã gầy, giờ lại bệnh nặng, nhìn càng tiều tụy. Gương mặt vốn nhỏ nhắn giờ chỉ còn làn da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuy trầm tĩnh nhưng ánh lên nỗi mệt mỏi, tang thương.
Y không có cảm giác an toàn. Gặp biến cố lớn như vậy, dù trong lòng hoang mang lo sợ, y vẫn cố giữ bình tĩnh, gắng trấn định. Y biết, bản thân chỉ còn một mình. Dù Lục thợ săn từng đồng ý chăm sóc y theo lời trăn trối của gia gia, cũng không thể lúc nào cũng ở cạnh.
Y không thể dựa vào người khác, nhất định phải tự đứng lên.
Vân ca nhi bưng rổ quần áo đi ra bờ sông, trong lòng đã tính toán sẵn vài ngày tới trời tạnh, sẽ lên núi hái ít dược liệu, đem về bào chế, rồi cùng với số dược còn trong nhà, mang lên trấn bán cho y quán.
Sông Thanh Khê chảy xuyên qua từ bắc xuống nam, là nguồn nước chảy từ núi Sương Mù. Trong thôn có khúc sông riêng để giặt giũ. Giờ này đã có không ít người đang giặt đồ bên bờ sông.
Trong thôn, nữ nhi và ca nhi thường tụm ba tụm bảy, vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm để đỡ buồn. Nhưng Vân ca nhi lại không có ai bên cạnh.
Y vào thôn lúc mười ba tuổi, mọi người đều đã lớn, hiểu chuyện. Huống chi trong thôn lại có lời đồn về thân thế của y, nói không sạch sẽ, nên các cô nương và ca nhi bằng tuổi đều bị người nhà dặn không được chơi cùng.
Mà y cũng chưa từng chủ động muốn hòa nhập, cứ thế một mình, lặng lẽ sống.
Cũng vì thế, dần dần mọi người thấy y “không hợp” huống hồ Vân ca nhi lại lớn lên quá đẹp thậm chí còn đẹp hơn cả tiểu ca nhi được xem là xinh nhất trong thôn là Liễu Khê khiến Liễu Khê ghen tị. Đã thế, bằng hữu của Liễu Khê lại thường khen ngợi Vân ca nhi, khiến hắn càng bực bội, cứ trào phúng mỉa mai mãi không thôi.
Hôm nay, Liễu Khê hẹn Lưu Niên Cửu cùng đi giặt đồ. Hắn đội một đóa hoa lụa mới, là do biểu ca từ trấn mua tặng.
Lưu Niên Cửu vừa thấy liền khen:
“Khê ca nhi, đóa hoa này thật đẹp!”
Liễu Khê ngượng ngùng cười:
“Là biểu ca mua cho ta.”
Lưu Niên Cửu vẻ mặt đầy hâm mộ:
“Lý Uyên ca thật có lòng với ngươi!”
Liễu Khê nghe xong, lòng đầy đắc ý.
Biểu ca của hắn tuổi trẻ tài cao, đã đỗ đồng sinh, là hán tử trẻ tuổi xuất sắc nhất trong thôn. Nhiều người muốn gả vào nhà biểu ca, nhưng người kia đều từ chối, nói phải chuyên tâm đọc sách.
Liễu Khê vẫn luôn cho rằng, biểu ca chỉ có mình hắn là xứng đáng. Cho đến khi Tiết Vân vào thôn, khiến hắn lu mờ, còn nghe được biểu ca hỏi thăm chuyện của Vân ca nhi, lòng ghen tức càng dâng trào.
Dù sau đó biểu ca không tiến thêm bước nào, nhưng Liễu Khê vẫn luôn ôm một bụng tức.
Hôm nay thấy Vân ca nhi tới bờ sông, tiều tụy nhưng vẫn đẹp rạng ngời, hắn càng thêm khó chịu.
Có người nhìn Vân ca nhi, cảm khái:
“Vân ca nhi chắc là bị bệnh. Thật là đứa nhỏ đáng thương.”
Liễu Khê nghe thấy người ta thương tiếc y, lập tức lớn tiếng:
“Hắn vào thôn không được bao lâu, Tiết lão đại phu đã mất. Ai biết có phải do hắn khắc chết không!”
Tiết Vân đang cúi đầu giặt quần áo, nghe thấy câu đó, sắc mặt lập tức trắng bệch, rồi chuyển thành phẫn nộ.
Y nghiến răng:
“Ngươi nói bậy!”
Liễu Khê càng được đà:
“Nói bậy hay không, trong lòng ngươi rõ nhất. Cả ngày ở trong thôn câu dẫn hán tử, ông trời nhìn không nổi nữa nên mới lấy mạng Tiết lão đại phu!”
Vân ca nhi tức đến nghẹn lời. Bình thường bị gièm pha thế nào y cũng nhịn, nhưng lần này, Liễu Khê lại mang gia gia ra bêu riếu, như một nhát dao chọc vào tim.
Nhưng y không giỏi lời lẽ, chẳng học được cách đấu khẩu như người trong thôn, chỉ đành tức giận đến đỏ mắt, nói không thành câu.
May mà có một thím từng nhận ơn Tiết lão đại phu đứng ra hòa giải, kéo lại cục diện. Liễu Khê thấy có người chen vào, đành hậm hực quay đi, thì thầm gì đó với Lưu Niên Cửu, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Vân ca nhi, rõ ràng là chưa thôi hiềm khích.
Vân ca nhi tức giận đến ngực phập phồng. Hắn quay đầu lại nói lời cảm ơn với thím đã giúp đỡ, rồi cúi đầu tiếp tục giặt quần áo.
Chỉ một cái cúi đầu, nước mắt đã nhịn suốt từ nãy thuận theo đó rơi xuống. Hắn rất nhớ gia gia, đồng thời lại cảm thấy bản thân thật vô dụng đến cả khi gia gia đã mất rồi vẫn không được yên lòng an nghỉ.
Nỗi bi thương vô tận như màn sương dày đặc bao phủ lấy hắn. Hắn giống như một con chim nhỏ bị bỏ rơi, không biết mình sẽ phải đi về đâu.
Sáng sớm hôm sau, Vân ca nhi thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị lên núi hái thuốc.
Thân thể hắn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không dám gắng sức quá mức nên chỉ dám đi đến sườn núi để hái mấy loại thảo dược thường thấy.
Dù vậy, đi một vòng xuống núi cũng khiến hắn mệt đến thở hồng hộc.
Trời bắt đầu âm u, Vân ca nhi sợ mưa, liền vội vàng thu dọn thảo dược hái được rồi xuống núi trước.
Trên đường về, hắn mải suy nghĩ xem khi nào có thể mang đống thảo dược tích trữ trong nhà lên trấn trên bán, không để ý phía trước nên vô tình va vào một người.
Người kia rõ ràng là cố ý chắn đường để đụng vào Vân ca nhi, còn giả bộ là nạn nhân, lớn tiếng la lối: “A, đây là tiểu ca nhi nhà ai vậy, sao lại đâm vào lòng ta?”
Vân ca nhi giật mình, ngẩng đầu lên liền thấy người nọ ánh mắt lập tức tràn đầy chán ghét.
Kẻ đó là Vương Nhị Cẩu, một tên lưu manh có tiếng trong thôn. Dù đã có vợ nhưng hắn vẫn hay ra ngoài tán tỉnh lung tung. Trước đây hắn từng lén nhìn chằm chằm Vân ca nhi, bị vợ hắn Vương thị bắt gặp. Vương thị liền đâm ra ghen tuông, đi khắp nơi tung tin đồn rằng Vân ca nhi dụ dỗ đàn ông.
Vân ca nhi không muốn nói nhiều với hắn, huống hồ đang ở giữa thôn, hắn lại càng sợ Vương Nhị Cẩu giở trò.
Dù là ai sai, nếu xảy ra chuyện, người yếu thế như hắn nhất định sẽ bị đổ lỗi. Hắn chỉ có thể cố gắng giữ cho vẻ mặt lạnh lùng, phớt lờ mà xoay người rời đi.
Vương Nhị Cẩu cũng không dây dưa, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng hắn bằng ánh mắt dâm tà.
Vân ca nhi nhanh chóng bước đi, về đến nhà liền khóa cửa cài then, trái tim đang đập loạn mới dần dần trở lại bình thường.
Hắn đặt thảo dược xuống, tựa người vào cửa rồi từ từ trượt xuống, toàn thân mệt mỏi đến rã rời.
Hắn từng nghĩ chỉ cần mình chăm chỉ, có thể chịu khổ thì cuộc sống nhất định sẽ khá lên. Nhưng ông trời dường như vẫn chưa buông tha cho hắn, hết lần này tới lần khác khiến hắn rơi vào cảnh éo le hơn.
Trong thôn, những lời đồn ác ý như muốn lột trần hắn ra, ăn sống nuốt tươi. Sau lưng lại còn có lũ sói rình rập. Hắn bỗng thấy cuộc đời mình dường như chẳng còn chút hy vọng nào. Có khi hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị những kẻ đó cắn xé, bọn họ vừa gặm nhấm máu thịt của hắn vừa cười ha ha, nét mặt vặn vẹo khinh bỉ.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy, để bọn chúng được như ý?
Dựa vào đâu mà kẻ làm ác lại có thể ngang nhiên càn rỡ, còn kẻ chịu thiệt thì phải tự mình từ bỏ?
Vân ca nhi không phải kẻ dễ dàng chấp nhận số phận. Hắn điều chỉnh lại suy nghĩ, chậm rãi đứng dậy, tranh thủ trời còn sáng để bắt đầu bào chế thảo dược.
Hôm sau trời quang mây tạnh, Vân ca nhi định tiếp tục lên núi hái thêm một ít dược liệu. Chờ bào chế xong sẽ cùng người nhà mang lên trấn trên bán lấy tiền.
Sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà, mang theo lương khô, dự định chiều sẽ quay về.
Sau khi khóa kỹ cửa, hắn men theo con đường mòn hướng về hướng Núi Sương Mù. Nhà hắn nằm ở phía nam thôn, là hộ dân cuối cùng gần rừng núi, bởi vậy nơi đây yên tĩnh hơn hẳn so với những khu khác.
Xung quanh cây cối xanh um tươi tốt, vì thế Vân ca nhi không hề phát hiện có một bóng người đang âm thầm bám theo sau, cũng đi về hướng Núi Sương Mù