Trong núi, gió gào thét từng cơn, rừng rậm âm u dưới ánh sáng mờ nhạt.

Lục Cảnh giương cung, một mũi tên trúng ngay mắt trái con thỏ hoang. Hắn bước tới nhặt lấy con mồi, ngẩng đầu nhìn trời  mây đen dày đặc, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đổ một trận mưa to.

Hắn kiểm lại con mồi: ba con thỏ hoang, một con gà rừng còn sống, tạm đủ ăn vài ngày. Thu dọn xong xuôi, hắn lập tức xuống núi.

Vừa tới chân núi thì mưa đã rơi. Lục Cảnh vội vàng rảo bước, chạy vào căn nhà tranh cũ kỹ, đứng dưới mái hiên nhìn mưa rơi trắng xóa, lười biếng duỗi lưng, trong lòng ngờ ngợ không chừng có người gần đây đang độ kiếp nên mới kéo đến một trận mưa dữ dội thế này.

Trời u ám đến lạ. Rõ ràng mới giờ Dậu, vậy mà tối tăm như sắp sang đêm. Lục Cảnh đành thắp đèn trong bếp nấu cơm.

Trước tiên vo gạo đổ vào nồi, sau đó thành cháo hay cơm đều do ông trời quyết định.

Hắn nhóm lửa nướng thỏ  món ăn duy nhất hắn làm tạm được. Chỉ cần thêm chút muối, nướng thế nào cũng không quá khó ăn. Chỉ tiếc là tốn thời gian nên bình thường hắn cũng chẳng muốn làm.

Ăn uống xong xuôi, hắn lười thu dọn, chỉ rửa mặt rồi lên giường. Trời tối bất thường, còn lâu mới đến giờ ngủ thường lệ.

Không buồn ngủ, Lục Cảnh cứ thế nằm thẳng đơ trên giường, thả hồn theo tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà, đầu óc trống rỗng rồi lại lơ đãng nghĩ đến quá khứ...

Lục Cảnh vốn là sinh viên đại học A tại thủ đô. Đang chuẩn bị tốt nghiệp thì tận thế ập đến. Vô số người biến thành tang thi, giang sơn tươi đẹp phút chốc nhuốm đầy vết thương.

Không rõ là may mắn hay bất hạnh, Lục Cảnh thức tỉnh dị năng hệ Mộc cường đại có thể điều khiển thực vật chiến đấu. Rất nhanh sau đó, hắn bị chiêu mộ vào tổ hành động đặc biệt của căn cứ thủ đô, chuyên phụ trách những nhiệm vụ nguy hiểm.

Khi ấy, Lục Cảnh mới hai mươi, tuổi trẻ đầy triển vọng, vậy mà lại bị số mệnh đẩy lên đầu sóng ngọn gió, gánh trên vai sinh tử của nhân loại.

Hai năm liều mạng chém giết, có bao lần vào sinh ra tử, hắn cũng chẳng nhớ rõ nữa. Trong một nhiệm vụ cuối cùng, Lục Cảnh dốc toàn lực cướp lấy tài liệu trọng yếu từ giữa bầy tang thi, rồi vĩnh viễn lưu lại nơi đó.

Tưởng rằng nhiệm vụ và cả cuộc đời đều đã hoàn thành, hắn thiếp đi trong bóng tối...

Vậy mà mở mắt ra, hắn lại thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ đơn sơ.

Sau khi tiêu hóa được sự thật rằng mình không chết, còn xuyên đến một thế giới khác, Lục Cảnh trầm mặc thật lâu.

Quá mệt mỏi rồi. Hắn thật sự không muốn phấn đấu thêm nữa.

Vì thế, hắn quyết định...sống buông xuôi.

Việc đầu tiên là đi săn thú bán lấy tiền, trả nợ tiền thuốc cho vị đại phu đã cứu hắn. Sau đó mua một căn nhà rách dưới chân núi, bắt đầu cuộc sống buông xuôi.

Thỉnh thoảng vào núi săn thú, đổi lấy chút gạo rau từ dân làng. Hắn chẳng giỏi nấu nướng, cơm cháo tùy tiện mà làm, thịt cũng nướng sơ sài. So với những thứ từng ăn trong tận thế, thế này đã là ngon.

Châm ngôn sống của hắn là: tùy tiện đi, không chết đói là được.

Một tia sét xé trời, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Cảnh. Hắn nghĩ, mai phải đem con thỏ sang cho Tiết lão đại phu. Mưa ngớt rồi chắc có thể ghé qua vách núi tìm tranh nữa...

Hắn còn đang tính toán, bên ngoài chợt vang lên tiếng đập cửa mơ hồ lẫn trong mưa gió. Nếu không phải dị năng còn đó, hắn hẳn chẳng phát hiện được tiếng động mỏng manh ấy.

Mở cửa phòng, tiếng gọi mới rõ ràng hơn: "Lục thợ săn... Gia gia ta... Cầu xin cứu cứu gia gia ta..."

Nghe rõ đại khái, Lục Cảnh lập tức khoác áo tơi, xông ra màn mưa.

Bên ngoài, Tiết Vân sắc mặt hoảng hốt, không ngừng đập cửa gọi lớn. Mưa xối như trời thủng, hắn hầu như chẳng nghe rõ tiếng mình. Nước mưa lẫn nước mắt chảy vào miệng, hắn cũng chẳng dám dừng tay.

Cửa mở cái xoạt, Tiết Vân như thấy được hy vọng, nhào tới túm lấy tay Lục Cảnh, giọng run run: "Lục thợ săn, gia gia ngã trong núi, ta không thể đỡ dậy được, cầu xin cứu người!"

Lục Cảnh nhanh tay đỡ lấy, trấn an: "Đừng vội, ta đi ngay. Ngươi dẫn đường."

Tiết Vân xoay người chạy trước. Đường núi trơn trượt, hơi bất cẩn là ngã, nhưng hắn chẳng bận tâm. Trong lòng chỉ có một ý niệm nhanh tìm được gia gia!

Tới nơi, Lục Cảnh mới thấy tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng: Tiết lão đại phu toàn thân trầy trụa, chân trái có vẻ đã gãy xương, chỉ được cố định sơ sài bằng vải và cành cây. Nguy nhất là vết thương trên trán e là lúc lăn xuống sườn núi va phải đá. Dù Tiết Vân đã cố dùng vải băng lại, máu vẫn chảy không ngừng.

Lục Cảnh không chần chừ, cởi áo tơi bọc lấy lão đại phu, cõng người đi xuống núi. Tuy lòng nóng như lửa, nhưng hắn không dám đi quá nhanh, sợ rung động mạnh khiến thương thế trầm trọng hơn.

Tiết Vân theo sát phía sau, cố hết sức không để tụt lại. Dù mới học y ba năm, chỉ biết phân thuốc, nhận bệnh đơn giản, nhưng cũng đủ thấy tình trạng gia gia không ổn.

Hắn đau lòng đến thắt ruột, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, biết đâu còn cứu được.

Về đến nhà, Lục Cảnh chẳng có sẵn thuốc men, đành đưa lão đại phu vào phòng mình. Tiết Vân vội vào bếp đun nước, Lục Cảnh thì định thay quần áo ướt cho lão nhân.

Vừa cởi đai lưng, lão đại phu ho khan tỉnh lại. Nhận ra người trước mặt, ông run rẩy đưa tay ra. Lục Cảnh lập tức nắm lấy.

"Lục Cảnh... gọi Vân ca nhi tới đây... ta biết mình sống không nổi nữa... khụ khụ..."

Lục Cảnh còn chưa kịp gọi thì Tiết Vân đã bưng nước chạy vào. Hắn nhào đến mép giường, vừa khóc vừa gọi: "Gia gia! Đừng bỏ con lại..."

Lục Cảnh định lui ra, để hai người trò chuyện, nhưng lão đại phu lại giữ chặt lấy tay hắn.

"Lục Cảnh, lão nhân ta... không yên lòng... Vân ca nhi là ca nhi, một thân một mình dễ bị bắt nạt... cầu ngươi, thay ta chăm sóc nó, ta... cảm tạ..."

Quay sang Vân ca nhi: "Hài tử ngoan, xem ra chúng ta chỉ có duyên ông cháu ba năm... gia gia để lại hết đồ đạc cho con, sau này nhất định phải sống cho tốt..."

Lục Cảnh nhìn một già một trẻ, lòng nặng trĩu, trịnh trọng gật đầu: "Tiết lão đại phu, ngài yên tâm. Ta hứa sẽ chăm sóc Vân ca nhi thay ngài."

Tâm nguyện đã mãn, lão đại phu buông tay, rời cõi trần.

Tiết Vân òa khóc thảm thiết.

Lục Cảnh đứng dậy, không chậm trễ, lập tức đi gọi người giúp xử lý hậu sự.

Đêm ấy, thôn Thanh Khê đèn đuốc sáng trưng. Nghe tin Tiết lão đại phu qua đời, rất nhiều người tới giúp cả đời ông hành y cứu người, được lòng dân.

Linh đường nhanh chóng được dựng lên. Tiết lão đại phu không có con cháu, chỉ có Tiết Vân là cháu nuôi. Theo lệ, hắn phải túc trực bên linh cữu ba ngày, rồi mới an táng. Nhưng thời tiết cuối thu hanh nóng, đành quyết định mai sẽ hạ táng.

Lục Cảnh bận rộn đến tận nửa đêm. Quần áo ướt lúc trước giờ cũng hong gần khô.

Hắn nhìn bóng lưng gầy gò quỳ trước linh đường kia, tâm tư phiêu đãng.

Bình thường hắn không giao du với người trong thôn, chỉ đôi lần đưa con mồi đến cho Tiết lão đại phu, cũng chỉ chào hỏi Vân ca nhi vài câu. Mãi đến hôm nay, nghe dân làng chuyện trò hắn mới biết thân thế của Tiết Vân.

Thì ra ba năm trước, Tiết Vân được lão đại phu nhặt về. Hôm ấy ông đi khám bệnh về, gặp một người nằm bên đường, bắt mạch mới biết là ca nhi.

Ở Đại Du triều có ba giới tính: nam, nữ và ca nhi. Ca nhi có thể sinh con, thể trạng yếu hơn nam, thường có nốt ruồi đỏ trên mặt nên dễ phân biệt.

Ca nhi ấy chừng mười ba, mười bốn tuổi, gầy gò xanh xao, mặt mày lấm lem. Nhưng người làm nghề y như lão đại phu vừa nhìn đã biết là cốt cách tốt.

Nếu không phải hóa trang như ăn mày, chỉ e đã bị bọn buôn người bắt từ lâu.

Ca nhi tỉnh lại nói mình nhà gặp tai họa, lưu lạc đến đây. Lão đại phu thấy có duyên, lại thông minh hiểu chuyện, liền nhận làm cháu, đưa vào hộ tịch, dạy phân biệt thuốc, học y thư.

Trong thôn ca nhi mười sáu tuổi là bắt đầu xem mắt, mười bảy mười tám thì thành thân. Vân ca nhi vừa tròn mười sáu năm ngoái, dưỡng lại dung mạo cũng xem như xinh đẹp.

Nhưng vì hắn được nhận nuôi năm mười bốn tuổi, quá khứ không rõ, nên chẳng ai dám hỏi cưới. Có chăng chỉ là mấy kẻ lưu manh, nhắm vào vẻ ngoài xinh đẹp mà thôi.

Vân ca nhi tự trọng bảo với lão đại phu rằng muốn học y không muốn tìm phu quân. Vậy nên mọi chuyện cứ kéo dài mãi.

Nay lão đại phu đã mất, Vân ca nhi không nơi nương tựa, đám phụ nữ nhàn rỗi trong thôn lại bắt đầu lời ra tiếng vào...

“Trong thôn này, đã thấy ca nhi nào tự mình lập hộ riêng chưa?”

“Phải đó! Trước đây có thiếu niên nhà giàu tới tận cửa cầu thân mà còn bị hắn từ chối. Giờ thì hay rồi, xem hắn định làm sao tiếp nữa.”

“Cuối cùng vẫn phải tự đi tìm người gả thôi. Một kẻ như hắn, ca nhi chẳng còn trong sạch gì nữa, nếu còn có người chịu lấy thì đúng là phải đốt nhang tạ tổ tiên rồi!”

“…”

Những lời như vậy, Lục Cảnh nghe không biết đã bao nhiêu lần, cứ như đựng đầy cả một cái sọt. Hắn vừa thấy xót xa, lại có phần buồn bực. Ban đầu hắn chỉ nghĩ, Tiết Vân sắp trưởng thành rồi, có thể tự sống được. Mình chỉ cần thi thoảng giúp đỡ, để người trong thôn không bắt nạt là đủ.

Không ngờ hoàn cảnh của ca nhi trong xã hội này lại khắc nghiệt đến vậy. Ngay cả ở trong thôn, người ta cũng không ngừng chỉ trích hắn.

Lục Cảnh nghĩ, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, chuyện sau này để sau hãy nói. Trước mắt vẫn nên lo tang sự cho Tiết lão đại phu cho ổn thỏa đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play