Chương 5 

Ngoài phòng, Ngụy Hổ đang đun một nồi nước ấm. Người này mới đó đã không chịu nổi lạnh nữa rồi, cũng sắp vào đông, trong nhà có thêm một người, củi lửa thế nào cũng không đủ. Khi nào rảnh phải lên núi chặt thêm ít củi về mới được.

Ngụy Hổ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tối đen, khẽ nhíu mày. Mẹ hắn rõ ràng chưa dọn dẹp căn phòng bên cạnh, xem ra bà đã quyết định để hai người ngủ chung một phòng.

Ngụy Hổ đun xong nước, bưng chậu gỗ vào phòng:

“Ngươi có muốn rửa chân không?”

Người trên giường khẽ run lên. Ngụy Hổ vừa ngẩng đầu nhìn liền suýt nữa trượt chân, vội vàng giữ vững thăng bằng kẻo làm rơi chậu nước trong tay.

Chỉ thấy tiểu ca nhi gầy yếu đang ngồi giữa giường, nửa người đã cởi đồ. Tuy ánh lửa từ bếp chiếu vào phòng không rõ lắm, nhưng là thợ săn, Ngụy Hổ chỉ liếc một cái đã nhìn thấy rõ.

Tóc Tống Ninh rối bời, lưng trắng nõn hiện ra. Không biết là vì lạnh hay vì sợ, vừa rồi nghe hắn lên tiếng liền bị giật mình run rẩy.

Ngụy Hổ vội cúi đầu, đặt chậu nước xuống, bước tới kéo chăn phủ kín người kia. Tống Ninh đang ngồi trên giường, bị hành động bất ngờ dọa suýt ngã lăn xuống, hoảng hốt kêu khẽ.

May mà Ngụy Hổ kịp đỡ lấy tay cậu, mới giữ được cậu không ngã. Nhưng hắn lại rụt tay về nhanh như bị bỏng.

Hành động như tránh rắn rết của Ngụy Hổ khiến đáy mắt Tống Ninh dâng lên chút buồn tủi, cậu hít mũi:

“Ngươi… có phải là không thích ta?”

“Không có! Không phải!”

Ngụy Hổ bị hỏi liền rối rắm vừa gật vừa lắc, nói sao cũng thấy không đúng, “Ta không có ý đó… có phải do mẹ ta khiến ngươi như vậy không?”

“Không phải, là ta tự nguyện.” Tống Ninh cắn môi, khẽ nói.

Cậu không muốn bị đưa về nhà họ Tống, mẹ kế trước đây còn tính đem cậu gả cho một lão già làm thiếp.

Ngụy Hổ cúi đầu, bưng chậu nước đến:

“Ta mang nước cho ngươi rửa chân.”

Tống Ninh khẽ nói cảm ơn, rồi đưa chân vào chậu nước. Nước ấm vừa phải, đúng là nhiệt độ cậu thích. Cả ngày nay đã căng thẳng sợ hãi, lại vừa phải cố nén thẹn thùng để cởi đồ, giờ ngâm chân vào nước ấm khiến cậu thấy thư giãn, như có dòng ấm áp từ ngón chân lan tới tận tim.

Thấy người đàn ông đối diện chỉ cúi đầu không dám nhìn mình, Tống Ninh bỗng cảm thấy, dường như chính người kia mới là người đang lo sợ.

Nghĩ tới đó, Tống Ninh không nhịn được khẽ cười, cả người cũng thả lỏng hơn, còn nhè nhẹ đá nhẹ nước trong chậu.

Nam nhân nghe tiếng nước liền ngẩng đầu:

“Nước nguội rồi à? Ta đi lấy thêm nước ấm cho ngươi.”

“Không… phải…”

Tống Ninh còn chưa nói xong, Ngụy Hổ đã nhanh chân đi lấy nước ấm, khiến Tống Ninh cũng phải ngạc nhiên. Người thợ săn cao to tráng kiện này sao lại giống như gặp thú dữ khi nhìn thấy mình?

Trước ngày xuất giá, bà Trương từng khuyên cậu rằng: gả cho một người thợ săn khắc vợ có lẽ còn hơn là bị ép gả cho một lão già bảy tám mươi tuổi. Ở nông thôn tuy cuộc sống khổ, nhưng nếu được ăn no mặc ấm, lại gặp người biết quan tâm, thì cũng không tệ.

Giờ phút này, trong lòng Tống Ninh đã không còn sợ hãi, ngược lại thấy người thợ săn này không đến nỗi nào. Cả ngày hôm nay hắn cũng chỉ đứng từ xa mà tránh né, không hề có hành động quá đáng.

Lúc Tống Ninh đang mải suy nghĩ, Ngụy Hổ đã mang hồ lô nước ấm vào, ngồi xuống thêm nước vào chậu:

“Vừa đủ nóng chưa?”

“Vừa vặn, cảm ơn ngươi.”

Ngụy Hổ thêm nước xong liền ngồi xuống ghế đối diện, như thể muốn cách Tống Ninh càng xa càng tốt. Trong phòng nhìn qua như thể hắn mới là người ngoài.

Hắn hơi cúi đầu, không dám nhìn Tống Ninh:

“Ta biết ngươi không muốn… ngươi yên tâm ở tạm đây. Sau này ta sẽ sắp xếp cho ngươi nơi khác, tuyệt đối không để ngươi bị uất ức.”

Tống Ninh ngâm chân đến đỏ ửng, nghe hắn nói mà đỏ cả tai, ngón chân khẽ cuộn lại, khẽ nói:

“Ta… nguyện ý mà.”

Ngụy Hổ hình như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói:

“Ta là thằng đàn ông quê mùa, chữ nghĩa không biết, ngoài sức lực ra chẳng có bản lĩnh gì. Ngươi là ca nhi nhà giàu, theo ta chỉ chịu khổ.”

“Ta là mệnh khắc thê, không thể hại ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đụng vào ngươi.”

Tống Ninh lúc đầu nhìn ánh mắt Ngụy Hổ chỉ cảm thấy người này giống một ngọn núi nhỏ, hơi dữ tợn, đến trẻ con cũng bị dọa chạy. Nhưng lúc này nhìn hắn ngồi co ro trên ghế gỗ nhỏ, lại thấy có phần dễ thương.

Nghe hắn cứ nói loạn cả lên, Tống Ninh nhận ra dường như người này còn căng thẳng hơn cả mình. Hắn là thợ săn kia mà? Trên núi đầy sói hổ báo, vậy mà không sợ, chỉ sợ mỗi mình cậu?

Thừa lúc hắn không nhìn, Tống Ninh len lén liếc mấy lần. Người cao to như vậy, nhìn dữ thật, nhưng áo trong lại… mềm mềm.

Mặt Tống Ninh đỏ bừng, nhỏ giọng nói:

“Ngươi là tướng… tướng công của ta. Về sau ta… sẽ cùng ngươi sống cho tốt… ta không sợ.”

Hai chữ “tướng công” vừa thốt ra, xấu hổ đến mức Tống Ninh không dám ngẩng đầu. Đỏ từ mắt cá chân lên đến mặt.

Dù Tống Ninh nói nhỏ, nhưng trong phòng chỉ có hai người, Ngụy Hổ nghe rõ mồn một. Hai chữ "tướng công" làm tim hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cả người luống cuống.

“Ngươi, ngươi đừng gọi bậy!”

“Ta không có gọi bậy.”

Tống Ninh rút chân ra khỏi chậu nước, Ngụy Hổ nghe tiếng nước liền vội đưa chiếc khăn tay cũ tới:

“Ngươi đừng chê, mai ta dẫn ngươi đi mua khăn mới. Cái này là ta lau mặt, tạm dùng đi.”

“Cảm ơn.”

Ngụy Hổ lại cúi đầu bưng chậu nước ra ngoài. Gió lạnh cuối thu phả vào mặt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự không biết nên đối xử sao với tiểu ca nhi này nữa.

Đã bước vào cửa nhà hắn rồi, dù không có gì thì trong mắt người ngoài cũng là có. Sau này cậu rời đi… sao mà giải thích rõ ràng được?

Hắt nước ra sân xong, hắn gõ cửa phòng mẹ:

“Nương! Cái chăn cũ trong phòng con đâu rồi?”

Đèn trong phòng đã tắt, bà đáp:

“Không phải để lại chăn mới cho con rồi sao? Còn chưa đến mùa đông, ngày mai ta mang ra giặt chăn dày. Đừng ồn, ta buồn ngủ.”

Tống Ninh trong phòng nghe rõ mồn một, tất nhiên hiểu vì sao bà lấy chăn đi — hiện tại trên giường chỉ còn bộ chăn đệm mới.

Tống Ninh cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong rồi chui vào chăn. Chăn mới rất mềm và ấm, bao ngày nay cậu chưa được ngủ ngon, giờ nằm trong chăn ấm dần thấy buồn ngủ.

Nhưng cậu vẫn gắng mở mắt đợi, vì Ngụy Hổ ra ngoài lâu chưa quay lại. Là do mình khiến hắn không có chỗ ngủ…

Đợi một hồi, Tống Ninh nghe tiếng sột soạt bên chân. Nhìn sang, thấy nam nhân đang lục tìm quần áo bên rương, trên tay là áo khoác.

“Ngươi lên giường ngủ đi.”

Ngụy Hổ bị gọi giật mình, tưởng Tống Ninh ngủ rồi:

“Không sao, ta mặc áo khoác ngủ ở nhà chính.”

Tống Ninh nhớ rõ nhà chính ngoài bàn ghế ra chẳng có gì, sao mà ngủ được? Ban đêm mùa đông lạnh thế, mấy hôm nữa còn phải mặc áo khoác, nếu bị cảm lạnh thì biết làm sao?

Thấy hắn kiên quyết không ngủ giường, Tống Ninh liền ngồi dậy:

“Xin lỗi, là ta khiến ngươi không có chỗ ngủ… để ta ra ngoài.”

Nói xong cậu liền định xuống giường, Ngụy Hổ vội cản lại:

“Đừng làm bậy! Ngoài kia lạnh lắm!”

Giọng hắn có chút nghiêm khắc, khiến mắt Tống Ninh đỏ hoe. Khoảng cách quá gần, Ngụy Hổ nhìn rõ, vội vàng đứng lên, lúng túng như làm sai điều gì:

“Ta… ta không phải mắng ngươi.”

Tống Ninh hít mũi:

“Ta biết… ngươi lên giường đi, nếu không ta thấy áy náy.”

Giờ đầu Ngụy Hổ như muốn nổ tung. Mẹ hắn đã làm hắn đủ nhức đầu, giờ thêm người nữa…

Tống Ninh xõa tóc ngồi đó, ánh đèn lờ mờ càng khiến cậu trông yếu ớt, mỏng manh. Ngụy Hổ vò đầu:

“Ngủ chung giường… ngày sau có nói cũng không rõ ràng!”

“Ta vốn là phu lang của ngươi.” Tống Ninh nhỏ giọng nói.

Giọng nhỏ đến mức Ngụy Hổ suýt không nghe được:

“Ta khắc thê, ngươi cũng bằng lòng sao?”

Cậu gật đầu. Ngụy Hổ bất đắc dĩ, không còn cách nào, chỉ đành nằm lên giường, co ro ở mép giường, chỉ dám kéo chút chăn.

Tống Ninh cũng nằm thẳng đơ, tay nắm góc chăn, tuy nói không sợ nhưng vẫn căng thẳng. Dù sao đã gả cho rồi, nam nhân này chính là tướng công mình. Ngoài bà Trương ra, đã lâu rồi không có ai quan tâm cậu như vậy.

“Ngươi… cởi áo ngoài ra đi.”

“Hả?”

“Áo ngoài cởi ra.”

“Không sao, ta quen mặc thế ngủ rồi.”

“Dơ lắm.”

Lần này Ngụy Hổ nghe rõ, đành cởi áo vải thô ra. Tiểu ca nhi này được nuôi dưỡng tốt, dù có khổ thì cũng chưa từng chịu nhiều, hắn – một kẻ thô lỗ – sao có thể làm bẩn người quý giá như vậy?

Hai người nằm cách nhau có thể nhét thêm người nữa. Tống Ninh không dám lộn xộn, Ngụy Hổ càng không dám nhúc nhích, nằm đây mà có cảm giác như nằm cạnh con cọp rình trong bụi cỏ.

Ngụy Hổ khẽ ho, hạ giọng:

“Ta mệnh khắc thê, ngươi đi theo ta là chịu thiệt, sau này đừng…”

“Ta không sợ.”

“Ngươi thật là ngốc, ta biết ngươi vì gia đình mới đến đây, ta sẽ che chở ngươi.”

“Không phải.”

“Về sau ta coi ngươi như em trai, tuyệt không để ai bắt nạt. Sau này nếu gặp người ngươi thật lòng thích…”

“Chúng ta đã ngủ chung một giường rồi.”

Dù họ không làm gì, nhưng trong mắt người ngoài thì đã là có. Nhìn người này tính tình tốt, Tống Ninh cũng không thấy sợ hãi nữa, dần dần thả lỏng, chẳng mấy chốc đã ngủ.

Ngụy Hổ còn định nói tiếp, nhưng quay sang đã thấy cậu ngủ mất rồi.

Tiểu ca nhi hơi mím môi, hô hấp nhẹ nhàng, hàng mi dài rung nhẹ theo nhịp thở. Gương mặt vẫn có chút tiều tụy, nhìn qua có vẻ mệt mỏi. Ngụy Hổ vội quay mặt đi.

Hắn không khỏi thở dài trong lòng — chuyện này mẹ hắn làm, quả thật khiến tiểu ca nhi nói đúng. Dù hai người có hay không có, thì cả thôn đều biết cậu là phu lang của hắn rồi. Đầu hắn lại bắt đầu đau… một người không nghe lời đã đủ, giờ thêm một người nữa!

 

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play