---
Chương 003
Tiếng Ngụy gia chặt thịt vang rõ cả mấy nhà hàng xóm xung quanh, dù nhà Ngụy còn khuất nẻo, nằm ở thôn bên cạnh gần sát chân núi, nhưng thôn Đại Liễu vốn nhỏ, có chuyện gió lay cỏ động thì chẳng mấy chốc cả thôn đều biết.
Lý Quế Phân là người đầu tiên chạy tới xem náo nhiệt. Nghe nói Ngụy Hổ cưới được phu lang, bà ta vội vàng chạy sang, trong lòng không tin nổi tên Ngụy Hổ nổi tiếng khắc vợ khắc con trong vòng ba dặm năm thôn lại có thể cưới được phu lang. Phu lang kia chẳng phải là cụt tay què chân, hoặc không thì cũng là ngốc tử?
Trần Thúy Hoa tính khí mạnh mẽ cả đời, nếu như thật sự cưới một phu lang ngốc nghếch, thì bà ta phải chế giễu cho hả giận mới được.
Hừ, nhìn Trần Thúy Hoa đối xử với phu lang mới kia xem ra còn tử tế lắm! Nhà Ngụy Hổ đã lâu không nghe tiếng chặt xương mổ thịt, dù hắn là thợ săn, nhưng Trần Thúy Hoa tiếc không dám ăn thịt rừng thỏ hoang. Vậy mà hôm nay lại chịu chi, làm thịt thết đãi!
Lý Quế Phân bĩu môi đi vào, trong sân Ngụy gia đã tụ khá đông người. Trần Thúy Hoa đang cầm rổ đi chia đậu phộng rang cho mọi người.
Bà ta cười tươi rói:
“Ca nhi nhà tôi mệt rồi, đang ngủ. Hôm khác tôi dẫn ra cho mọi người gặp mặt làm quen.”
Lâu rồi Ngụy gia mới lại đông vui như thế. Một là do nhà ở xa, hai là tiếng xấu của Ngụy Hổ khiến không ai muốn lui tới. Vậy mà hôm nay lại đông người đến xem náo nhiệt.
Lý Quế Phân lau tay lên khăn thêu rồi cất tiếng:
“Thúy Hoa này, tân phu lang là người ở đâu vậy?”
“Trấn trên ấy, ngoan ngoãn lắm.”
Trần Thúy Hoa cười đầy đắc ý, tiện tay đưa rổ đậu cho Lý Quế Phân, bà này lập tức muốn vào nhà xem mặt phu lang mới.
Trần Thúy Hoa ngăn lại:
“Ca nhi nhà tôi đang ngủ.”
Lý Quế Phân không phục:
“Cả sân đều là bậc trên, làm gì có chuyện người lớn tới mà tiểu bối còn dám ngủ?”
Trong lòng Trần Thúy Hoa thầm mắng, coi bà ta là trưởng bối gì chứ! Rõ ràng chẳng có lòng tốt, chỉ mong nhà mình sống không yên thôi!
Không vào xem được, Lý Quế Phân vẫn cười toe toét như hoa nở:
“Thúy Hoa à, dâu xấu sớm muộn gì cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, để mọi người xem qua thì có làm sao?”
“Ca nhi nhà tôi không xấu đâu! Trong ba dặm năm thôn này, chẳng ai đẹp được như nó.”Trần Thúy Hoa đắc ý vô cùng. Lý Quế Phân lúc nào cũng muốn đè mình xuống một bậc, khi Ngụy Hổ mang danh khắc thê, bà ta cười mỉa đầu tiên. Giờ Ngụy Hổ cưới được phu lang xinh đẹp, còn hơn xa con dâu nhà bà ta!
“Kêu tôi xem chút nào, đừng để là người có tật.”
Nói rồi, Lý Quế Phân cứ thế xông vào phòng. Tiếng bà ta quá lớn, nhanh chóng đánh thức Tống Ninh. Cậu còn mơ màng đã thấy một phụ nhân xa lạ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt soi mói khiến cậu rất khó chịu.
Trần Thúy Hoa không kịp ngăn, tức thì mắng thầm vài câu. Thấy Tống Ninh tỉnh rồi thì liền dắt cậu ra:
“Ninh ca nhi, thím thẩm trong thôn tới nhìn ngươi một chút, nhớ mặt họ để sau còn chào hỏi nhé.”
Tống Ninh còn ngơ ngác bị kéo ra ngoài.
“Đây là thím Triệu, kia là bà Thạch…”
Tống Ninh không quen ai, chỉ răm rắp chào từng người. Nếu không vì quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu đã muốn trốn về phòng từ lâu.
“Ai u, tiểu ca nhi này thật khéo mặt.”
“Không sai! Da trắng thế kia, trong thôn tìm không ra người thứ hai.”
Mọi người thi nhau khen Tống Ninh, lời hay nói mãi. Trần Thúy Hoa càng thêm rạng rỡ. Dù biết Tống Ninh sợ người lạ, bà vẫn dẫn ra một vòng chào hỏi rồi cho về nghỉ.
Lý Quế Phân thấy náo nhiệt thì trong lòng càng khó chịu. Bà ta và Trần Thúy Hoa vốn cùng gả về thôn, năm đó đi coi mắt cũng gặp nhau nhiều lần. Ai cũng chọn Trần Thúy Hoa, đến lượt mình thì đều bị từ chối. Bà ta vẫn nghẹn tức trong lòng đến giờ.
Hừ một tiếng rồi quay đi, miệng lẩm bẩm:
“Ngụy Hổ là đồ khắc vợ, cưới về thì sao chứ, giữ được mới là giỏi!”
Lời ấy Trần Thúy Hoa không nghe, chứ nghe rồi thì bà ta chẳng ngại xé tóc Lý Quế Phân ngay tại chỗ.
Tống Ninh ngồi trong nhà nghe hết tiếng ngoài sân. Một lúc sau, sân lại vang tiếng chặt thịt. Tống Ninh chần chừ rồi cũng đi ra. Cậu bám cửa nhà bếp, nhẹ giọng gọi:
“Nương…”
Trần Thúy Hoa bận quá không nghe rõ:
“Ninh ca nhi sao lại ra đây, mau vào nghỉ đi, Hổ Tử cũng sắp về rồi.”
“Nương, con… con muốn giúp một tay.”
Tiếng gọi “nương” ấy khiến lòng Trần Thúy Hoa như nở hoa.
“Ôi chao! Vậy giúp nương rửa cải trắng đi, hôm nay nương làm sủi cảo cho con ăn.”
Tống Ninh ôm lấy cây cải trắng, ngó quanh nhà bếp có phần rụt rè. Trần Thúy Hoa nhanh nhẹn chỉ dẫn:
“Dùng cái chậu gỗ kia rửa, nước ở ngay ngoài cửa.”Tống Ninh gật đầu, xách chậu ra ngồi xổm ở cửa rửa cải.
Mấy việc này trước kia cậu đâu biết làm, sau khi cha mất, bà Trương mới dạy. Bà dặn đi gả phải siêng năng, nông thôn không như trấn trên, trẻ con cũng đều biết làm việc.
Tống Ninh đang bẻ lá cải thì nghe ngoài cổng có tiếng trẻ con cười. Cậu ngẩng lên, thấy vài đứa nhỏ đứng ngoài cổng nhìn trộm.
Thấy cậu nhìn lại, bọn nhỏ líu ríu chạy đi. Một đứa gan to hét lên:
“Ngươi là phu lang của Hổ Tử thúc sao?”
Tống Ninh mỉm cười, ăn no lại nghỉ được một lúc, giờ tâm trạng cũng bình tĩnh hơn. Có lẽ cuộc sống này cũng không quá khổ như cậu từng nghĩ.
Nụ cười ấy khiến lũ nhỏ đỏ mặt bỏ chạy, nhưng vẫn không nén nổi tò mò, lại thỉnh thoảng lén liếc trộm.
Trần Thúy Hoa thò đầu từ bếp ra thấy mấy đứa nhỏ thì cười nói:
“Cẩu Đản nhi, không được ăn hiếp Ninh tiểu ma đấy!”
Trong thôn, lũ nhỏ tên rất tuỳ tiện, cứ mười đứa thì có ba đứa gọi là Cẩu Đản. Đứa bé bị gọi đỏ mặt:
“Trần đại nương, con tên Thạch Đầu mà!”
Trần Thúy Hoa bật cười:
“Đại nương biết rồi!”
Thằng bé xấu hổ quá đỏ mặt chạy biến.
Tống Ninh cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Ngụy Hổ hôm nay về sớm, vác trên vai một con nai nặng cỡ trăm cân. Con nai này bị què chân khi bị đuổi, để nhanh về, hắn vác thẳng xuống núi.
Từ xa, Ngụy Hổ đã thấy vài đứa nhỏ nằm rạp ngoài cổng nhà mình, cổ rướn dài nhìn vào sân. Hắn cười, nhà hắn xưa nay không có trẻ con bén mảng, trong thôn lũ nhỏ sợ hắn lắm. Giờ bọn nhóc lại tụ xem cái gì?
Vừa lúc chạm mặt Cẩu Đản nhi đang chạy ra, Ngụy Hổ thuận miệng hỏi:
“Chạy gì đấy, Cẩu Đản nhi?”
Thằng bé đỏ mặt hét lên:
“Hổ Tử thúc, sau này con cũng phải cưới được phu lang đẹp như vậy!”
Ngụy Hổ chẳng hiểu câu đó là gì, chỉ cho là lũ nhỏ đùa giỡn. Hắn chỉnh lại nai trên vai, đi vào sân.
Vừa vào đến cổng, bọn nhỏ đã tản ra. Ngụy Hổ gọi lớn:
“Nương, con về rồi!”
Tống Ninh nghe tiếng thì hoảng sợ làm rơi cả lá cải. Cậu vội vàng đứng dậy, luống cuống chẳng biết làm gì. Ngó về cửa, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn, mặc áo ngắn vải thô, vác con nai đi vào nhẹ tênh.
Ngụy Hổ vừa thấy tiểu ca nhi đứng trong sân thì giật mình, vội lùi mấy bước. Nhà chưa cưới vợ, không thể để điều tiếng đồn ra.Hắn chỉ liếc Tống Ninh một cái rồi quay đầu đi. Không nhớ nhà mình có họ hàng nào như vậy cả.
Hắn đặt nai xuống, con vật giãy vài cái rồi nằm im. Con chó đốm theo hắn vào núi cũng chạy về, thấy người lạ liền sủa vang.
Ngụy Hổ quát:
“Hoa Đậu! Nằm yên!”
Chó nghe lời nằm xuống cạnh chân. Trần Thúy Hoa trong bếp nghe tiếng cũng chạy ra:
“Hổ Tử về rồi à? Ui, săn được con nai lớn ghê!”
Ngụy Hổ gật đầu:
“Vận may thôi, vừa vào núi không xa đã gặp nó.”
Trần Thúy Hoa cười rạng rỡ, hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!
“Còn đứng đấy làm gì, vào nhà nhanh lên, nương đang gói sủi cảo đấy.”
Ngụy Hổ chưa vào:
“Hôm nay nhà mình có họ hàng tới hả?”
Hắn nghi hoặc hỏi, bình thường họ hàng đến toàn là người mặt dày mày dạn, hôm nay còn có cả sủi cảo?
Trần Thúy Hoa giật mình kéo hắn ra một góc thì thào vài câu. Ngụy Hổ nhíu mày:
“Nương, sao người hồ đồ thế, con không đồng ý cưới, mau đưa người về trước khi trời tối.”
“Nương đưa sính lễ mười lượng bạc rồi, cả thôn đều biết là phu lang của ngươi, giờ trả về thì người ta sống sao nổi?”
“Không danh tiếng còn hơn không mạng sống! Nương, người làm thế là hồ đồ!”
Ngụy Hổ biết rõ danh xấu của mình. Cưới người đầu là ngoài ý muốn, chẳng lẽ cưới người thứ hai vẫn là ngoài ý muốn?
Hắn không định cưới ai, sớm nói rõ sẽ phụng dưỡng mẹ, vào núi săn bắn, trồng trọt sống qua ngày. Ai ngờ lúc vào núi, mẹ lại tự ý rước người về!
Hai mẹ con cãi nhau, Tống Ninh nghe rõ từng chữ, mặt tái nhợt, môi run run, nước mắt chực trào. Cậu không ngờ nam nhân kia lại không muốn cưới mình.
Nếu bị trả về Tống gia, cuộc sống chỉ càng thêm bi thảm, hơn nữa còn là bị từ hôn… mẹ kế cậu càng chẳng biết gả vào đâu.
Tống Ninh càng nghĩ sắc mặt càng trắng, cậu không muốn quay về.
Ngụy Hổ cãi không lại mẹ, đành bước tới:
“Thu dọn đồ đạc, ta đưa ngươi về.”
Người trước mặt như một ngọn núi chắn ngang. Tống Ninh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe:
“Đã… đã đưa sính lễ… mười… mười lượng bạc…”
Ý cậu là: bị đưa về thì sính lễ cũng không được trả lại.
“Thôi đi, thu dọn đi, ta đưa ngươi về.”
Trần Thúy Hoa nghe vậy giận dữ lao đến đấm Ngụy Hổ:
“Đồ khốn, mười lượng bạc là bạc trắng! Cho dù ngươi đưa người về, ác phụ bên kia cũng không để nó sống yên!”Hôm nay bà đang vui, cưới được Tống Ninh lại săn được nai lớn, tính sơ sơ cũng đáng mười lượng. Hai chuyện này đều là đại hỷ sự!
Giờ Ngụy Hổ nói đưa người về, dù có săn được cọp, bà cũng không vui nổi!
Ngụy Hổ mím môi, khó khăn mở lời:
“Nếu bị uất ức gì, nói với ta, ta sẽ đi dạy dỗ mụ ác phụ đó, tuyệt đối không để ngươi thiệt thòi.”
Tống Ninh không chịu nổi nữa, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống:
“Ta… ta không muốn quay về…”
---