Tống Thiêm Tài giả vờ như vừa bừng tỉnh ngộ, nói:
“Người này quả thật đáng thương, ngay cả con trai mà cũng không tìm thấy. Đúng rồi, hắn đã hỏi thăm nhiều người như thế, có từng nghe được tin tức về con mình không? Chẳng lẽ con hắn vốn không ở quê, nên hắn mới chẳng tìm ra? Nếu quả thật như vậy, tuổi già cô độc, không nơi nương tựa, lão Trần gặp ai cũng hỏi thăm, ta cũng có thể hiểu được phần nào.”
Nhìn thấy trên mặt Tống Thiêm Tài lộ vẻ đồng tình, tiểu nhị lại chen lời:
“Khách quan, ngài chớ vội thương hại hắn. Theo ta thấy, làm con hắn mới thật sự bất hạnh. Ngài không biết đó thôi, hắn đến Tuyền Châu đã hơn hai mươi năm, chưa từng gửi về lấy một đồng. Nghe nói con hắn năm nay mới ngoài hai mươi tuổi, tức là từ khi còn bé xíu đã chẳng hề được cha đoái hoài. Một mình quả phụ nuôi con, cuộc sống khổ cực đủ đường, còn hắn thì dắt theo một ả hồ ly bên ngoài, mặc tình ăn chơi, chẳng hề hỏi han. Nay tuổi già, không ai chăm sóc, lại muốn quay về tìm con nuôi dưỡng, thật đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ! Thực ra hắn cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, chẳng ai còn để tâm. Cái chuyến đi qua lại Đại Đồng này nhiều lắm cũng chỉ một hai tháng, nếu hắn thật có lòng, mấy chục năm qua sao chưa từng trở về nhìn con lấy một lần? Toàn là tự dối mình lừa người, thỉnh thoảng chỉ đem chuyện ấy ra dọa dẫm bà vợ, khiến bà ta không dám nhiều lời quản thúc.”
Tiểu nhị từ nhỏ cũng bị cha bỏ rơi, một tay mẫu thân vất vả nuôi hắn cùng ca ca khôn lớn. Vì vậy cả đời hắn căm ghét nhất là những kẻ làm cha mà bỏ mặc con cái, chẳng đoái hoài sống chết trong nhà. Người có chút lương tâm thì suốt hai mươi năm qua cũng phải trở về thăm con một lần, đằng này chẳng hề thấy bóng dáng, đến chút bạc gửi về cũng không có.
Phải biết, ngày trước lão Trần làm nghề khiêng kiệu, thu nhập mỗi tháng không ít. Chỉ cần bớt ra một phần nhỏ gửi về nuôi con trai cũng đã dư dả, vậy mà hắn lại chỉ lo ăn chơi phóng túng. Đến khi về già, không còn ai nương tựa, hắn mới nhớ tới con, thật chẳng biết xấu hổ là gì. Nghĩ tới gã cha bất nhân ngày xưa cũng thường đến quấy rầy ca ca mình, trong lòng tiểu nhị đối với lão Trần kia lại càng thêm chán ghét.
Tống Thiêm Tài nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT