Triệu Ngôn Tu vội vàng đỡ lấy Tống Thiêm Tài, lo lắng hỏi:
“Đại ca, huynh sao vậy?”
Tống Thiêm Tài hoàn hồn lại, chỉ tay về phía ngoài cửa sổ trà lâu, nói nhỏ:
“Ngôn Tu, ta hình như vừa thấy mẹ của Tiểu Bảo.”
Tuy chưa từng gặp Lưu Thải Liên ngoài đời, nhưng trong ký ức của nguyên thân vẫn còn lưu lại hình dáng nàng. Vừa rồi vô tình liếc qua, Tống Thiêm Tài lập tức nhận ra người phụ nữ kia có vài phần tương tự Lưu Thải Liên. Nhìn kỹ hơn, trong lòng càng thêm chắc chắn đó chính là nàng. Bất ngờ đến nỗi suýt nữa làm đổ cả chén trà.
Triệu Ngôn Tu sững sờ, theo hướng Tống Thiêm Tài chỉ mà nhìn ra. Quả thấy một phụ nhân tuổi chừng đôi mươi, vận áo bông hồng nhạt, trên đầu cài hai chiếc trâm bạc, tay cầm khăn lụa, bên cạnh còn có hai nha hoàn trẻ tuổi đi theo. Dáng vẻ nàng ta tuy không thật sự diễm lệ xuất chúng, nhưng thoáng nhìn qua cũng đủ khiến người khác liên tưởng đến “tiểu gia bích ngọc”.
Triệu Ngôn Tu tuy chưa từng gặp Lưu Thải Liên, song đối với lời đại ca thì tuyệt đối tin tưởng. Nếu Tống Thiêm Tài đã khẳng định, vậy hẳn không sai. Trong lòng hắn vốn đã coi thường và khinh ghét nữ nhân này. Rõ ràng đã có đại ca mình một người trọng tình trọng nghĩa, lại còn có Tiểu Bảo ngoan ngoãn thông minh, vậy mà lúc đại ca bệnh nặng, nàng ta vẫn dám bỏ chồng, bỏ con, theo người khác chạy trốn. Loại đàn bà như thế, trong mắt hắn, ngay cả tư cách mang giày cho đại ca cũng không xứng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT