Chiếc Bát Câu Lê Mộc Xa cao lớn, bên trên là một cỗ Nam Mộc Quan Quách ánh lên sắc màu u tối. Những đóa hoa kết bằng lụa trắng bay phấp phới bốn phía, hai bên đầu quan tài là cặp đèn tang trắng muốt đung đưa, trên đó viết hai chữ thật lớn –
Đan Dương.
Không phải mơ, cũng chẳng phải ai đang trêu đùa nàng. Đan Dương Trưởng công chúa thật sự đã xuất tấn, còn nàng lại sống lại một cách kỳ lạ trong thân xác người khác, trơ mắt đứng đây nhìn tang lễ của chính mình.
"Đùng–" Chiếc đỉnh tang đi đầu vang lên một tiếng, một nắm tiền giấy được tung lên trời cao rồi bay lả tả khắp nơi.
Dân chúng xung quanh đều cho là xui xẻo, luôn miệng "phì phì" rồi phủi giấy tiền đi, chỉ có Hoài Ngọc đứng yên không nhúc nhích, mặc cho một tờ giấy tiền rơi xuống che đi đôi mày của nàng. Giữa những tiếng ồn ào, nàng thoảng nghe lại giọng nói của Hoài Lân:
"Hoàng tỷ, Tư Mã Thừa tướng không phải do tỷ giết, đúng không? Trẫm biết, tỷ không thể nào giết ông ấy!"
"Là ta thì sao, không phải ta thì sao?"
"Thiên lý rành rành, luôn có đúng sai chính tà. Nếu là tỷ, trẫm sẽ không dung túng; nếu không phải, trẫm nhất định sẽ bảo vệ tỷ!"
Bảo vệ nàng ư? Lý Hoài Ngọc hoàn hồn, khẽ bật cười.
Chuyện triều chính chưa bao giờ đơn giản như Hoài Lân nghĩ. Xem kìa, nàng tin hắn một lần, liền bị người ta hãm hại đến chết, một bài học đau đớn biết bao!
Chỉ không biết, sau cái chết của nàng, Hoài Lân liệu có nghĩ thông suốt, có thể tiếp tục chống đỡ giang sơn nhà họ Lý này không?
Nàng đang ngẩn ngơ, dân chúng bên cạnh đã khoanh tay bàn tán xôn xao:
"Xem đám rước này kìa, còn phô trương hơn cả lễ tang của Tư Mã Thừa tướng."
"Phì! Phô trương thì có ích gì? Tư Mã Thừa tướng mất, vạn dân quỳ tiễn, ông xem Trưởng công chúa này có gì? Mọi người đều đang cắn hạt dưa xem kịch thôi!"
"Tiếc cho tấm gỗ Kim Ti Nam Mộc thượng hạng, thật vô tội khi phải dùng để chôn cất con súc sinh bẩn thỉu này!"
"Linh hồn Tư Mã Thừa tướng trên trời cũng có thể an nghỉ rồi, kẻ hại chết ngài ấy cuối cùng cũng gặp báo ứng!"
Nghe những lời chửi bới bên tai, Lý Hoài Ngọc dùng tờ giấy tiền lau mặt, giả vờ tức giận hùa theo:
"Đúng vậy, báo ứng!"
Dân chúng bên cạnh nhìn nàng, rối rít tán thưởng:
"Cô nương này xem ra cũng là người có lòng chính nghĩa."
"Chắc cũng từng bị Đan Dương công chúa bức hại rồi."
"Đúng vậy!"
Lý Hoài Ngọc gật đầu lia lịa:
"Ả ta cướp đi tự do, hủy hoại danh tiếng của ta, hại ta tám năm lao tâm khổ tứ, thật sự đáng ghét vô cùng!"
Thảm đến vậy sao? Ánh mắt dân chúng nhìn nàng tức thì tràn ngập sự đồng cảm.
Lý Hoài Ngọc cũng có chút đồng cảm với chính mình.
Tám năm một giấc mộng hoang đường, đổi lại một kiếp bạc tình sau lưng. Nhưng lưu danh chỉ được trăm đời, tiếng xấu lại có thể lưu truyền vạn năm, nghĩ vậy, hầy, nàng cũng không lỗ!
Nặn ra một nụ cười, Hoài Ngọc nhìn cỗ quan tài đi qua trước mặt, vẫn không kìm được mà đưa tay vẫy nhẹ.
Vất vả cho ngươi rồi, Đan Dương.
Ngọn đèn tang bị gió thổi quay một vòng, hai chữ Đan Dương lắc lư qua lại, như thể cũng đang vẫy tay với nàng.
Hoài Ngọc mắt hoe đỏ, xoay người định rời đi.
Thế nhưng, đúng lúc này, đám đông phía xa bỗng náo động, tiếng hét kinh hoàng vang lên như sấm dậy – "Mau tránh ra! Tránh ra!"