Mấy cuộn rơm lớn được châm lửa, cháy thành những quả cầu lửa hừng hực, đột ngột lăn từ mái hiên bên đường xuống, nhắm thẳng vào cỗ quan tài giữa đoàn quân đưa tang.
"Cháy rồi– "
Tiếng la hét vang lên tứ phía, dân chúng hai bên đường vội vàng né tránh. Những quả cầu lửa lăn thẳng một đường, bén vào giấy tiền bay trên đường, lửa lập tức lan rộng.
Đội hộ vệ đưa tang hoảng loạn, nhiều người phía trước đã rút đao, những người hộ linh ở giữa vội dùng vỏ đao để chặn cầu lửa. Nhưng xung quanh toàn là giấy tiền, lửa cháy ngùn ngụt, không sao cản nổi, chỉ đành trơ mắt nhìn dải lụa trắng trên quan tài cũng bắt lửa.
"Cứu hỏa, mau cứu hỏa!"
Đoàn đưa tang vốn trật tự ngăn nắp, trong phút chốc đã loạn thành một mớ hỗn độn. Lý Hoài Ngọc đứng bên cạnh sững sờ, đến khi hiểu ra chuyện gì thì không khỏi bật cười.
Nàng bị người ta ghét đến mức nào vậy? Đến cả xuất tấn cũng không được yên ổn, chẳng phải người ta nói nghĩa tử là nghĩa tận sao? Bọn người kia đến cả quy củ này cũng không màng đến ư?
Vút vút vút–
Như để chứng thực cho suy nghĩ của nàng, từ sau mái hiên nơi những quả cầu lửa lăn xuống, một đám người bịt mặt tức thì lao ra. Tên nào tên nấy tay cầm đao, thân thủ cực nhanh, như châu chấu tràn đồng ập về phía cỗ quan tài của nàng.
"Hộ linh!"
Hổ Bí Trung Lang Tướng hét lớn, nhất thời tất cả võ tướng trên đường đều tuốt đao kiếm, nghênh chiến với đám khách không mời này.
Nhưng bọn họ bị tấn công bất ngờ, làm sao chống lại được kẻ đã chuẩn bị từ trước? Đám người bịt mặt chia làm ba đội, hai đội trước sau cắt đứt hàng ngũ hộ vệ để giao chiến, đội ở giữa mang theo xẻng sắt, xông thẳng lên chiếc Bát Câu Lê Mộc Xa, tay chân cực nhanh bắt đầu cạy nắp quan tài của nàng.
Cạch!
Hoài Ngọc nghe thấy tiếng động trầm đục ấy, nhìn đám người bịt mặt gần như điên cuồng trước mắt, muốn cười mà không nhếch nổi môi.
Phải rồi, lúc còn sống nàng đã đắc tội với bao nhiêu người, làm sao họ có thể để nàng yên ổn hạ táng? Chắc chắn phải lôi xác nàng ra, ngũ mã phanh thây mới hả dạ!
Nói ra cũng thật thảm, nàng đường đường là Trưởng công chúa, lúc sống chưa nghe được mấy lời hay ho, chết rồi cũng không được yên. Ngay cả vị Hổ Bí Trung Lang Tướng đưa tang kia, trong lòng chắc cũng mong nàng có kết cục thê thảm, nên mới chẳng buồn ra sức ngăn cản, cứ trơ mắt nhìn nắp quan tài của nàng bị một đám người từ từ nhấc lên.
Nhìn nắp quan tài được nâng cao, cổ họng Lý Hoài Ngọc nghẹn lại. Nàng lướt mắt qua đám hộ vệ mặt không cảm xúc, nắm tay siết chặt rồi lại bất lực buông ra.
Thôi vậy, tội đáng đời chăng? Người trong thiên hạ đều cho rằng nàng đáng phải chịu kết cục này, vậy thì cứ để nó xảy ra, còn có gì bất bình nữa đâu?
Hít một hơi thật sâu, nàng quay đầu đi, không nỡ nhìn nữa.
Thế nhưng, vừa quay đầu, một bóng áo màu thanh bá đã lướt qua trước mặt. Vạt áo bị gió thổi tung bay, những đường vân thêu hình sóng nước trên đó như sống lại, gợn thành từng vòng lăn tăn làm hoa cả mắt nàng.
Lý Hoài Ngọc sững sờ, dõi mắt theo bóng hình ấy.
Bên kia, đám người bịt mặt đang kích động định ném nắp quan tài của nàng xuống đường, bỗng thấy tay mình nặng trĩu. Một luồng kình lực mạnh mẽ ập đến, không sao chống đỡ nổi, bọn chúng đành phải buông tay.
"Rầm" một tiếng, nắp quan tài nặng nề rơi về chỗ cũ, làm tung lên một lớp tro tàn.
Mọi người kinh ngạc, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người đã đáp xuống nóc quan tài. Tà áo màu thanh bá tung bay, dáng người tiêu sái, trông như một vị công tử phong nhã. Nhưng khí thế của vị công tử này lại vô cùng áp đảo, chân vừa đặt lên nắp quan tài, nó liền nặng tựa Thái Sơn, không sao cạy lên được nữa.
Hắn tiện tay gạt đi những tờ giấy tiền đang cháy, đứng vững thu tay áo, ánh mắt sắc lẹm quát lên một tiếng:
"Phóng tứ!"