Nắm tay siết chặt đến trắng cả đốt ngón, Hoài Ngọc cúi đầu nhìn nam nhân bên dưới, bất giác đưa tay đặt lên yết hầu của hắn. Năm ngón tay hơi cong lại, chỉ cần dùng sức là có thể bóp cổ hắn đến tím tái mặt mày!
Thế nhưng, hộ vệ Thừa Hư bên cạnh còn nhanh hơn cả suy nghĩ của nàng. Lưỡi đao sắc lạnh đã kề ngang cổ họng nàng, hắn giận dữ quát:
"Ngươi làm gì vậy!"
Khựng lại một chút, Hoài Ngọc bừng tỉnh.
Nam nhân dưới thân có đôi mặc mâu tĩnh lặng, hoàn toàn không có ý định chống cự. Chẳng phải vì hắn không thể, mà vì với bộ dạng hiện tại của nàng, căn bản chẳng gây ra chút uy hiếp nào.
Tay nàng đã đặt trên cổ hắn, một hành động vô cùng nguy hiểm. Thừa Hư bên cạnh đã sa sầm mặt, dường như chỉ chờ nàng khẽ động là lưỡi đao của hắn sẽ cứa đứt cổ nàng!
Tình hình không ổn rồi.
Con ngươi đảo một vòng, Hoài Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt. Năm móng vuốt sắc lẻm thoáng chốc biến thành bàn tay nhỏ mềm mại, thuận theo cổ nam nhân lướt xuống lồng ngực, nàng chớp mắt, cất giọng lả lơi:
"Vị công tử này, thật là tuấn tú nha~ "
"..."
Vẻ mặt vốn bình tĩnh của Giang Huyền Cẩn, vì cái chạm không biết liêm sỉ này của nàng mà rạn nứt.
Hàng mày chau lại, trong mắt hắn ánh lên vẻ sắc lạnh. Hắn chống tay đứng dậy, không chút thương tiếc hất người trên mình ngã xuống đất.
"Ái da!"
Hoài Ngọc lăn hai vòng trên đất, suýt nữa thì đụng phải bức tường phía sau.
"Công tử hung dữ quá!"
Nàng ấm ức bò dậy, nũng nịu nói:
"Đối với nữ nhi yếu đuối mỏng manh, sao có thể thô lỗ như vậy!"
Cái bộ dạng không biết liêm sỉ này mà cũng là nữ nhi yếu đuối mỏng manh ư? Giang Huyền Cẩn nghe vậy chỉ biết lắc đầu, phất tay áo cho rơi hết giấy tiền dính trên y phục rồi nhíu mày nhìn nàng.
Hoài Ngọc cười giả lả nhìn lại hắn, nhưng sóng lòng mãi vẫn chưa yên. Vừa tỉnh lại đã gặp ngay kẻ đã giết mình, kể cũng là một loại duyên phận. Chỉ tiếc rằng, nàng bây giờ hoàn toàn không có cơ hội báo thù.
Hành động theo cảm tính là kẻ thất phu, dùng trí mới là thượng sách. Nếu đã không có cơ hội, hôm nay tạm tha cho hắn, ngày sau còn dài. Hoài Ngọc rất biết nghĩ thoáng, nàng phủi bụi trên váy, hào phóng nói:
"Nếu là người khác, ta tuyệt không bỏ qua, nhưng thấy công tử phong thái động lòng người thế này, thôi thì cho qua vậy."
Nói xong, nàng còn vẫy vẫy tay với hắn:
"Hẹn ngày gặp lại nhé."
Rõ ràng là nàng từ trên trời rơi xuống đè trúng hắn, sao lời nói ra lại như thể nàng đang ban ơn tha thứ cho lỗi lầm của hắn vậy? Giang Huyền Cẩn nghe mà ngơ ngác, thậm chí còn cúi đầu suy ngẫm xem mình đã sai ở đâu.
Còn chưa nghĩ ra kết quả, người trước mặt đã "vèo" một tiếng chạy về phía trước.
"Ngươi đứng lại!"
Hắn nhíu mày.
Lý Hoài Ngọc đương nhiên sẽ không đứng lại, không những không đứng lại mà còn chạy nhanh hơn, ba bước thành hai, chen thẳng vào đám đông bên đường.
Nàng ra ngoài là để xem quan tài của mình, hơi đâu mà dây dưa với kẻ thù không giết được?
Đoàn quân đưa tang đã ra khỏi cung, hai bên đường quan đạo chật ních dân chúng hiếu kỳ. Khi Hoài Ngọc chen được lên phía trước, chiếc xe chở quan tài vừa hay đi qua.